“Bác Triều có gọi điện hỏi thăm bệnh tình của anh đó.”
Tiêu Ngọc vụng về móc sợi len vào que đan, cứng nhắc xiên lên chọc xuống.
“Tôi đâu phải bị bệnh. Mà em kể với bác Triều đấy hả?”
“Thì hôm qua bác ấy gọi cho em hỏi sao lâu lâu không thấy hai đứa đến tập
đàn, em đành phải nói anh bị ốm cần nằm ở nhà tĩnh dưỡng. Anh không biết thì thôi, bác ấy vừa nghe em nói anh ốm liệt giường đã lo sốt vó, cuống cuồng bảo nhất định phải đến thăm. Không có em hết lời khuyên can và
nhận trách nhiệm chăm sóc anh thì chắc chắn anh không được an tĩnh thảnh thơi mà đọc sách thế này đâu!”
Ai nói là tôi được an tĩnh thảnh
thơi đấy hả? Ai là người suốt ngày hết lẩm bẩm đến lạch cà lạch cạch hí
hoáy mấy thứ trời ơi đất hỡi quấy nhiễu không gian riêng tư của tôi thế
nhỉ? Lam Lâm nhướn nhướn mày nhìn Tiêu Ngọc nhưng đáng tiếc, mấy ngày
qua cô đã miễn dịch với cái nhìn ý tứ khó hiểu này nên tự giác ngó lơ.
Lam Lâm duỗi người cho dãn xương khớp, vết thương thi thoảng vẫn nhức nhối
nhưng đã không còn là vấn đề nghiêm trọng nữa rồi. Nằm ườn trên giường
mãi cũng không tốt cho sức khỏe, cậu cần phải hoạt động gân cốt một chút mới được. Tình trạng cơ thể bây giờ hiển nhiên không thích hợp để đánh
quyền, bỏ bẵng mất nhiều ngày cậu cũng thấy ngứa chân ngứa tay nhưng
đành tạm thời gác lại một bên đã vậy. Hi vọng thương thế ở lưng không
ảnh hưởng gì nhiều đến thân thủ của cậu. Chậc, nếu đã không thể luyện võ thì thôi luyện đàn đi, không vận động các khớp lớn thì đành dùng tạm
các khớp nhỏ vậy.
Còn nửa tháng, nếu còn tiếp tục chủ quan dềnh
dàng thì có lẽ sẽ không đạt tiêu chuẩn mất. Con người Lam Lâm không làm
thì thôi, đã làm thứ gì thì yêu cầu rất cao, khắt khe với chính mình,
cũng khắt khe luôn với cả người khác. Cô gái nhỏ nhàn rỗi kìa ơi, cô nên liệu đường mà chạy nước rút cho kịp với tiêu chuẩn của Lâm khó tính đi
là vừa.
“Nào, đi thôi. Nghỉ ngơi lâu quá rồi cũng nên luyện tập một chút.”
Bỏ lại câu nói hờ hững, Lam Lâm không nhanh không chậm di chuyển ra khỏi phòng, nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
Tiêu Ngọc thấy Lam Lâm tự nhiên bỏ đi không báo trước thì hơi ngạc nhiên
nhưng rồi rất nhanh lấy lại tinh thần, quăng luôn món đồ đang rối bùi
nhùi trong tay xuống ghế để đuổi theo.
Thư phòng vẫn chất đầy
sách trên kệ cao ốp khắp mặt tường. Ánh sáng tự nhiên rọi vào phòng
thông qua cửa sổ lớn duy nhất đang rộng mở, rèm cửa bay bay theo gió.
Chiếc đàn dương cầm đen nhánh đặt chính giữa phòng nổi bật hơn bất kỳ
thứ gì khác.
Tiêu Ngọc cảm thán trong lòng, bài trí đơn giản
nhưng độc đáo quá! Kệ sách cao làm bằng gỗ tối màu, thiết kế cũng không
cầu kỳ nhưng được chia tầng, cắt ô tinh tế. Cơ man là sách xếp ngay ngắn phía trên tạo cảm giác quy củ lại tràn đầy màu sắc. Cô thật tò mò không biết phần lớn sách được lưu trữ trong này thuộc thể loại gì mà nhiều
đến như vậy. Gần đây cô cũng hay đến đây chơi nhưng không có sự hướng
dẫn của chủ nhân nên không tự ý mò mẫm lung tung trong nhà. Tiêu Ngọc
chỉ thường ghế qua ba địa điểm đó là phòng khách, phòng bếp, phòng Lam
Lâm mà thôi.
Lam Lâm bỏ mặc Tiêu Ngọc đang tò mò một bên, nhăn
mày đi đến đóng chặt cửa sổ, cầm điều khiển điều hòa bật chế độ sưởi ấm
cao nhất. Hừ hừ, sao lại để phòng ốc lạnh lẽo như nhà ma thế này thì ai
mà chịu nổi cơ chứ. Cậu nhấc điện thoại cố định trên tường, nhấn nút gọi người giúp việc chuyển ghế dựa đến thư phòng cho cậu.
Rất nhanh, hai thanh niên trẻ tuổi lần lượt mang vào phòng ghế dựa đệm êm mềm mại, chiều cao phù hợp, kích thước phù hợp, đặt trước cây đàn. Lam Lâm tiến
lại ngồi thử lên ghế, nhích nhích người một chút rồi lại ướm tay đặt thử lên phím đàn. Rất tốt, vừa vặn thoải mái.
“Lại đây ngồi đi. Hôm
nay luyện tập một chút rồi tôi còn phải đi tỉa lông cho cáo nhỏ.” Lam
Lâm ra hiệu cho Tiêu Ngọc đang đứng ngẩn người ngồi vào ghế bên cạnh.
“Ái chà chà, anh Lâm cũng bận rộn quá nhỉ! Luyện thì luyện!” Tiêu Ngọc cố
tình chọc đểu rồi lại nghĩ ra cái gì. “Ơ nhưng mà chỉ một lúc thôi nhé.
Bao giờ anh thấy mệt thì đừng cố quá. Lưng anh vẫn chưa khỏi hoàn toàn,
ngồi lâu không tốt đâu.”
“Được rồi, tôi tự biết chừng mực.” Chậc, cô gái này càng ngày càng nói nhiều ghê. Giống y hệt ai đó. Nằm trên
giường với ngồi ghế dựa này cũng đâu có khác nhau là mấy chứ.
Giai điệu quen thuộc nhẹ nhàng vang lên dưới mưới đầu ngón tay linh hoạt. Âm thanh trong vắt khi trầm khi bổng, lên cao xuống thấp lôi kéo lòng
người. Trong lúc Lam Lâm đàn qua một lượt lấy lại cảm giác nhuần nhuyễn
cho đôi tay, Tiêu Ngọc cũng hắng giọng luyện thanh phần của mình. Ừm,
hôm nay phong độ không tệ. Đừng tưởng mấy ngày nay cô chỉ có ăn chơi ở
đây nhé, về nhà cô vẫn luyện tập một mình. Nhưng không biết đến lúc ghép nhạc với người này thì thế nào, nói đi nói lại thì cô vẫn không được tự tin cho lắm. Sao đứng trước người con trai này cô lại luôn trở nên yếu
kém thế này!
Ngày lại ngày cứ thế trôi qua thanh nhàn vui vẻ.
Tiêu Ngọc từ lâu đã trở thành khách quý quen thuộc của khu biệt thự, từ
trên xuống dưới trong nhà không ai là không biết cô. Qua lại lâu ngày
như vậy Tiêu Ngọc mới chỉ gặp ba Lam Lâm có hai lần. Một lần cô đang
ngồi gác chân lên ghế loay hoay đan lát trong phòng riêng của Lam Lâm,
một lần lúc hai người Lâm, Ngọc đang đàn hát hăng say. Ba Lam Lâm tuy vẻ ngoài lạnh lùng, gặp mặt cũng chẳng nói được mấy câu nhưng Tiêu Ngọc
cảm nhận được vị phụ huynh này có ấn tượng không tồi với cô. Hì hì, cũng là điều tất nhiên thôi, ngoài việc cô từng gián tiếp hại con trai người ta nằm liệt giường thì cô cũng là một người đẹp tiêu chuẩn lại lễ phép
tài năng mà. Đúng là đối tượng bạn gái tiêu chuẩn trong mắt bề trên rồi!
Tuy đắc chí là vậy nhưng Tiêu Ngọc nhạy cảm phát hiện ra được cuộc sống của người con trai này lặng lẽ hết như vẻ ngoài của cậu ta vậy. Sinh hoạt
hàng ngày không có gì đặc sắc, không có sở thích gì đặc biệt ngoài việc
chăm bẵm tỉa lông cáo nhỏ. Ngoài ra suốt gần hai mươi ngày tiếp xúc,
hoạt động thường nhật của Lam Lâm chỉ có nằm, nằm, nằm, và nằm trong
chăn. Hình như cậu ta bị thương hay không bị thương cũng không khác gì
nhau lắm. Điển hình của con sâu lười biếng ngủ đông! Dù cậu ta có ngụy
biện tình trạng chây lười của mình là do thời tiết giá lạnh thì cũng
không thể nào thoát khỏi hai chữ “lười biếng”.
Hứ! Cứ tưởng anh
thanh cao lắm chứ! Hóa ra cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Nhưng mà bình thường cũng tốt, anh càng bình thường, em càng cảm thấy
hai ta có thể đi chung một đường.
*
Trịnh Bình từ lúc nhận được tin Lam Lâm bị thương thì lòng mề rối thành một cục, đứng ngồi không yên.
Rồi lúc hắn ta khai thác được thông tin cụ thể hơn, Lam Lâm bị hơn chục
mảnh thủy tinh găm vào lưng, phải khâu tổng cộng ba mươi sáu mũi thì mặt mày tái mét, suýt chút nữa manh động đào ngũ về nhà. Lam Lâm nếu không
nhanh chóng bắt được tín hiệu nguy hiểm phát ra quá mạnh mẽ từ tên Bình
kích động thì không biết hậu quả tệ hại đến mức nào. Cậu vừa dụ dỗ, vừa
đe dọa nhất quyết không nhìn mặt thì kẻ nào đó mới cắn răng buông ba lô
trong tay xuống.
Cậu cứ đợi đấy! Để anh về xem anh sẽ xử lý cậu thế nào. Anh không đánh cho cậu kêu cha gọi mẹ thì anh làm con cậu!
Nhưng đánh, đánh thế nào? Trịnh Bình hắn nỡ xuống tay ư? Từ xưa đến nay hai
người đánh nhau đâu phải là ít, không thiếu lần long trời lở đất nhưng
hắn luôn ra tay lưu tình, không dám ra hết mười phần sức lực. Nhìn là
biết cái người gầy như cây sậy kia chẳng chịu nổi mấy đòn khủng bố của
hắn rồi. Trịnh Bình thân thủ tốt, thân thể càng tốt hơn, phần lớn do
được chính ông già độc tài bạo lực ở nhà rèn luyện suốt từ thời thơ ấu,
sau lớn thêm một chút gia nhập võ môn, bây giờ còn được thui rèn trong
trường quân đội. Nắm đấm của hắn nếu thật sự giáng xuống người Lam Lâm,
hắn không chắc mình sẽ vượt qua được cảm giác tội lỗi mà đi nhảy lầu đền tội.
Thật muốn khóc. Đánh không đánh được, mắng không mắng được, nói không nói được. Trịnh Bình ở thế vạn bất đắc dĩ, vừa bị chính tình
tự trong đầu mình tra tấn, vừa bị Lam Lâm phương xa dằn vặt.
Gần đây sau khi học xong khóa khai thông tư tưởng đả thông giới tính của
Thạch Đội trưởng thì giấc mơ của hắn ngày càng trở nên phong phú. Kịch
bản không còn đơn thuần xoay quanh nhà hát, cô bé đáng yêu và nụ hôn tội lỗi nữa mà bây giờ chuyển thành chuyện tình lâm ly bi đát Lâm Bình vượt qua định kiến gia đình và xã hội để đến với nhau, à à, quên, trước tiên phải kể đến một trăm linh tám giấc mơ cưa đổ người anh em tốt đã. Hừ
hừ.
Trịnh Bình hiếm có lúc nào được thảnh thơi, hắn lúc này đang
ngồi trên cành cây cổ thụ to tướng ở khu sau Học viện ngẩn người. Đây
đúng là chỗ thích hợp để tu thân lánh đời, nhân thể cắt luôn cái đuôi
Minh Ngọc vẫn thường lén lút bám theo sau. Cái thằng nhóc này trông
trắng trẻo sáng sủa mà hình như biến thái thích bị ngược đãi. Trịnh Bình càng đánh, nó bám càng hăng, dãy thế nào cũng không ra được. Dần dà
Trịnh Bình cũng không dám ra tay với nó nhiều quá, phần vì chai sạn rồi, phần vì hơi hơi thấu hiểu cảm giác thầm thương trộm nhớ người đồng
giới. Cái này có phải là cái khái niệm người cùng “giới” có thể dễ dàng
bắt sóng, phát hiện ra nhau không ta?
Ấy, ai gọi điện vào lúc này vậy?
“Alô. Cháu đây bác Hòa.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở khe khẽ, người gọi im lặng chưa thấy nói gì.
“Bác ơi? Bác gọi cháu có chuyện gì thế?” Trịnh Bình kiên nhẫn, giọng cũng nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều.
“Bình à. Cháu dạo này thế nào?” Cuối cùng cũng có tiếng phụ nữ trung niên đáp lại.
“Cháu khỏe. Còn bác thì sao? Mấy tháng trước cháu bắt đầu vào Học viện Quân sự nên đi lại bị hạn chế, cũng không qua thăm bác.”
“Bác vẫn ổn…” Người phụ nữ đầu dây bên kia thở dài nặng nề, có vẻ muốn nói lại không biết mở lời thế nào.
Trịnh Bình nhạy cảm nghe ra giọng điệu khác thường, chủ động mở lời.
“Bác Hòa, có chuyện gì vậy bác. Bác cứ nói với cháu đừng ngại, cháu sẽ cố
hết sức giúp bác. Từ ngày bác Hùng mất, cháu vẫn coi bác là người trong
nhà. Bác nếu thật sự cũng coi cháu như cháu ruột thì đừng ngập ngừng như thế nữa.”
Trịnh Bình khuyên giải, trong giọng nói không che
giấu được sự nghiêm nghị không giống thường ngày. Hắn lờ mờ đoán ra được chuyện sắp tới khá nhạy cảm. Dù biết vậy nhưng đây là trách nhiệm của
hắn, hắn luôn sẵn sàng bằng tất cả khả năng của mình giúp đỡ người phụ
nữ này… và cả tên khốn kiếp đó.
“Ừm, thật ra không phải chuyện gì khó khăn.” Người phụ nữ rất dè dặt. “Sắp tới thằng Quân mãn hạn tù rồi, cháu… cháu có thể đến đón nó hộ bác được không? A, bác biết là bây giờ
yêu cầu cháu như thế là rất khó nhưng… ngoài cháu ra bác không biết phải nhờ ai nữa cả.”
Nói đến đoạn cuối càng nhanh, người phụ nữ bên kia điện thoại nghẹn ngào như sắp khóc.
“Anh Quân?” Đúng là chuyện liên quan đến tên khốn đó mà!
“Cháu nhớ không nhầm phải gần một năm nữa anh Quân mới được ra tù cơ mà?” Có lẽ nào…
“À… đầu năm bác bán căn nhà ở ngoại ô để chạy cho nó.”
“Hả? Chạy? Bác vẫn còn chạy tiền? Bao nhiêu năm qua bác không nhớ là mình đã đổ bao nhiêu tài sản vào đấy sao?” Trịnh Bình thật sự kích động muốn
điên.
“Bình à cháu nghe bác nói. Cháu không biết đâu, nó ở trong
đấy khổ sở lắm. Lần trước bác vào thăm nó, nó không thèm nhìn mặt bác,
cũng không nói với bác nổi một câu dù là than vãn trách móc. Nhưng bác
nhìn nó bác biết trong đấy khổ lắm, bây giờ nó trông còn chẳng giống con người nữa. Thằng con trai của bác vất vả nuôi nấng bấy lâu, bây giờ mọt gông trong tù. Bao nhiêu năm như thế nó cũng đền hết tội rồi mà. Bác
phải cứu nó, đưa nó ra sớm ngày nào hay ngày đó!”
“Bác! Anh Quân như vậy mà bác còn…” Trịnh Bình cắn răng không muốn nói tiếp, sợ làm người phụ nữ kia quá đau lòng.
Người phụ nữ trung niên vừa khóc vừa nói vào điện thoại không ngừng. Hết tự
trách mình lại trách đời, không có một câu nào trách móc đứa con trai
“khốn khổ” của mình. Trịnh Bình hết cách, chính hắn ta cũng không biết
nên có thái độ thế nào với chuyện này.
Trịnh Bình là con một
trong nhà nên rất thân thiết với người anh con bác trai cả hơn hắn ba
tuổi. Hai đứa trẻ cùng nhau lớn, cùng phá phách, cùng học tập sung sướng vô tư biết mấy.
Năm ấy Trịnh Bình mới mười lăm, anh hắn vừa tròn mười tám tuổi.
Cái ngày định mệnh đấy, Trịnh Bình nghe tin anh Quân của hắn gây ra chuyện
động trời như thế còn gào lên chửi bới, khăng khăng rằng có kẻ đặt điều
vu khống. Đến lúc nhân chứng, bằng chứng rõ ràng mười mươi, hắn chỉ biết vừa khóc vừa đánh tên khốn nạn không biết trời cao đất dày kia tối tăm
mặt mũi. Đánh đến tay hắn đau, chân hắn đau, mắt hắn đau, mà tim cũng
đau. Tên khốn đó cắn răng chịu đựng hết thảy, y làm ra chuyện mất nhân
tính như thế bảo hắn phải dùng thái độ gì để đối diện với y đây.
“Bình! Bình ơi! Cháu phải giúp bác. Bác biết là cháu rất khó xử nhưng
không thể để nó ra tù rồi bơ vơ một mình như thế được. Nếu bác đến đón
nó nó chắc chắn sẽ không theo đâu, không biết nó còn có thể nghĩ quẩn mà gây ra chuyện tày đình gì nữa. Cuộc đời nó bây giờ vớt vát được chút
nào hay chút đấy. Coi như bác xin cháu, cháu giúp bác lần này đi. Bác
không dám gặp nó, bác không dám bảo nó theo bác… hu hu.”
Đầu bên
kia càng nói càng lộn xộn. Trịnh Bình hiểu được sự kích động của người
phụ nữ. Chính hắn cũng đang đấu tranh nội tâm dữ dội. Giúp hay không
giúp?
Thật ra giúp cũng không có gì to tát, đơn giản chỉ là đón một
tội nhân trở về, tìm cho hắn chỗ nương thân, nếu có thể thì giúp hắn tái hòa nhập cộng đồng sau gần chục năm tù tội.
Nhưng giúp, giúp để
rồi sao? Nể tình anh em hắn sẵn sàng giúp không cần hồi báo. Nhưng chính tình anh em, chính sự tôn trọng trong quá khứ của hắn dành cho tên tội
nhân đó khiến hắn cảm thấy bẽ bàng, tủi hổ. Anh tôi, người anh thân
thiết của tôi tại sao có thể làm nên chuyện trời không dung đất không
tha như vậy cơ chứ.
Không giúp? Không giúp thì tên khốn đó từ nay sẽ sống thế nào? Tên đó chắc chắn sẽ từ chối sự giúp đỡ của mẹ mình, và rồi cả xã hội cũng sẽ từ chối y. Đi tù khi còn quá trẻ, đến lúc y bước
ra thế giới bên ngoài, cổ đeo đã xiềng xích, lưng mang tội ác.
Quân, anh sẽ sống ra sao?
Trịnh Bình vẫn nhớ sau khi trút hết đau đớn lên người thằng anh mình bằng
cách bạo lực nhất, hắn hạ mình quỳ gối trước cửa phòng ông già ba ngày
ba đêm. Để làm gì ư? Để xin người bố độc tài của hắn mở lòng từ bi cứu
cái thằng ngu xuẩn độc ác đấy. Trịnh Bình cam chịu đòn roi, chịu sự sỉ
vả của chính bố chỉ vì thứ gọi là tình anh em. Phải rồi, biết là trái
với luân lý đạo đức, nhưng hắn không sao buông xuống được. Hắn không bao giờ quên mình đã van cầu thảm thiết đến mức nào mới có thể khiến ông
già cao ngạo ấy chịu thò tay xuống vũng bùn để kéo Quân lên.
Năm ấy hắn không bỏ được thằng anh đốn mạt, đến bây giờ Trịnh Bình hắn cũng không cách nào quay lưng lại với y.
Bên kia cúp máy tự bao giờ, Trịnh Bình thất thần không biết. Hắn cũng không xác định được rút cuộc cảm giác của hắn bây giờ là cáu giận bất bình
hay mừng vui cho kẻ tội đồ được thả ra sớm hơn kỳ hạn nữa.
Tròn
trĩnh mười năm, hắn vẫn không làm cách nào tha thứ, chưa một lần vào
thăm. Lấy tư cách là một thằng em, hắn vừa muốn vứt bỏ, vừa không thể
không nhận người anh họ đốn mạt này.
Điện thoại báo liền có hai tin nhắn. Trịnh Bình day day trán, lần lượt mở ra xem.
Tin nhắn thứ nhất.
Tin nhắn thứ hai.
Chậc, hay thật. Chỉ hơn kém nhau đúng 1 ngày, lần này Trịnh Bình hắn về một
công đôi việc rồi đây. Thở dài một hơi, thôi, hắn phải đi làm đơn xin
phép trước đã, đề phòng trường hợp bất đắc dĩ không được “thả” về. Cả
hai việc đều quan trọng không thể bỏ lỡ.
À, có cần về sớm một
chút để xem tình hình thân thể cậu ta không nhỉ? Chậc, thương tích ra
thành như thế rồi mà vẫn không thể bỏ được biểu với chả diễn. Nhưng mà
nói đi nói lại, tình huống ép buộc này không phải một phần do chính tay
hắn thúc đẩy hay sao. Kệ đi kệ đi! Chẳng phải cậu ta đã cam đoan là vết
thương sắp lành rồi sao, cũng không cần thiết phải hoạt động mạnh gì.
Hì hì, nghĩ đến Lam Lâm là cảm thấy tâm trạng khá hơn. Chậc, cùng là anh em chí cốt sao khác nhau một trời một vực như vậy.
Lam Lâm à, anh nhớ cậu chết đi được.
Cũng thích cậu chết đi được.
Suỵt…
Cái này bí mật! Chưa thể nói ra.
*
Lam Lâm mở bừng hai mắt trong đêm. Ánh sáng lờ mờ phía ngoài cửa sổ len vào phòng qua khe hẹp của tấm mành.
Lòng phát lạnh.
Dường như có thứ gì đó, mang theo bóng tối trở về.