Lam Lâm nhích nhích
cơ thể mỏi mệt, không thể chịu đựng được cảm giác khô nóng bốc từ bụng
đang nhanh chóng lan tỏa ra khắp tứ chi, cậu đưa tay cởi bung hàng cúc
cứng nhắc trước ngực. Tác dụng của trà gừng này cũng mạnh một cách kỳ
quái, uống vào chẳng những ấm lên mà cả người còn nóng cháy như bị thiêu đốt.
Lam Lâm há miệng thở dốc, trán rịn một lớp mồ hôi mỏng. Sâu trong thân thể có thứ gì rục rịch phá kén muốn chui ra khiến chân tay
cậu bứt rứt khó tả. Cậu nhịn xuống cảm giác buồn bực khắp người, lảo đảo đứng dậy quơ bừa một chai nước khoáng trên bàn gần đó, ngửa cổ tu cạn.
Dòng nước mát lạnh chảy xuôi xuống thực quản kỳ lạ không làm dịu đi
cuống họng khô khốc, thậm chí còn khiến Lam Lâm rõ ràng cảm nhận được sự đối nghịch mạnh mẽ hai luồng nóng, lạnh. Ngọn lửa vốn nhen nhóm chẳng
khác gì được tưới thêm dầu, bùng cháy mãnh liệt.
Đến giây phút
này nếu còn không nhận ra bất thường thì quá là ngu xuẩn rồi, Lam Lâm sợ hãi cứng đờ. Trà gừng kia rõ ràng có vấn đề!
Còn chưa tỉnh táo
sắp xếp mạch suy nghĩ, Lam Lâm đã vô thức vươn bàn tay về phía trước,
muốn chạm vào lưng một người xa lạ gần đó.
Khốn kiếp! Cậu đang
làm gì thế này? Chỉ một giây thoáng qua, bộ não của cậu đã mất đi kiểm
soát, cơ thể theo bản năng muốn thân cận người đàn ông trước mặt.
Lam Lâm hoảng hốt rụt về, bàn tay cuộn thành nắm đấm giấu nhẹm sau lưng như đứa trẻ làm chuyện sai trái. Chuyện gì đang xảy ra với cậu thế này?
Lam Lâm khủng hoảng giật lùi vài bước, đầu óc vẫn còn chút thanh tỉnh vô
thanh gào lên hối thúc cậu mau rời khỏi nơi này. Phải mất vài giây Lam
Lâm mới có thể thực sự điều khiển được đôi chân của mình, loạng choạng
tìm một cửa thoát hiểm gần nhất chạy qua.
Hơi thở theo mỗi bước
chân ngày một trở nên nặng nề. Thân thể bây giờ không những khô nóng mà
còn buồn bực như có ngàn vạn con kiến đang bò dưới da, cảm giác xa lạ
này khiến Lam Lâm hoảng loạn. Ý thức duy nhất của cậu chỉ là chạy, chạy, chạy, chạy thật xa nơi này, càng xa càng tốt!
Nhưng tồi tệ thay, đầu óc trì trệ khiến cậu không thể xác định cụ thể phương hướng, đôi
chân bắt đầu trở nên mềm nhũn bải hoải. Chẳng biết bằng cách nào cậu lạc vào một hành lang dài hun hút, Lam Lâm từ chạy chuyển thành đi bộ, nếu
không muốn nói là lê từng bước chân mệt nhọc. Cậu nheo mắt nhìn con
đường phía trước, không thể xác định rõ được đây là nơi nào. Xung quanh
không một bóng người, không một tiếng động. Đây vốn là khách sạn cao
cấp, đáng nhẽ không nhiều thì ít cũng phải thấy người qua lại chứ, phải
chăng đây là khu biệt lập?
Rất nhanh Lam Lâm đã xác thực được suy nghĩ của mình, cậu day day điểm giữa hai lông mày, cố gắng căng mắt lên nhìn tấm biển kim loại bắt mắt trên tường, “VIP – Private Area, không
phận sự miễn vào”.
Cảm giác được tình trạng ngày càng tồi tệ, cơ
thể bắt đầu lung lay không ổn định, Lam Lâm nặng nhọc dựa lưng vào
tường, từ từ trượt xuống sàn. Tường và sàn nhà lạnh lẽo ít nhiều xoa dịu cảm giác nóng rực nơi da thịt nhưng không cách nào dập tắt ngọn lửa ma
quỷ trong bụng. Lam Lâm ý thức được thời gian tỉnh táo của mình không
còn bao nhiêu, run run rút điện thoại từ trong túi áo ra, theo thói quen nhấn nút gọi.
Tút, tút.
“Lam Lâm?” Trịnh Bình đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy.
“… A, a…” Lam Lâm há mồm muốn nói nhưng âm thanh khản đặc tắc lại trong cổ họng.
Trịnh Bình nghe trong điện thoại vang lên vài âm thanh vô nghĩa kèm theo tiếng thở hỗn loạn liền có dự cảm chẳng lành.
“Lam Lâm! Em đang ở đâu? Không phải ở nhà? Có chuyện gì vậy?”
“…”
Vẫn không có tiếng trả lời, Trịnh Bình nghe thấy rõ hơi thở ngày càng dồn dập của cậu, cảm giác nóng ruột dâng lên như nước lũ.
Lam Lâm dứt khoát nhấn nút tắt máy, ngu xuẩn, cậu quên mất mình không thể
nói chuyện. Chậm chạp chuyển sang chế độ tin nhắn, cậu cố gắng căng mắt
gõ vài thông tin cơ bản gửi cho Trịnh Bình, toàn bộ quá trình tưởng
chừng đơn giản mà khó khăn chật vật.
Trịnh Bình nhận được tin nhắn của Lam Lâm lập tức đáp lại, mặt mũi tái mét
nhảy lên xe phóng đi thẳn. Quân đứng trước cổng chung cư nhìn theo bóng
thằng em tự nhiên không nói một lời chạy mất, thoáng qua nghi hoặc rồi
quay lưng bước lên nhà.
Đầu óc Lam Lâm lúc này lại rơi vào hỗn
loạn, liên tiếp hiện lên những hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ tra tấn tinh thần yếu ớt của cậu. Không, không! Thứ ảo giác quái quỷ này mau
dừng lại đi, không phải như vậy, không nên như vậy!
Cộp, cộp, cộp.
Hành lang dài tĩnh lặng bỗng nhiên vang lên tiếng gót dày nện đều đều trên
sàn gạch, từng bước từng bước gõ vào lòng người ớn lạnh.
Lam Lâm
hốt hoảng bật dậy, đừng, đừng đến đây! Cậu không muốn gặp bất cứ ai
trong tình huống này. Lam Lâm lập tức bám vào tường, men theo hành lang
ngoặt sang chỗ rẽ. Vì cậu hoàn toàn mượn tường làm nơi chống đỡ nên
“két”, cánh cửa không khóa bất ngờ mở ngược vào trong, Lam Lâm ngã thẳng vào một căn phòng.
“Phịch” một tiếng, Lam Lâm nằm sõng xoài trên sàn nhà trải thảm. Bên tai ong ong nhiễu loạn không phân biệt được đâu
là ảo giác đâu là hiện thực, tiếng người nói, tiếng thì thầm, tiếng kêu
cứu, tiếng gào thét, tiếng cười man dại… và cả tiếng gót giầy lãnh lẽo
đều đều vẫn chưa hề dừng lại.
Cạch.
Ánh sáng vàng dìu dịu
nơi cửa ra vào bị một bóng người cao lớn che khuất. Lam Lâm nằm ngửa thở dốc, mồm há to như con cá mắc cạn, bóng đen phủ lên một phần cơ thể cậu khiến cậu bỗng cảm giác ngực như bị một áp lực khổng lồ trấn trụ.
“Ai? Đang làm gì ở đây?” Giọng nam từ tính vang lên chất vấn, lọt vào tai
Lam Lâm không khác gì liều thuốc kích thích thần kinh tê liệt.
Lam Lâm sợ hãi luống cuống chống người muốn dậy, lại yếu ớt ngã xuống, gắng gượng mấy lần vẫn không thể nào ngồi lên tử tế. Tư thế nằm ngửa này làm cho cậu có cảm giác cá nằm trên thớt, bất lực đợi đồ tể đến làm thịt.
“Cậu làm sao vậy?” Người kia lại lên tiếng, đáp lại anh ta chỉ có tiếng thở dồn dập của Lam Lâm trong phòng tối.
Người đàn ông men theo ánh sáng ngoài hành lang, nheo mắt nhìn thân hình đang dãy dụa trên thảm, không hiểu vì sao lại có người xuất hiện ở khu vực
biệt lập này. Anh ta bước lên một bước, cúi xuống nhìn Lam Lâm vẫn đang
cố gắng chống đỡ, nhận ra cậu có biểu hiện khác thường liền lại gần thêm chút nữa rồi ngồi xổm xuống.
“Cậu…” Bàn tay vừa mới vươn ra muốn chạm thử vào người kia liền lập tức bị gạt đi, sức mạnh trên cánh tay
cậu ta không lớn, thậm chí có thể nói là yếu ớt.
Lam Lâm thấy
người đàn ông xa lạ tiến lại gần, cảm giác nóng rực trong cơ thể liền
như núi lửa phun trào mạnh mẽ, lại nhìn bàn tay nam tính muốn chạm vào
mình theo phản xạ trốn tránh gạt đi. Hành động phản kháng này như vơ vét toàn bộ sức lực của cậu. Không chạm vào thì thôi, chạm vào rồi nơi da
thịt tiếp xúc thoáng qua lại có cảm giác mát lạnh đáng sợ, cậu lờ mờ ý
thức được nguy hiểm nhưng lại bị hấp dẫn mãnh liệt. Cậu vô thức muốn kéo dài khoảng khắc động chạm thêm chút nữa, biết trước mặt là vực sâu vạn
trượng nhưng không thể cưỡng lại muốn sa chân vào.
Lam Lâm nuốt
khan, chuyện quỷ quái gì đang xảy ra thế này, tại sao cơ thể dường như
đang thôi thúc cậu tiến lại gần một người đàn ông xa lạ?
Người
đàn ông cao lớn nghiêng đầu nhìn Lam Lâm nằm dưới đất, ánh mắt cậu phủ
sương mờ mịt, gò má ửng đỏ, hơi thở ngắn dồn dập, cổ áo xốc xếch lộ ra
xương quai xanh gầy mảnh. Người này…
Không đợi anh kịp suy nghĩ
tiếp, bàn tay vô lực vừa gạt anh đi giờ này lại mạnh mẽ kéo anh ngược
trở lại. Người đàn ông đang trong tư thế nửa ngồi ngửa quỳ, bất chợt bị
kéo, không đề phòng liền mất đà lao người về phía trước.
Phịch.
May mắn anh chống được khuỷu tay xuống sàn giảm bớt lực va chạm. Mất vài
giây định hình, người đàn ông nhận ra tư thế của hai người bây giờ thực
sự… mờ ám.
Nửa người anh đang nằm đè lên cậu con trai kia, hai
tay chống song song bên tai cậu, mặt hai người chỉ cách nhau chưa đến
hai mươi xăng – ti – mét. Ở khoảng cách gần, nương theo ánh sáng yếu ớt, anh có thể lờ mờ nhìn được ngũ quan thanh tú của cậu ẩn trong bóng tối, hàng lông mi dài như cánh quạt che giấu đôi mắt lấp loáng chứa nước,
chớp chớp cào vào lòng anh nhồn nhột. Hơi thở gấp gáp của cậu quanh quẩn ở đầu mũi anh, nóng bỏng lại mang theo cả hương gừng cay cay, kỳ lạ
không mang cho anh cảm giác khó chịu, thậm chí còn có phần mê muội.
Lam Lâm cố gắng dùng đôi mắt mờ mịt nhìn người đang cách mình trong gang
tấc, vị trí ngược sáng nên dù cố gắng thế nào cậu cũng không thấy nổi
diện mạo anh ta. Trong khung cảnh mờ tối, khướu giác trở nên thật linh
mẫn, mùi vị nam tính tỏa ra từ người đàn ông này thật đậm, cậu không
biết hóa ra mình cũng có lúc cảm nhận được thứ trừu tượng đến thế. Không phải hương nước hoa gắt mũi, cũng không phải mùi hôi ngai ngái nam giới thường tỏa ra, mà dường như đây là một mùi vị tự nhiên hấp dẫn đến chết người khi giống đực tiết ra hoóc – môn mời gọi bạn tình.
Lam Lâm lại nuốt nước bọt, cậu nên lý giải cảm giác thèm muốn điên dại đang nảy lên trong lồng ngực là gì đây?
Bản năng nguyên thủy phút chốc chiếm ưu thế, Lam Lâm ma xui quỷ khiến vươn
cánh tay rệu rã, đè cổ người đàn ông trước mặt xuống, thu hẹp khoảng
cách giữa hai người, hé miệng.
Một tích tắc khi bị hàm răng trắng bóng của người con trai nằm dưới cắn lên cằm, sợi dây mang tên lý trí
của người đàn ông phía trên đứt phựt. Đôi mắt anh thâm sâu u tối, rũ
xuống quan sát người đang thở dốc dưới thân vụng về dùng răng nanh gặm
nhấm khóe miệng anh. Anh nhếch miệng, chậm rãi duỗi đầu lưỡi, như có như không chạm vào bờ môi nhạt màu run rẩy, thành công dụ dỗ được người
phía dưới chuyển mục tiêu.
Lam Lâm thèm khát đến nóng nảy, nhưng
ngặt nỗi lại không biết mình thèm khát thứ gì, chỉ có thể làm theo bản
năng, nhe răng muốn “ăn” người trước mặt vào bụng. Vừa nhấm nháp được
chút da thịt, một cảm giác ướt át bỗng thoáng qua trên bờ môi khô khốc
chẳng khác gì giọt nước tưới mát lành, hiếm hoi rơi xuống lại nhanh
chóng bốc hơi trong sa mạc khô cằn. Lam Lâm “ưm” một tiếng bất mãn trong cổ họng, hành động vô thức truy cầu, trúc trắc bắt chước dùng lưỡi của
chính mình đuổi theo vật thể trơn trượt.
Người đàn ông híp mắt
hài lòng với hiệu quả mình tạo ra, hết sức phối hợp hé miệng hưởng thụ
sự chủ động này. Mùi gừng cay nhanh chóng lan tỏa tràn đầy khoang miệng, anh không chút bài xích, thậm chí còn vươn một tay giữ lấy gáy người
kia, khiến cho hai bờ môi càng trở nên khăng khít.
Lam Lâm vụng
về liếm loạn trong miệng người trước mặt, hơi thở nam tính xa lạ tràn
ngập khiến đầu óc cậu thêm mụ mị, gần như đánh mất tất cả suy nghĩ của
chính mình, chỉ muốn khép chặt hai mắt, tận hưởng cảm giác hòa quyện
ngọt ngào này.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng thở dốc, tiếng
nước bọt truyền qua truyền lại “lép nhép” đầy gợi cảm, kích thích thính
giác hai người đang không ngừng dây dưa. Không khí nhanh chóng trở nên
cuồng nhiệt, càng hôn càng cảm thấy chưa đủ, càng hôn càng ngấm men say, biết rõ đây là ly rượu độc nhưng không cách nào ngừng sa đọa.
Lam Lâm không thể khống chế, cổ họng thi thoảng bật ra những âm tiết vụn vỡ vừa, như phản kháng lại vừa như khiêu khích. Hàng lông mày đen rậm của
người đàn ông chau lại, anh chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với một người đồng giới đến vậy, càng không ngờ cảm xúc người này mang lại cho anh
lại mãnh liệt đến mức có thể khiến anh gần như mất kiểm soát.
Lam Lâm không tự chủ được muốn dán sát lại, chân tay lung tung ngọ nguậy
kéo vào, đẩy ra. Người đàn ông thấy cậu xoay tới xoay lui, hừ mũi một
tiếng, dứt khoát đè cả thân mình lên người cậu. Lam Lâm bị chế trụ hoàn
toàn, sức nặng phía trên mạnh mẽ đẩy lùi sự nhộn nhạo trong cơ thể, khí
thế của người đàn ông cũng đè bẹp luôn tinh thần yếu ớt của cậu.
Không biết từ bao giờ, chủ nhân cuộc chơi đổi thành người đàn ông phía trên,
ngay từ giây phút ban đầu anh đã chẳng có bao nhiêu dịu dàng dẫn dắt mà
bá đạo cướp đoạt từng hơi thở. Người đàn ông hết sức mạnh mẽ điều khiển
tiết tấu của môi lưỡi, đôi lúc còn hung hăng dùng răng nanh sắc nhọn
nhay cắn mang lại đau đớn tê dại.
Đầu gối Lam Lâm co lên, đôi
chân cọ tới cọ lui, bỗng vô tình chạm vào vật nam tính phía dưới khiến
người đàn ông cứng đờ, hai mắt tối đi đầy nguy hiểm.
Yêu tinh! Thật biết cách dụ người...
Dung túng cho sự cọ sát nhè nhẹ phía thân dưới, thậm chí người đàn ông còn
phối hợp nhướn lên khiến Lam Lâm dễ dàng làm loạn hơn. Bàn tay người đàn ông như có động lực, bắt đầu trở nên không thành thật, quyết đoán gạt
sơ – mi xộc xệch của Lam Lâm ra, thoáng ngạc nhiên vì hóa ra bên trong
còn vướng víu mấy lớp áo nữa. Anh cười khẽ, tên này ăn mặc quả thật đủ
ấm!
Vượt qua chướng ngại vật không đáng kể tới, người đàn ông
mạnh mẽ mò vào bên trong vuốt ve làn da mịn màng đang nóng đến bất
thường. Cảm xúc mượt mà như tơ lụa chảy trong lòng bàn tay khiến anh
sinh ra dục vọng ác liệt, muốn điên cuồng xé rách. Anh siết mạnh bàn
tay, Lam Lâm đau đớn bật ra âm mũi nức nở như con thú nhỏ sa bẫy bị
thương.
Đau nhức ập tới bất ngờ, Lam Lâm thoáng chốc tìm về được
một chút lý trí, hô hấp chợt đình chỉ, ánh mắt hiện lên sự giãy dụa.
Người đàn ông phía trên nhận ra sự mất tập trung của cậu, tà tà cười
khẽ, buông tha bờ môi ai đó bị chà đạp đến sưng đỏ, nhẹ nhàng lần đến
vành tai, liếm, rồi cắn, động tác thuần thục gợi cảm kết hợp với hơi
nóng từ miệng phả ra như mang theo ma chú đánh thẳng vào sâu trong cơ
thể.
Lam Lâm vừa muốn dãy dụa, một lần nữa lại bị nhấn cho chìm
nghỉm, hơi thở bật ra gấp gáp không chịu nổi, mười đầu ngón tay tê bì
vội vàng luồn vào cổ áo đang mở rộng của người đàn ông, tham lam hưởng
thụ da thịt mát lạnh.
Người đàn ông một đường cắn mút từ tai
xuống đến cổ, đặc biệt lưu lại vài dấu vết đỏ ửng, ngon miệng nhấm nháp
xuống tận vùng xương quai xanh ẩn sâu trong áo. Mùi thơm nhàn nhạt trên
cơ thể người này khiến anh thích thú hít ngửi, giống hệt thú vương săn
mồi đang chậm rãi hưởng thụ bữa ăn thịnh soạn. Móng vuốt sắc bén, hư
hỏng không đời nào chịu dừng lại ở vùng eo lưng nhỏ hẹp, mạnh mẽ lần
thẳng lên phía trên.
Toàn thân hai người cứng đờ.
Không khí nóng bóng lập tức đóng băng, thời gian đình chỉ ngay tại giây phút tiếp xúc này.
Người đàn ông giật mạnh đầu lên, trợn mắt không tin vào cảm xúc dưới bàn tay mình, tầm mắt khóa chặt trên ngực người nằm dưới.
Lam Lâm biểu tình như bị sét đánh, hai mắt lập tức mở lớn, trí nhớ nhất
loạt xông về như nước lũ, tống vào đầu cậu phát đau. A a a! Mau giết tôi đi! Giết tôi đi còn hơn…
Bốn mắt từ từ chạm nhau trong không khí kỳ dị, khóe môi người đàn ông giật giật như muốn nói...
Bốp!
Anh ta gục xuống.
Lam Lâm run rẩy nhìn bàn tay cầm điện thoại làm vũ khí của mình, tầm mắt
lại dịch về mái đầu đen đang đè nặng trên vai cậu. Từ lúc hai người kinh hoàng dẫn đến thảm cảnh hiện tại diễn ra không đến năm giây.
Lam Lâm hít sâu một hơi, không khí lạnh lẽo nén lại trong phổi, lại cắn
thật mạnh vào đầu lưỡi, máu tươi ứa ra tanh nồng đem lý trí ít ỏi của
cậu tập trung về.
Khó khăn thoát khỏi thân hình cao lớn đang đè
phía trên, Lam Lâm sợ hãi bò dậy, loạng choạng bước chân, lao thẳng ra
ngoài hành lang, một đường bỏ chạy không quay đầu lại. Chạy! Phải ngay
lập tức thoát ra khỏi nơi này.
A! Bụng lại quặn lên đau đớn!
Một cảm giác nóng ẩm kì quái ở thân dưới rịn ra, lặng lẽ chảy dọc xuống bắp đùi cậu. Lam Lâm sững sờ giây lát, cúi xuống nhìn, không tin vào mắt
mình. Ống quần trắng tinh đang từ từ hằn lên một sợi chỉ máu.
Khốn – kiếp!
Dạ dày nhộn nhạo, cậu bụm miệng nôn khan, đầu óc quay cuồng đứng trên bờ vực lần nữa sụp đổ.
Đúng lúc này điện thoại trong túi reo lên, Lam Lâm luống cuống bắt máy.
“Lam Lâm! Anh đến rồi!” Giọng Trịnh Bình sốt sắng vang lên trong điện thoại.
“Bình… cứu… em…” Lam Lâm cố gắng hết sức, kì tích bật ra được ba chữ khản đặc rồi lại gục vào tường ọe thêm lần nữa.
Trịnh Bình nghe âm thanh nặng nhọc kèm tiếng nôn mửa của Lam Lâm mà như sét
đánh bên tai, khủng hoảng lao thẳng vào sảnh khách sạn. Hắn nhanh chóng
xác định vị trí khu vực của Lam Lâm trên bảng hướng dẫn, tầng mười lăm.
Bảo vệ tòa nhà bất ngờ trước biểu cảm như muốn giết người của Trịnh Bình liền lao ra ngăn cản, muốn tra hỏi mục đích người này đến đây. Trịnh
Bình lúc này gấp muốn điên rồi làm sao rảnh mà trả lời, tay chân vung
lên đánh ngã sấp bảo vệ, lao vào thang máy, không để ai kịp trở tay đã
nhấn số tầng.
Từng con số chậm chạp nhảy lên trên bảng điện tử,
Trịnh Bình sốt ruột muốn chết, hận không thể ngay lập tức mọc cánh bay
lên tầng mười lăm.
Tinh.
Cửa thang máy vừa hé mở, Trịnh
Bình đã lao cả người ra. Đối diện với hành lang dài hun hút, hắn không
chần chừ một giây liền cắm đầu cắm cổ chạy đi tìm.
Linh tính mách bảo hắn ngoặt vào một ngã rẽ, Trịnh Bình rốt cuộc cũng tìm thấy Lam Lâm đang gục mặt ở góc tường ôm cổ nôn khan. Mặt mũi cậu tái mét, từng dòng nước bọt trắng nhởn pha màu đỏ máu chảy ra từ khóe miệng.
“Lam Lâm! Anh đây! Em làm sao vậy? Mau! Anh đưa em đến bệnh viện.”
Trịnh Bình luống cuống tay chân, muốn lay người Lam Lâm nhưng bị dáng vẻ yếu ớt của cậu dọa sợ.
Lam Lâm nghe âm thanh ù ù bên tai, dài dại đưa mắt nhìn Trịnh Bình. Cảm
giác nóng lạnh đánh nhau kịch liệt trong cơ thể khiến cậu muốn nổ tung,
cổ họng lợm lên ghê tởm, cậu lại cắm đầu ọe.
Trịnh Bình hoảng
hốt, không nói thêm lời nào đã xốc người cậu lên bế thốc lên, bật dậy
chạy thục mạng. Hắn bị nỗi sợ hãi hoàn toàn đánh gục, thậm chí còn không thể suy nghĩ nổi điều gì, chỉ ý thức được mình phải đưa người này đi
ngay!
Lam Lâm chịu đựng không nổi cảm giác xóc nảy liên tục, lại
quay sang nôn tiếp lên người Trịnh Bình, dạ dày cậu trống rỗng nên ói ra chỉ có chất lỏng trắng đục sền sệt pha lẫn vài tia máu do lưỡi bị cắn
tổn thương. Trịnh Bình nào có tâm tư để ý chuyện này, hắn cắm đầu chạy
về đường cũ, nhào vào thang máy may mắn vẫn chưa rời khỏi, nhấn nút tầng trệt.
Trên đường đến đây cậu đã liên lạc với tài xế của Lam
Lâm, hi vọng mấy người ở nhà đến kịp. Tình huống xảy ra đột ngột ngoài
dự đoán, với tình trạng này của cậu chắc chắn không thể ngồi vững trên
xe máy được.
Cửa thang máy vừa mở, Trịnh Bình nhanh chóng bế Lam
Lâm ra ngoài, trong con mắt trố lồi của người xung quanh, chạy về phía
cửa. Bảo vệ khách sạn vừa tập trung muốn tìm người liền nhận ra hắn, từ
bốn phía lao đến chắn đường, Trịnh Bình đỏ mắt gào lên.
“Tất cả tránh ra! Người này đang nguy kịch!”
Bảo vệ nhìn tình trạng suy yếu của người trên tay hắn, mắt thấy vết máu lờ
mờ thấp thoáng phía trong quần liền do dự vài giây, song liền lập tức
liên lạc với quản lý.
Trịnh Bình gạt hết đám người, lao nhanh ra
cửa. Chiếc Range Rover đen trắng vừa khít đến nơi, phanh kít lại ngay
trước cổng lớn khách sạn, lốp xe ma sát với mặt đường tạo nên âm thanh
“sàn sạt”. Bác tài xế cùng vệ sĩ vội vàng nhảy xuống, hốt hoảng nhìn cậu chủ đang yếu đuối nằm trên tay Trịnh Bình.
“Nhanh lên! Cậu ấy không ổn, có vẻ rất nghiêm trọng! Cử một người mau xử lý đám ở đằng sau.”
Tài xế Vinh lập tức cắt một vệ sĩ ở lại giải quyết vấn đề rồi giúp Trịnh
Bình đặt Lam Lâm lên xe, nhanh chóng trở lại vị trí ghế lái, khởi động
xe.
“Đến bệnh viện gần nhất!” Trịnh Bình ra lệnh, tay liên tục sờ lên trán kiểm tra tình trạng của Lam Lâm, thân nhiệt cậu cao đến đáng
sợ.
Lam Lâm lúc tỉnh lúc mê, nghe tiếng nói quen thuộc bên tai,
cố gắng mở đôi mắt đục ngầu mê mang nhìn xung quanh, tay xua xua trên
không khí. Trịnh Bình bắt lấy bàn tay đang quơ loạn của Lam Lâm, sốt
ruột hỏi, “Sao vậy?”
Tài xế Vinh ngồi phía trước thấy vậy quay lại, nghi hoặc một giây.
“Tôi hiểu rồi. Về nhà, tôi sẽ liên lạc với bác sĩ gia đình!”
Lam Lâm nghe thấy thế mới rũ tay xuống, khép lại hai mắt, cố gắng điều hòa
hơi thở nhưng không thể làm chủ được cảm giác khô nóng quỷ quái đang
ngày càng bốc lên. Cậu nằm trong lòng Trịnh Bình, ngửi mùi hương nam
tính pha lẫn khói thuốc lá quen thuộc bỗng chốc cảm giác rất yên tâm,
nhưng oái oăm là ngay giây sau đã biến chất, trở thành loại thuốc kích
thích thần kinh khiến cậu mất đi lý trí. Lam Lâm dường như nghe được sâu thẳm trong cơ thể đang kêu gào, ra lệnh, van xin cậu mau tiến lên thân
mật với hắn.
Lam Lâm muốn khóc, cậu không thể làm chủ được bản
thân mình được nữa rồi. Ai đó làm ơn cứu cậu, hoặc giết chết cậu đi! Cậu không thể chịu đựng nổi loại dằn vặt nhục nhã này!
Trịnh Bình
sững sờ nhìn giọt nước mắt trong suốt lăn xuống trên gò má Lam Lâm, trái tim “răng rắc” nứt vỡ. Hắn lúng túng gạt đi chất lỏng mằn mặn đang xát
vào lòng hắn xót xa, dùng giọng mũi nghèn nghẹn thì thầm bên tai Lam
Lam.
“Em làm sao vậy? Em đau ở đâu, mau nói cho anh biết.”
Lam Lâm vẫn chỉ thở dốc, không đáp lại, nhưng tay chân cậu lại run rẩy mò mẫm lung tung trên người hắn như tìm kiếm thứ gì.
“Lâm, nói cho anh biết đi, em đau chỗ nào? Em muốn làm gì?” Trịnh Bình run rẩy nghi hoặc.
Lam Lâm cuối cùng cũng yếu ớt lắc đầu, không đau, mà là khó chịu, toàn cơ thể bứt rứt lắm. Chỉ muốn… chỉ muốn…
“Ha… ưm… ưm…”
Lam Lâm khó khăn nặn ra vài âm thanh đứt quãng, cố gắng lên tiếng nhưng
không đủ sức nói ra nổi một chữ, càng không nói được, nước mắt cậu càng
rơi xuống như mưa.
Trịnh Bình thấy vậy mà lòng đau quá, dứt khoát ôm chặt Lam Lâm vào ngực mình.
“Không sao, không sao! Không cần phải nói nữa… chúng ta sẽ về nhà nhanh thôi, bác sĩ sẽ khám cho em. Đừng sợ, có anh ở đây rồi!”
Mỗi tiếng hắn nói ra lại vuốt lưng Lam Lâm một chút, bàn tay dày rộng ấm áp đặt lên người cậu vô tình như củi lửa thêm vào đám cháy hừng hực trong
cơ thể.
Trịnh Bình, phải nói sao đây khi tôi đang khát khao chiếm hữu thân thể người anh em của mình. Tôi – thật dơ bẩn!
Lam Lâm lại khóc, lần này là khóc nức nở, âm thanh uất ức trong cổ họng bật ra đáng thương vô cùng, cứa vào trái tim Trịnh Bình ròng ròng chảy máu. Lam Lâm úp mặt vào ngực hắn, phát ra âm thanh nỉ non như dã thú bị
thương, bàn tay cậu lại không tự chủ được lần tìm vào trong áo hắn.
“Nếu em khó chịu thì cứ khóc đi, khóc hết ra đi. Anh ở đây rồi mà, anh sẽ ở
bên cạnh em. Cố lên một chút, cố một chút xíu nữa thôi!”
Giọng
hắn run rẩy nhưng lại cố hạ xuống thật trầm, âm thanh ấm áp khàn khàn
vang lên như một loại thuốc phiện, mang lại cảm giác đê mê phiêu lãng mà cũng đầu độc thân thể không còn sức chống cự của cậu.
Thật gợi cảm. Chưa bao giờ cậu nhận thấy hóa ra Trịnh Bình cũng có lúc gợi cảm đến như vậy.
Bàn tay nóng rực thành công thò vào trong áo Trịnh Bình, ra sức chà sát da
thịt mát lạnh. Cậu sung sướng hưởng thụ độ đàn hồi của làn da và cơ bắp
rắn chắc ẩn giấu bên trong, khóe miệng nhếch lên nụ cười méo mó, hợp lại với khuôn mặt nhem nhuốc nước mắt nhìn thật giống người điên.
Xe hơi dùng vận tốc nhanh nhất hướng về biệt thự, Trịnh Bình xốc lại Lam
Lâm đang nằm thở dốc trong lòng, cố gắng phớt lờ bàn tay đang làm loạn
trong áo hắn, nhanh chóng mở cửa xuống xe, bỏ qua một đám giúp việc đang lâu nhâu đòi mang cáng, trực tiếp bế Lam Lâm chạy thẳng lên phòng.
Bác sĩ đã trong tư thế sẵn sàng cấp cứu, nhoáng cái đã đuổi theo Trịnh
Bình, tiến vào phòng, ra hiệu cho cậu đặt Lam Lâm xuống giường. Trịnh
Bình cẩn thận khom người buông Lam Lâm ra, một tay rút khỏi đầu gối, tay còn lại nhẹ nhàng hạ đầu và vai cậu xuống gối mềm. Hắn vừa tính rút nốt tay ra thì ngay lập tức bị một bàn tay mang độ nóng quen thuộc tóm chặt lại.
Lam Lâm mấp máy môi không nói ra tiếng. Trịnh Bình chăm chú nhìn khẩu hình của cậu, rút cuộc cũng hiểu cậu muốn nói gì.
Đừng đi.
“Anh vẫn luôn ở đây, anh sẽ không đi đâu cả.”
Trịnh Bình mạnh mẽ đan mười đầu ngón tay hai người với nhau, bàn tay hắn lạnh buốt tố cáo cảm giác lạnh lẽo đang không ngừng dâng lên trong lòng,
trái nghịch với tình trạng Lam Lâm đang nóng hừng hực như hòn lửa.
Lam Lâm gắng sức siết chặt ngón tay, cảm giác mát mát Trịnh Bình mang lại
khiến cậu dễ chịu, nhưng chút xíu tiếp xúc nho nhỏ này không đủ để cậu
thỏa mãn, vẫn còn muốn thò tay vào trong áo hắn như vừa rồi cơ.
Bác sĩ nhanh chóng thực hiện các biện pháp kiểm tra sơ bộ. Trịnh Bình suốt
cả quá trình không hề rời khỏi một bước, lặng lẽ quỳ gối bên giường Lam
Lâm, đôi mắt hắn đỏ quạch đầy tơ máu, hàm răng cũng nghiến chặt chứng tỏ hắn đang rất căng thẳng.
“Kì quái, cơ thể nóng rực như sốt cao
nhưng nhiệt kế chỉ báo ba mươi tám độ rưỡi, trạng thái tinh thần không
tỉnh táo, hơi thở ngắn và gấp, nhịp tim đập nhanh khác thường… tình
huống này…”
Bác sĩ Vân kinh ngạc lẩm bẩm, lại lần nữa lặp lại các biện pháp kiểm tra, thậm chí còn vạch hẳn mắt Lam Lâm xem độ giãn nở
của đồng tử. Y tá bên cạnh ghi chép một loạt chỉ số đo được, nghi hoặc
hết nhìn bác sĩ lại nhìn bệnh nhân trên giường.
“Cậu Lâm dọc đường đi có biểu hiện gì bất thường không?” Bác sĩ hỏi dò.
“Biểu hiện bất thường gì?”
Trịnh Bình kinh ngạc, phút chốc trong đầu lóe lên một tia sáng, hắn nhớ ra
suốt quãng đường đi Lam Lâm đều vô thức cọ sát cơ thể vào người hắn, đặc biệt là những vùng da lộ ra bên ngoài.
Trịnh Bình tường thuật ngắn gọn lại nghi ngờ của mình cho Lam Lâm, bác sĩ gật đầu, nhanh chóng đưa ra kết luận.
“Có khả năng lớn là cậu Lâm bị trúng thuốc kích dục rồi.”
Giọng bác sĩ cứng đờ mất tự nhiên, mọi người trong phòng như bị sét đánh
trúng, trợn trừng mắt nhìn Lam Lâm đang thở dốc trên giường.
Khuôn mặt ửng đỏ, toàn thân nóng rực, chân tay vô lực, cơ thể bứt rứt liên tục chà sát vào vật liệu xung quanh.
“… Có cách nào để chữa được không bác sĩ?” Bác tài xế vẫn đứng một góc run rẩy lên tiếng.
Bác sĩ Vân trầm mặc một phút, “Loại thuốc này cũng không gọi là độc dược,
không có thuốc giải cụ thể, chỉ có thể chờ đợi đến khi thuốc hết tác
dụng.”
“Phải đợi trong bao lâu, bác sĩ?”
“Khả năng phải đến hai tiếng.”
“Hai tiếng? Cậu ấy sẽ luôn trong tình trạng dằn vặt này hai tiếng?”
Trịnh Bình hoảng sợ, hai mắt hắn chưa từng dời khỏi cậu. Hắn im lặng vài giây, một lần nữa khó nhọc lên tiếng.
“Có phải chỉ cần phát sinh quan hệ với phái nữ, cậu ấy sẽ…”
“Không thể nào!” Hai câu khẳng định bật ra như phản xạ, bác bỏ ý tưởng ngu xuẩn của Trịnh Bình.
Trịnh Bình ngước mắt lên nhìn về phía hai người vừa kích động quát lớn, bác sĩ Vân và bác tài xế.
“Vì sao?”
Hắn nghi hoặc, các người không nhìn thấy tình trạng của cậu ấy bây giờ à?
Mặc dù nghĩ đến việc Lam Lâm gần gũi với người khác khiến hắn đau như
cắt từng miếng thịt, nhưng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cắn
răng chịu đựng mà thôi.
Bác tài xế dường như chột dạ trước ánh nhìn chất vấn của Trịnh Bình, lúng túng chân tay một lúc, cuối cùng tìm đại một lý do.
“Cậu Bình, cậu cũng thấy đấy, tình trạng cậu Lâm không tốt. Cơ thể yếu ớt
như vậy, bây giờ nếu còn phát sinh quan hệ với phụ nữ e rằng… với lại
với tính cách ưa sạch sẽ của cậu Lâm, cậu ấy chắc chắn thà chết chứ
không chịu làm như vậy!”
Trịnh Bình đờ đẫn quay lại nhìn Lam Lâm
vẫn một mực vô lực nằm trên giường, yếu ớt đến mức dường như chỉ mạnh
tay một chút là hắn có thể bóp cậu nát vụn.
“Không phải là thực sự không có cách, để tôi tiêm cho cậu ấy một liều thuốc an thần.” Bác sĩ trấn định lên tiếng.
“Như vậy được không?” Trịnh Bình khàn giọng hỏi.
“Được, tôi là bác sĩ, tôi biết mình phải làm gì.”
“Vậy… phiền bác sĩ tiêm cho cậu ấy đi.”
Trịnh Bình thỏa hiệp rũ mắt đôi mắt đục ngầu, tầm mắt vô tình lại lia đến một chân đang vô thức co lên của Lam Lâm.
“Bác sĩ! Không xong rồi! Cậu ấy chảy máu!” Trịnh Bình hốt hoảng gào lên.
Chết tiệt! Tại sao lại chảy máu, từ lúc nào sao hắn ta không hề để ý đến?
Hai mắt hắn dính chặt vào vết máu đỏ thẫm thấm ra từ đũng quần Lam Lâm,
chảy dọc một đường ngoằn nghoèo xuống bắp đùi. Vết máu không lớn, nhưng
loang lổ trên quần Âu trắng tinh, sự tương phản màu sắc khiến nó một khi đã bị phát hiện ra thì không thể rời mắt.
Bác sĩ Vân chết sững.
Cả căn phòng lập tức rơi vào yên lặng, chỉ còn tiếng thở gấp dồn dập của bệnh nhân và kẻ nào đó đang hoảng sợ muốn điên.
“Cậu… cậu Bình,
mau theo tôi, chúng ta ra ngoài, chuyện ở đây để cho bác sĩ giải quyết.” Bác tài xế lắp bắp tìm lại giọng nói của mình.
“Không! Tại sao
không thể giải quyết ngay bây giờ! Các người làm sao vậy? Không thấy
bệnh nhân bị chảy máu à?!” Trịnh Bình mất kiên nhẫn hét vào mặt họ.
“Cậu Bình, nghe tôi! Bây giờ không phải lúc đôi co! Mau lên! Theo tôi ra
ngoài!” Bác tài xế vội vàng bước lên mấy bước, xốc nách Trịnh Bình muốn
lôi cậu đi.
“Buông ra! Nếu không nói rõ ràng tôi sẽ không đi dâu hết!”
“Cậu Bình à, đừng bướng bỉnh như vậy!”
“Không! Các người có chuyện gì giấu tôi? Tình trạng của cậu ấy quá tồi tệ?!”
“Không phải như cậu nghĩ đâu.” Bác sĩ Vân run rẩy trấn an. “Cậu bình tĩnh lại
đi. Bây giờ chúng tôi cần sơ cứu gấp cho cậu Lâm, phải đảm bảo tình
trạng vô trùng, mọi người đều cần tránh mặt, có tôi và y tá ở đây là
được rồi.”
“Thật sự là như vậy?” Trịnh Bình hai mắt đỏ ngầu,cố gắng ổn định tâm lý hoảng loạn.
Bác sĩ Vân cứng nhắc gật đầu đảm bảo, y tá vừa vặn đưa qua ống tiêm đã được pha chế thuốc an thần.
“Cậu với bác Vinh ra ngoài đi, tôi sẽ ngay lập tức tiêm thuốc an thần cho
cậu Lâm. Có thuốc này rồi cậu ấy sẽ ngủ sâu, cảm giác dằn vặt không còn
ảnh hưởng nhiều nữa.”
Trịnh Bình yên lặng cúi xuống nhìn Lam Lâm, lại nhìn bàn tay vẫn đang nắm chặt chưa hề buông của hai người. Vị cay
đắng xót xa ứa lên tận cổ họng. Hắn nhẹ nhàng chạm vào trán cậu, gạt mớ
tóc bị mồ hôi làm cho dính bết trên khuôn mặt, lộ ra hàng lông mày thanh tú cau chặt.
“Lâm à, em ngoan ngoãn nằm đây, bác sĩ sẽ chữa bệnh cho em. Anh chỉ ra ngoài chút xíu thôi, sẽ quay lại với em ngay, được
không?” Hắn thủ thỉ.
Lam Lâm không đáp lại hắn, hai mắt cậu nhắm nghiền, răng nghiến chặt vào nhau thậm chí nghe được cả tiếng “ken két”.
Trịnh Bình cắn môi, dứt khoát rút bàn tay đang đan vào nhau ra. Lam Lâm ngay
tại phút giây ấy mở bừng hai mắt, mờ mịt nhìn về hướng Trịnh Bình, đáng
thương hệt như thú con đi lạc, miệng còn nức nở vài tiếng vô nghĩa.
Trái tim Trịnh Bình thắt chặt, quay người bước đi thật dứt khoát. Hắn biết,
hắn đã bỏ lại sau lưng tất cả tình cảm cũng như sự ỷ lại của cậu, nhưng
bây giờ hắn không còn cách nào khác.
*
Bên ngoài một căn
phòng nửa sáng nửa tối, người đàn ông nằm dưới đất giật giật ngón tay,
có dấu hiệu tỉnh lại. Anh chậm rãi đưa lên ôm lấy phần gáy vẫn còn đau
nhức, xuống tay thật nặng!
Không đến một phút đồng hồ sau, người
đàn ông liền lồm cồm bò dậy, cả người nặng nề dựa vào khung cửa. Ánh đèn ngoài hành lang lúc này soi rõ luôn mặt tuấn lãng của anh, người này
không ai khác chính là Hoàng – đẹp đẽ, hung tàn tựa như con báo săn đang nghỉ ngơi sau khi bị thương tổn. Hàng lông mày rậm đen như mực nheo
lại, khóe môi khẽ nhấc lên trào phúng.
Anh quá đã chủ quan rồi,
ai mà ngờ được cá nằm trên thớt rồi còn có thể cho đồ tể một đòn trí
mạng cơ chứ. Ra tay lực đạo mạnh mẽ, chuẩn xác, khiến anh lập tức đau
điếng “tắt nguồn”, anh sẽ không bao giờ quên đâu.
Hoàng mài mài
răng nanh, vừa buồn cười vừa bực bội, thật không ngờ cũng có ngày anh bị đánh cho thảm như vậy. Nhớ lại thời điểm nóng bỏng đó, hầu như toàn bộ
lý trí và sự cảnh giác vốn có của anh trở nên lơi lỏng, toàn thân bị
ngọn lửa tình dục hừng hực thiếu đốt, như si như say, điên cuồng chiếm
đoạt.
Hoàng chép miệng nhớ lại mùi vị cay cay ngọt ngọt, hơi thở
gấp gáp đó dường như vẫn còn vương vấn trên đầu mũi anh. Anh khép hờ đôi mắt, cố gắng nhớ lại tình huống lúc đó, bằng trí nhớ rời rạc khắc họa
chân dung con mồi ngon lành mà mình đã bỏ lỡ.
Khi đó ánh sáng
ngoài hành lang hắt vào không đủ, một phần lại bị chính cái bóng của anh che lấp, Hoàng chỉ lờ mờ nhận thấy ngũ quan người này thanh tú, lông mi rất dài, gò má trắng mịn. Trí nhớ anh tự nhiên trở nên khá mơ hồ, không thực sự hình dung được bộ dạng người đó. Nhưng anh có thể chắc chắn một điều rằng nếu gặp lần thứ hai anh sẽ dễ dàng nhận ra!
Người này
rất thú vị, ngon ngọt, hấp dẫn đến mức dễ dàng khơi gợi dục vọng của
anh, lại cố tình che giấu một bí mật hay ho như vậy…
Hoàng cúi
đầu nhìn xuống bàn tay phải của mình, cảm xúc mềm mại tuy chỉ thoáng qua nhưng dường như khó có thể tiêu biến. Anh duỗi ra, lại nắm vào năm ngón tay nam tính, tưởng niệm xúc cảm bất ngờ tại giây phút cuối cùng, bản
năng giống đực lại bắt đầu rục rịch.
Đừng để một lần nữa rơi vào tay ta, nếu không hậu quả tự mi gánh chịu!
Ánh sáng nguy hiểm lưu chuyển trong đôi mắt Hoàng, đẹp đẽ, sinh động nhưng khiến người ta run sợ.