Lam Lâm băn khoăn suy nghĩ, dạo này cậu cảm thấy Trịnh Bình thật bất thường. Thật lạnh nhạt.
Phải chăng Trịnh Bình giờ đây bay đến phương trời mới, tiếp xúc với môi trường mới, quen được nhiều người mới, nên bắt đầu cảm thấy chán ghét kẻ nhạt nhẽo là cậu? Cũng đã nhiều năm trôi qua, mặc dù bên nhau hòa hợp một cách kì dị, nhưng chắc dần dần tình cảm cũng có thể phai nhạt, đúng không? Dù là thứ tình cảm gì đi chăng nữa, xa nhau cách mấy, rồi cũng sẽ lụi tàn. Trịnh Bình, đồ bội bạc!
"Trà sữa Ô-long hảo hạng, ít sữa, không đường! Cho anh!"
Giọng nói thanh ngọt quấy nhiễu sự oán trách của Lam Lâm. Tiêu Ngọc dí dí cốc trà sữa nóng hổi vừa mua vào tay cậu. Lam Lâm có chút ngạc nhiên, vẫn tiếp nhận lấy, ủ trong hai bàn tay đang lạnh cóng.
"Cám ơn."
"Đừng khách khí. Tôi chỉ tiện đường mua thôi, cũng không biết có hợp khẩu vị của anh không. Coi như cám ơn anh đã chịu khó tư vấn cho tôi mấy ngày nay!"
Tiêu Ngọc cười tít mắt, lời nói tự nhiên không che giấu ý muốn thân cận. Cô khẳng định, mình rất thích chàng trai trước mắt này. Cô không chắc chắn rút cuộc khái niệm "thích" của mình chạm đến mức độ nào, nhưng tình cảm của cô đối với Lam Lâm không giống với những người qua đường bình thường khác. Người có thể chân chính bước vào cuộc đời cô, làm cho cô có cảm giác muốn níu giữ, ngoài người đàn ông ấy ra, chỉ còn có Lam Lâm, cậu con trai đầy mâu thuẫn, vừa lạnh lùng vừa ấm áp này.
Tiêu Ngọc không hề cố kỵ nhìn thẳng vào đôi mắt Lam Lâm đen láy không tạp sắc, mỉm cười nhìn ảnh ngược của mình in trên đồng tử được che dưới hàng mi dài dày dặn.
Bốn mắt nhìn nhau, Lam Lâm lúc này cũng không tự chủ được cảm thấy trong lòng mình len lỏi lên sự yêu thích. Cô gái nhỏ hôm nay lại khoác một cái áo len lông cừu xinh đẹp, cả người tròn trịa bông xù. Thật muốn chạm vào! Hiếm khi Lam Lâm bị thôi thúc mãnh liệt đến như vậy.
Cụp mắt giấu nhẹm đi ham muốn quá phận của mình, Lâm Lâm hút vài ngụp trà sữa ấm nóng rồi đặt cốc trên nóc đàn. Tay đặt lên hàng phím đen trắng đối lập, bắt đầu khởi động.
Một loạt hợp âm vang lên réo rắt. Khi cảm thấy mười đầu ngón tay trở nên nhuần nhuyễn linh hoạt, Lam Lâm mới lần nữa ngước mắt lên nhìn Tiêu Ngọc.
"Chúng ta bắt đầu thôi."
"Được! Cùng nhau luyện tập!" Tiêu Ngọc tinh thần hăng hái sẵn sàng chiến đấu.
Để sắp xếp được buổi ghép nhạc này thật sự không dễ dàng! Bác Triều mất tích nhiều ngày cuối cùng cũng trở lại, có sự cho phép của Giám đốc Học viện, hai người Lâm – Ngọc mới được cấp chìa khóa bước vào phòng truyền thống đặc biệt này. Tiêu Ngọc nửa mừng nửa lo, mừng vì cuối cùng cũng được gặp Lam Lâm lần nữa, lo là không hiểu sao đứng trước cậu trai này cô lại cảm thấy không mấy tự tin. Trông cậu ta cũng không phải là người dễ tính đâu, nhưng cô sẽ cố gắng hết sức có thể!Vài ngày liền không gặp, Tiêu Ngọc thấy trống trải kì lạ. Lúc ăn cũng nhớ, ngủ cũng nhớ, đôi khi ngây ngốc nhìn đồ vật nào đó mà lại tưởng tượng khuôn mặt thanh tú, đôi mắt cong cong gợn sóng kia. Giá mà người đó, không cười với mình đến mê hoặc tâm trí đến vậy, cô nhủ thầm.
Cười một lần, trái tim đập lỗi nhịp một lần.
Phòng đàn khép kín bao quanh bởi tường kính, mặt trời yếu ớt phản chiếu vài tia nắng lấp lánh vào trong. Hiệu quả cách âm rất tốt. Âm thanh nơi này gần như không lọt được ra bên ngoài, quanh quẩn vang vọng, hòa cùng giọng hát vừa trong vừa ngọt, lúc ngân nga, lúc luyến láy rồi lại đẩy lên cao vút.
"Sai rồi. Làm lại."
Tiếng dương cầm bất chợt đình chỉ, thay vào đó là một giọng nói không mặn không nhạt của Lam Lâm.
Mười đầu ngón tay mảnh dài, khớp xương gồ lên rõ ràng lần nữa lướt trên phím đàn dương cầm. Điệu nhạc lại cất lên, không có lấy một điểm tì vết. Tiêu Ngọc hít sâu, trữ hơi ở bụng, hết sức có thể phô diễn khả năng thiên phú của mình.
Không được bao lâu, lại dừng.
"Vẫn chưa đúng. Chỗ đó không phải là nhấn mạnh như vậy, mà phải thật nhẹ đổi giọng từ cao xuống thấp. Cô có tưởng tượng được tiếng kim rơi không?"
Hả? Tiếng kim rơi? Có ai có thể nói cho Tiêu Ngọc biết tiếng kim rơi là như thế nào không vậy? Tiếng kim nào lại từ thanh cao "rơi" được xuống âm thấp trầm đột ngột được như vậy mà không phải nhấn vào chứ?
Đoạn này chỉ không quá mười nốt nhạc, duy nhất một lần chuyển giọng cao xuống thấp, cũng không phải quá khó, Tiêu Ngọc còn từng thực hiện những đoạn nhạc luyến láy còn kinh khủng hơn thế này nhiều. Yêu cầu của cậu ta có phải quá khó hiểu rồi không? Được rồi, cố gắng thêm một lần nữa!
Rầm!!
Giật mình! Mười đầu ngón tay nhấn xuống phím đàn tạo nên âm thanh chát chúa! Giọng Lam Lâm lúc này trầm thấp có vẻ mất kiên nhẫn.
"Không! Sai rồi! Cô không hiểu à? Đừng tiếp tục phô diễn kỹ năng của mình nữa. Cô phải hát thật tự nhiên, cô đang kể chuyện cổ tích chứ không phải đang thi đoạt giải thưởng ca nhạc. Đây không phải lúc để cô khoe khoang khả năng ca hát của mình!"
Tiêu Ngọc ngỡ ngàng, cậu ta đang nói chuyện kiểu gì vậy chứ! Giọng hát của cô là thứ tốt nhất, không thể hiện ra còn đợi đến lúc nào. Cậu ta nghĩ vì cái gì mà cô có thể đứng ở vị trí này trong học viện vậy? Nếu không nhờ chất giọng cùng kỹ năng điêu luyện này, Tiêu Ngọc cô sao có thể là chính mình?
Lam Lâm bất mãn. Đoạn nhạc này đâu phải khó khăn như vậy, tại sao hát đi hát lại không thể hiện được cái "thần" vốn có của nó. Đơn giản chỉ là hát như kể chuyện, vì sao người có tài năng thiên phú như Tiêu Ngọc lặp đi lặp lại vẫn không diễn tả được hết ý trong lời ca. Như vậy mà còn nói là do chính mình sáng tác sao! Quá ngây thơ rồi!
Nhịn không vạch trần sự thật, Lam Lâm cố đè nén ngọn lửa cáu kỉnh không hiểu sao bùng cháy trong lòng. Gần đây có phải áp lực quá không mà cậu trở nên khó khống chế cảm xúc bản thân thế này? Ngón tay đưa lên day day huyệt thái dương, cậu nhắm hai mắt cố gắng bình ổn cảm xúc tiêu cực.Lúc ngước lên nhìn Tiêu Ngọc, thấy cô có vẻ hoang mang bối rối. Phải rồi, cô gái nhỏ này rất có tài, nhưng, không hiểu sao vẫn có gì đó không ăn khớp nổi với hắn. Chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi, nhưng một chút xíu cái gì, đến chính cậu cũng không lý giải được. Giống như chế biến một món ăn, lúc nêm nếm lại không biết mình rút cuộc cho thiếu loại gia vị gì, tuy tổng thể thành quả ngon miệng, nhưng người làm đầu bếp kỹ tính như Lam Lâm lại tinh tường phát hiện ra sự thiếu hụt trong nó, tự không cảm thấy thỏa mãn.
"Xin lỗi. Tôi quá nóng vội rồi." Lam Lâm thở dài. Cậu đã quen sống một mình, sinh hoạt một mình, hành động một mình. Quy chuẩn của cậu vốn không cần phải đối chiếu với bất kỳ ai, bây giờ có người cùng hợp tác, thành ra có chút, ừm, không quen.
Tiêu Ngọc vội vàng đáp lại, "Không, là lỗi của tôi. Tôi sẽ rút kinh nghiệm."
Tiêu Ngọc hẳn là cũng cảm thấy có gì đó không ổn, thứ cô thiếu phải chăng chính là mạch dẫn dắt và sự thần bí khi kể một câu chuyện cổ không đẹp như mơ? Lúc cô hát lên lời một của bài hát, hoàn toàn không có vấn đề gì to tát. Nhưng chuyển sang phần tiếp theo, Tiêu Ngọc ngay lấp tức vấp phải một bậc thềm cao không sao nhấc chân lên được. Lúc này, cô bắt đầu chân chính hiểu rằng, không phải con đường nào cũng là thảm đỏ dễ đi như cô vẫn tưởng tượng.
Khi ca hát, thứ duy nhất mà ca sĩ cần không đơn giản chỉ là kỹ năng thanh nhạc, mà còn là ở cái "tình" trong đó nữa. Thành công thực thụ của một ca sĩ là có thể mang lại cái "hồn" cho bài hát. Bởi vậy mới nói, trên đời này người hát hay không hề thiếu thốn, nhưng mấy ai thực sự có thể đạt được tới đỉnh cao danh vọng.
Trước nay sống trong sự tung hứng cũng như ganh ghét đến từ xung quanh, Tiêu Ngọc tự nhận thấy mỗi bước đi của mình quá trôi chảy dễ dàng. Dù là khen ngợi hay cố tình dè bỉu, cô đều nhìn nhận như thành quả chính mình cố gắng. Tiêu Ngọc vẫn thường âm thầm tự đắc trong lòng, những siêu anh hùng đột biến có vô vàn khả năng đặc biệt, cô cũng là một trong số họ, mang giọng hát kinh động nhân tâm.
Nhớ nhiều năm trước cô vẫn là một đứa trẻ, nước mắt lưng tròng ngồi bên hàng rào ôm mặt hờn dỗi bố mẹ. Người ấy lẳng lặng bước tới, không nói một lời dẫn cô đến trước một cửa hàng chuyên bán nhạc cụ nổi tiếng gần nhà, ấn cô ngồi trước cây đàn dương cầm trắng tinh đặt trang trọng chính giữa căn phòng. Cô ngơ ngác ngước lên nhìn khuôn mặt thiếu niên trưởng thành trước tuổi ấy, nghe được tiếng nói trầm thấp như ra lệnh bên tai:
"Đàn đi."
Tiêu Ngọc bối rối, hết nhìn người đó lại nhìn xuống đàn. Đàn?
Hai bàn tay trắng ngần nho nhỏ đặt trên phím đàn đen đen trắng trắng thật không tương xứng, mười ngón tay mũm mĩm cố vươn ra chọc lung tung trên phím dương cầm. Âm thanh lộn xộn vang lên, không bài bản, không tiết tấu, thậm chí còn không tạo nên nổi một giai điệu ngẫu hứng.
Không thể trách được Tiêu Ngọc, cô bé đã bao giờ chân chính học đàn đâu cơ chứ. Mặc dù sinh ra trong một gia đình ba đời làm nghệ thuật nhưng bố mẹ chưa bao giờ cưỡng ép cô làm điều gì. Họ từng nói nếu một ngày nào đó cô hứng thú tự ngồi vào cây đàn dương cầm hay bất kỳ thứ nhạc cụ nào khác, họ sẽ sẵn sàng dốc hết khả năng dạy dỗ; ngược lại, nếu cô đứng trước mặt họ nói cô không muốn bước trên con đường nghệ thuật giống bố mẹ, họ cũng sẽ chỉ mỉm cười, không bắt ép.Tiêu Ngọc bao năm trôi qua vẫn sống tự do như vậy. Cho đến khi...
Cô nhìn thấy sự thất vọng không hề che dấu trên gương mặt người ấy, Tiêu Ngọc chưa bao giờ thấy tự ti như vậy.
"Bỏ đi."
Thiếu niên mới vừa rồi còn hăng hái bá đạo, bấy giờ lạnh nhạt bỏ lại hai chữ rồi quay lưng bước đi không do dự. Tiêu Ngọc ngẩn người ngồi cạnh đàn Piano trắng tinh, hình ảnh khắc họa thật xinh đẹp, nhưng không khí u ám chán chường biết mấy.
Cô không biết chơi đàn, và cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ học đàn.
Từ ngày ấy, Tiêu Ngọc bị đả kích nặng nề. Cô không muốn phải đối mặt với đôi mắt thất vọng của người đó. Người đó dù vẫn luôn bá đạo như vậy nhưng lần này hoàn toàn không giống. Khi ấy cả anh và cô vẫn chỉ là hai đứa trẻ, nhưng tại sao cô mãi mãi không thể nào quên được bóng lưng quyết tuyệt bỏ lại cô vào cái ngày hôm đó. Tưởng như tất cả chỉ là hứng thú nhất thời của thiếu niên trẻ tuổi, nhưng lại tạo nên sự chấp nhất cả cuộc đời của một cô gái.
Tiêu Ngọc không thể đánh đàn, nhưng cô am hiểu âm nhạc, cô biết mình có thể hát. Cô tự tìm tòi và học hỏi, điều này không hề khó khăn, huống chi cô còn có sự giúp sức không giới hạn của bố mẹ.
Trời sinh cô vốn có một giọng nói ngọt ngào đường mật, lúc hát ca lại trong trẻo và dịu dàng động lòng người biết mấy. Tiêu Ngọc chăm chỉ khai thác thế mạnh của mình, thời gian rảnh lại yêu cầu bố mẹ hướng dẫn mình luyện thanh, thành thục rồi vẫn tự nhốt mình trong phòng tập luyện ngày ngày.
Tưởng như chưa bao giờ dừng cố gắng, cho đến khi không còn ai có thể phủ nhận cô. Nhưng đổi lại, cũng chỉ là cái xoa đầu có phần yêu chiều trẻ nhỏ. Cô đến bây giờ vẫn không đọc được sự thỏa mãn trong đôi mắt thâm sâu quá đỗi quen thuộc của người nọ.
Dù có cố gắng đến mấy, cô cũng vẫn chưa thực sự thành công.
Và bây giờ, cô lại một lần nữa cảm thấy thất bại trước mặt một người con trai khác. Lam Lâm, anh muốn ở tôi thứ gì?
Tiếp tục vài lần không thành công, tâm trạng cả hai tụt dốc không phanh. Lam Lâm thực sự thiếu nhẫn nại, Tiêu Ngọc bắt đầu thấm mệt. Việc lặp đi lặp lại đoạn chuyển cao độ khiến cho cổ họng cô thấy quá sức. Bất chấp thời tiết có phần lạnh lẽo, Tiêu Ngọc bắt đầu đổ mồ hôi vì hát ở cường độ cao và tâm lý căng thẳng.
Lam Lâm thấy vậy cũng không nói lời khó nghe nữa, chỉ chăm chăm nhìn vào mặt đàn phía trước mặt.
Tiêu Ngọc rụt rè lên tiếng dò hỏi: "Hay là... anh hát thử cho tôi nghe được không. Nói thật thì tôi vẫn không nắm bắt được vấn đề ở đâu."
Lam Lâm có chút ngoài ý muốn, trả lời thẳng thắn: "Giọng của tôi không tốt lắm, miễn cưỡng chỉ có thể hát đúng cao độ thôi." Lại khẳng định, "Không tốt như giọng cô."
"A. Tôi chỉ muốn nắm bắt được thần thái thôi, tôi hình như không điều chỉnh được cảm xúc cho lắm. Tôi không biết rút cuộc mình đang thiếu thứ gì nữa. Haiz."Tiêu Ngọc suy sụp thở dài. Cô lần này thật sự hoang mang, không biết phải bắt đầu từ đâu. Khởi điểm đã gặp khó khăn, bắt đầu từ viết lời, bây giờ đi vào giai đoạn thực hành cô cũng không làm nổi. Sự tự tin ở trước mặt cậu trai này sao càng ngày càng ít ỏi thế này.
"Được." Lam Lâm thỏa hiệp. "Chỉ một lần thôi nhé, tôi thật ra không quen ca hát lắm." Cậu có vẻ ái ngại, ánh mắt cũng có chút không tự nhiên. Điệu bộ này của cậu làm Tiêu Ngọc thoáng thả lỏng, hóa ra người này cũng có lúc bối rối đáng yêu như vậy.
Lam Lâm là người thiên về hoạt động đầu óc hơn, kể cả sáng tác nhạc cậu cũng thường chỉ nghĩ trong đầu, ghi nhớ một lần là không bao giờ quên. Thời gian rảnh sẽ ngồi chép lại ra giấy làm bản lưu trữ, coi như để sưu tầm. Còn hát... cũng chỉ ở trong tâm trí thôi. Các giai điệu hay lời ca cho đến nay hiếm hoi được cất lên thông qua miệng Lam Lâm. Chính cậu cũng băn khoăn không biết rút cuộc giọng hát của mình có dở đến mức không chịu được hay không nữa.
Hắng hắng giọng một chút. Lam Lâm một bên đàn, một bên bắt đầu hát. Giọng hát của cậu quả thực không thể sánh được với thiên phú của Tiêu Ngọc, nhưng có một thứ gì đấy riêng biệt, không phải ai cũng có. Mới đầu hát còn có chút gượng gạo, dần dần tiếng đàn và giọng hát của chính cậu cũng dễ dàng hòa làm một thể.
Từng nốt nhạc theo phím đàn vang lên trong vắt, khi trầm khi bổng. Giọng hát trung tính lúc lên cao, xuống thấp nhiều khi lại không nghe ra được là giọng nam hay nữ, tựa như có ma thuật thôi miên tâm trí con người. Tiêu Ngọc cảm thán, không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả cảm giác hiện tại. Nhạc của ai vẫn là người đó nên tự hát thì hơn, cô oán hận.
Sắp thấy đến đoạn chuyển cao độ của lời hai, Tiêu Ngọc chợt nghĩ đến điều gì, vội vàng rút điện thoại ra, đứng phía sau lén lút quay hình. Vốn dĩ nếu muốn ghi lại đoạn nhạc này làm tài liệu thì chỉ cầm thu âm là đủ, nhưng cô lại cố tình muốn quay phim. Cô muốn lưu lại bóng lưng gầy mảnh có sức lôi cuốn kỳ lạ của cậu con trai chơi đàn kia.
Cuộc đời này, định sẵn luôn tồn những người có sức hấp dẫn đặc biệt đối với người khác. Chỉ cần người đó xuất hiện, sẽ thu hút mọi ánh mắt xung quanh. Không cần quá đẹp đẽ hào nhoáng, đôi lúc họ chỉ cần lặng lẽ đứng một chỗ cũng đã đủ làm cho trái tim người ta phản bội đập loạn nhịp.
Ngẩn ngơ nghe Lam Lâm vừa đàn vừa hát, những nốt nhạc cuối cùng trầm trầm chìm sâu vào bức màn đã khép lại. Truyện cổ kết thúc, đèn sân khấu vụt tặt, các nhân vật đã hoàn tất vai diễn đời mình. Chỉ còn đơn độc lại chàng trai trẻ, người kể chuyện vẫn còn ngồi lặng lẽ bên cây dương cầm.
Bộp bộp bộp!
Tiêu Ngọc vội vã tắt điện thoại, nhanh chóng giấu vào trong túi xách rồi vỗ tay đánh tỉnh người vẫn còn đang thả tâm hồn phiêu lãng. Cậu trai này dường như rất hay ngẩn người, đặc biệt những lúc chìm đắm trong âm nhạc của riêng mình. Không hiểu trong đầu cậu ta đang chứa đựng những điều gì mà thường mông lung như vậy. Nhưng cậu ta càng trầm mặc, khoảnh khắc cười dịu dàng càng quý báu. Tiêu Ngọc không nén nổi tò mò, bị sự thần bí không nói thành lời đó hấp dẫn mà tiếp cận.
"Thật ra anh hát cũng được lắm! Mặc dù không có kỹ thuật, nhưng nếu được luyện tập bài bản tôi nghĩ anh cũng là một tài năng sáng giá."
Tiêu Ngọc thẳng thắn đưa ra lời bình luận. Mỗi người ca hát đều có phong cách riêng, phần lớn dựa vào chất giọng từng người. Lam Lâm này tuy không bẩm sinh có âm vực rộng, nhưng giọng hát lại trung tính, dày dặn, nghe rất lạ tai.
Lam Lâm chỉ nửa thật nửa đùa đáp lại: "Khen ngợi này thật không dám nhận. Tôi chơi đàn là đủ rồi." Lời nói không biết là khiêm tốn hay đang tự kiêu nữa.
Tiêu Ngọc nghiền ngẫm, một người con trai có ngoại hình đẹp, mắt thẩm mỹ cao, tính cách dịu dàng, lại biết chơi đàn, sáng tác nhạc, giờ lại am hiểu cả ca hát nữa, chẳng phải là hoàn mỹ hơn hẳn người thường rồi sao! Các cụ ngày xưa thường nói "hồng nhan thì bạc phận", một người vừa có sắc vừa có tài như Lam Lâm phải cẩn thận vẫn hơn. Một người như vậy, triển lộ tài năng thì sẽ phô trương xuất chúng nhưng đồng thời cũng sẽ thu hút không ít rắc rối vào mình, nhưng nếu cứ mãi thu mình trong bóng tối thì đúng là quá phí phạm một viên ngọc quý rồi.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Tiêu Ngọc thật ra đã quên mất, Lam Lâm đã tự mình lựa chọn cuộc sống không cần tỏa sáng. Cậu vẫn luôn sống lặng lẽ như vậy, không phô bày, không cần ai biết đến.
Thấy Tiêu Ngọc tự nhiên trầm tư rối rắm, Lam Lâm nhạy cảm cho rằng cô đang căng thẳng vì luyện tập không tốt nên tốt tính khuyên nhủ.
"Hôm nay dừng ở đây đi. Dù sao hôm nay cũng đã tập khá nhiều rồi, chắc cô cũng mệt mỏi. Ngày mai lại tiếp tục."
Là một loạt câu khẳng định, không hề có trưng cầu ý kiến trong lời nói. Lam Lâm tự động đóng nắp hộp đàn, nhấc cốc trà sữa đã nguội lạnh phía trên hút nốt vài hơi "sột soạt", hai má nhóp nhép phồng lên nhai trân châu. Dáng dấp bỗng nhiên có phần trẻ con, lại chân thực hơn nhiều.
Tiêu Ngọc nhận thấy dù hôm nay có cố thêm tí nữa thì cũng không đạt kết quả gì vì vậy tán thành vô điều kiện. Trước khi chia tay, Tiêu Ngọc còn hăng hái rủ Lam Lâm đi ăn bữa chiều nhưng nghĩ đến con cáo ngốc nghếch ở nhà mấy hôm nay chưa được tỉa lông, cậu đành từ chối.
Cô gái nhỏ không che dấu sự thất vọng trong đáy mắt, muốn nói thêm gì đó rồi lại thôi. Lam Lâm có chút không nỡ, nhưng hôm nay quả thực rất lạnh, cậu cũng không muốn tiếp tục lang thang hứng gió ngoài đường nữa. Nghĩ ngợi một chút, Lam Lâm vươn tay đặt lên đỉnh đầu Tiêu Ngọc vuốt vuốt giống như an ủi. Cảm giác thật mềm mại.
Tiêu Ngọc bất chợt bị vuốt đầu không hiểu sao có cảm giác mình biến thành thú cưng, hai mắt to tròn mở lớn, môi nhỏ cũng dẩu lên giống như hờn dỗi.
"Ngày mai nhé." Lam Lâm bỗng cười thật dịu dàng. "Tôi mời."
Trông thấy khuôn mặt bí xị thay bằng nụ cười tươi rói, Lam Lâm bất giác cũng cảm thấy lây lan sự vui vẻ. Rất muốn vuốt thêm một chút nữa, không hiểu sao tự nhiên lại cảm thấy cô gái này rất đáng yêu.