Trịnh Bình gần đây
sống không được tốt. Hắn bị ông bố già bảo thủ cưỡng chế quay lại Học
viện Quân sự, tiếp tục lăn lộn lẫn trong đám đàn ông tùy tiện thô lỗ.
Cuộc sống “bầy đàn” nơi này làm hắn nhớ lại trước đây sung sướng nơi
phồn hoa đô thị, xung quanh dập dờn ong bướm. Hắn mặc dù đôi lúc cũng
thấy mê ly, muốn chìm đắm nhưng làm bạn lâu năm với hòa thượng Lâm, nội
tâm cũng dần trở nên thanh tịnh. Ít ra hắn không còn cặp kè với đám con
gái nữa, hay nói cách khác, hắn không còn đủ thời gian để cặp kè với bất kì ai nữa. Trịnh Bình bận quấn quanh Lam Lâm nhỏ bé của hắn, vừa đáng
yêu lại vừa đáng ghét. Lúc sống trong sung sướng mà không biết đường
hưởng, bây giờ ngẩng mặt thấy đàn ông, cúi mặt không thấy đàn bà, Trịnh
Bình chỉ còn nước cắn khăn tay, quay mặt vào tường mà khóc.
Hắn
càng ngày càng tiều tụy trông thấy. Ban ngày phải chịu huấn luyện khổ
sở, tra tấn thể xác mệt mỏi đến mức tứ chi muốn rụng rời. Đêm về tưởng
chừng được duỗi thẳng tay chân ngủ một giấc không lo không nghĩ thì quá
là sai lầm. Khi ánh đèn phòng quy củ phụt tắt, hai mắt hắn khép lại chưa được bao lâu đã hoảng loạn mở ra. Trịnh Bình lại nằm mơ. Giấc mộng này
đã quấn lấy hắn bao nhiêu ngày nay, nó không ngừng lặp lại mỗi khi đêm
đến. Kịch bản vẫn không hề thay đổi, từng chi tiết rập khuôn như thước
phim quay chậm không mỏi mệt dày vò hắn, đem thứ cảm xúc khó có thể gọi
tên trong lòng hắn ngày càng khuếch trương.
Trịnh Bình hắn phải
chăng thèm muốn con gái đến phát điên rồi sao mà hết lần này đến lần
khác nằm mộng về một đứa trẻ, và thằng anh em thân thiết của mình. Nhẩm
nhẩm ngón tay, cũng đã bốn năm rồi kể từ khi hắn chính thức chia tay cô
bạn gái cuối cùng. Có lẽ nguyên nhân chính là vậy đi!
Mỗi khi
bồng bềnh trong cơn ác mộng, hắn thấy mình hết lần này đến lần khác ngẩn ngơ dưới khán đài, hết lần này đến lần khác tiến lên chạm vào mái tóc
dài mềm mại, hết lần này đến lần khác cúi xuống đặt môi lên môi cô bé,
và chưa một lần thôi hoảng hốt khi khuôn mặt trước mắt biến thành Lam
Lâm.
Cậu cứ nhìn hắn như vậy, nhìn hắn bằng đôi mắt đen láy và
sâu thẳm. Trịnh Bình đông cứng, nghẹn thở, vùng vẫy muốn đánh tỉnh mình
để chạy trốn nhưng đôi chân dường như hóa đá. Dù biết tất cả chỉ là ảo
ảnh trong mơ, nhưng hắn vẫn sợ hãi vì bản thân mình mất đi khống chế.
Người ta bảo rằng ban ngày nghĩ gì ban đêm mới gặp cái đấy. Có phải não
bộ của hắn đang muốn ám thị cho hắn điều gì đó vượt ra ngoài tầm kiểm
soát không?
Một gương mặt ngây thơ trong trẻo, một gương mặt
thanh lạnh thâm trầm, tuy có nét tương đồng nhưng khí chất hoàn toàn
tương phản. Trịnh Bình mê hoặc, mỗi lần bàng hoàng tỉnh dậy hắn đều cảm
thấy trái tim đau nhức như có bệnh. Ảo tưởng của hắn, dục niệm của hắn,
vốn tất cả chỉ nên ở trong mộng, vậy mà sao giờ đây khi hắn tỉnh táo rồi vẫn cảm thấy như có thứ gì đó đã lặng lẽ bước ra đời thực.
Trịnh Bình đăm đăm mở to hai mắt đầy tơ máu trong bóng tối, đêm nay lại là
một đêm quá dài. Giấc ngủ chập chờn khiến hắn ban ngày mệt mỏi. Vòng
tuần hoàn mỏi mệt tra tấn hắn hơn nửa tháng nay khiến hắn muốn buông tay đầu hàng. Trịnh Bình hắn chỉ còn cách chấp nhận cơn mê, không thể chống cự thì hãy cố gắng tận hưởng sự ngọt ngào nơi đó, vì chỉ cần không tỉnh lại, cám dỗ tội lỗi sẽ mang đến cảm giác thật tuyệt vời. Nhưng, hắn âm
thầm thề với chính bản thân mình, hắn sẽ chôn chặt thứ độc dược đó trong lòng, không để nó phát tán ra, không bao giờ nói ra nỗi đau của mình.
*
Lam Lâm chợt thấy là lạ, đã lâu không thấy Trịnh Bình nhắn tin gọi điện làm phiền. Mọi khi tên lắm điều ấy chẳng có việc gì cũng gọi điện trêu
chọc, nhẹ thì nhắn tin quấy rối, trả lời hay không Lam Lâm còn phải suy
xét. Nhưng nửa tháng nay bặt vô âm tín, bốn bề sóng yên biển lặng khiến
cậu có chút không quen. Có chút trống vắng.
Vài năm trước cũng
từng có lần vì mâu thuẫn gia đình Trịnh Bình bị cưỡng chế cách ly với
thế giới bên ngoài, vài ba ngày không thể liên lạc, Lam Lâm cũng không
cảm thấy có gì đặc biệt. Chỉ là lúc nào đó Trịnh Bình không sợ chết lén
lút gọi điện cho cậu với mục đích duy nhất là để tán nhảm, cậu có chút
lo lắng thay cho hắn, chỉ một chút xíu thôi. Lam Lâm vẫn nhớ rõ giọng
nói nhe nhởn trong điện thoại năm nào “Hé hé, ông già tưởng tịch thu tất cả tài sản là anh phải sợ sao! Để xem ai cứng hơn ai!”. Rồi vài ngày
sau đó, Trịnh Bình bộ dáng sứt sẹo đến đáng thương xuất hiện trước mặt
cậu, Lam Lâm mới hiểu sâu sắc sĩ diện tên này cũng lớn biết bao.
Đời sống lặng lẽ như nước đọng của Lam Lâm nếu không có ai đó chăm chỉ
khuấy lên, chỉ sợ cứ mãi tịch mịch như vậy. Vừa hay, kẻ lắm lời âm thầm
lui ra sau màn ảnh lại có người rỗi việc khác hăng hái hiến thân. Tiêu
Ngọc sau lần gặp gỡ cách đây vài hôm dường như nảy sinh hứng thú tán dóc đặc biệt với Lam Lâm, mặc dù cậu nhìn sao cũng không giống một người ưa buôn dưa lê bán dưa chuột. Lam Lâm không dùng Facebook, cũng không sử
dụng các ứng dụng chat nhảm nào khác, Tiêu Ngọc đành chăm chỉ gửi thư
điện tử cho Lam Lâm. Mỗi thư đều bao gồm dăm ba câu chuyện dài dòng, kể
lan man đủ thứ cô cho là thú vị trên đời, không quên tham khảo ý kiến
đồng chí Lâm về các mặt hàng thẩm mỹ, thời trang. Lam Lâm một ngày có
khi nhận được đến ba bốn email do Tiêu Ngọc gửi tới, thường vào cuối
ngày tổng kết nội dung, hồi đáp lại hết sức ngắn gọn, cái gì cần cho ý
kiến sẽ cho ý kiến, cái gì cần bác bỏ sẽ bác bỏ không thương tình. Phong cách làm việc hết sức gọn gàng dứt khoát.
Chiều lạnh, nhiệt độ
có xu hướng ngày càng giảm. Lam Lâm quấn nửa người trong ổ chăn dầy xụ,
lọc cọc mở hộp thư xem bức mới nhất, đính kèm hình ảnh selfie chình ình
của Tiêu Ngọc trong chiếc váy đỏ rực rỡ mới mua. Cô còn không ngại ngùng tự khen “Thấy tôi xinh đẹp quyến rũ không nè! Tối nay tôi sẽ diện chiếc này đi party, đảm bảo sẽ là ngôi sao sáng chói nhất đêm nay! A hi hi…”
“Thật ấu trĩ.”
Lam Lâm âm thầm bình luận, trên mặt không tự chủ được vương nét cười.
Tiêu Ngọc rất đáng yêu, bên trong vỏ bọc kiêu kỳ thực chất chỉ là một cô gái nhỏ, thậm chí dường như còn chưa lớn hết so với tuổi. Cô thẳng thắn,
chân thành, nghĩ gì nói nấy, không lòng vòng quanh co, sống thật đến mức khiến cho người ta cảm giác không thật. Trong xã hội phức tạp xô bồ
này, đứng ở vị trí hào quang chiếu rọi như Tiêu Ngọc, có mấy ai còn có
thể giữ cho mình một tâm hồn trong sáng, không vẩn đục.
Hồi âm
qua loa cho cô gái nhỏ, Lam Lâm rảnh rỗi cầm bản chép tay của Tiêu Ngọc. Hành động này suốt mấy hôm nay lặp đi lặp lại nhiều lần, cậu cũng đã
đọc đi đọc lại nội dung viết trên giấy không biết bao nhiêu lần. Mà vẫn
không xua đi được cảm giác quái đản âm thầm dâng lên.
Lam Lâm
biết, đây không phải là thứ mà Tiêu Ngọc có thể viết ra. Không phải cậu
đánh giá thấp khả năng của Tiêu Ngọc, mà đơn giản bởi vì đây không phải
phong cách của cô. Nhưng vì cái gì cô lại phải che dấu? Tiêu Ngọc vốn
không thể nói dối, ngay từ lúc cô đưa tập ghi chép cho cậu cậu đã nhận
ra có gì đó không đúng rồi.
Từng dòng này, từng câu chữ này đều ẩn
ẩn mang đến cho người ta áp lực vô hạn. Nội dung bài hát như một câu
chuyện kể, uyển chuyển chậm rãi thuật lại chuyện cổ tích về nàng công
chúa ngủ trong rừng. Có cô công chúa nhỏ sinh ra đã xinh đẹp, được vạn
người yêu thương. Phù thủy già độc ác nguyền rủa nàng chìm sâu vào giấc
ngủ. Trăm năm sau, một chàng hoàng tử phá rừng gai mà đến, cứu rỗi nàng
công chúa anh yêu. Nhưng, nếu bài hát đơn giản chỉ là chuyện cổ tích
ngây thơ hoa mỹ lừa phỉnh trẻ con thì không đáng nói. Nó không chấm dứt ở cái kết ngọt ngào như người người vẫn tưởng. Lật sang trang sau, lời
thứ hai của bài hát, từng chữ từng chữ dụ dỗ người nghe độc ác vén bức
màn phía sau căn phòng của nàng công chúa, dẫu biết rằng vẻ đẹp ban đầu
sẽ hoàn toàn sụp đổ. Người đẹp ngủ say không hề bị đánh thức bởi nụ hôn
của Hoàng tử. Chàng Hoàng tử anh hùng ấy mê luyến sắc đẹp của nàng, hắn
muốn độc chiếm nàng. Một trăm năm chờ đợi, đổi lại là sự cưỡng bức vô
tình. Bộ mặt thật thú tính của hắn ta được khắc họa như một con quái vật chỉ chứa đầy dục vọng. Nàng công chúa vẫn cứ nằm đó ngủ say, liệu nàng
có ý thức được mình đang bị xâm phạm hay không? Có đau đớn dãy dụa, muốn trốn khỏi con người tưởng như vị cứu tinh của đời mình hay không? Tất
cả sỉ nhục, tất cả chà đạp, đều diễn ra trong yên lặng. Hắn vô tình xâm
phạm, nàng lặng lẽ đớn đau.
Dẫu biết đây mới là sự thật câu chuyện kể ngày xưa, nhưng sao vẫn đục khoét trái tim con người ta quá!
Lam Lâm chưa từng nghĩ, câu từ hắc ám như vậy khi hát lên sẽ ra sao, nhưng
đến lúc đặt từng chữ từng chữ vào mỗi nốt nhạc của bài hát, lại thấy ăn ý kì lạ. Ăn ý đến mức làm cho cậu cảm thấy run sợ, giống như có một bàn
tay vô hình nào đó, đang âm thầm gõ lên cánh cửa ngăn cách cậu với thế
giới bên ngoài từ phía đằng sau. Cậu không dám quay lưng lại đối mặt với thứ đó, nhưng áp lực to lớn mà nó mang đến như đang âm thầm thủ thỉ bên tai cậu, rằng, hắn ta muốn nắm bắt, muốn chi phối, muốn đào sâu, xâm
nhập vào thế giới nội tâm khép kín của cậu.
Gai ốc nổi lên đầy hai
cánh tay, lưng rùng mình một cái. Lam Lâm hít hít lấy vài hơi không khí
ấm áp trong phòng, xốc lại tấm chăn trên người, chôn toàn thân vào trong không muốn cựa quậy. Cậu có cảm giác như mình sắp gặp nguy hiểm, có lẽ
cậu không nên phá lệ mở rộng phạm vi hoạt động của mình. Cậu chỉ nên ở
nơi này, trong ngôi nhà quen thuộc, tại căn phòng nhỏ kín đáo thuộc về
chính cậu mà thôi.
Mặc dù thời gian quá dài đã trôi qua, Lam Lâm
dường như lại bắt đầu tò mò về thế giới bên kia tường kính. Ngoài đó có
phải đã muôn màu đủ sắc như Trịnh Bình vẫn kể, có phải cũng nhiệt tình
đầy sức sống như miêu tả của Tiêu ngọc hay không? Lam Lâm kìm nén sự
hiếu kì của mình, từng bước từng bước chậm chạp rò rẫm đến gần biên giới mong manh. Cậu có phần sợ hãi, lo lắng không biết nên phải làm gì.
Lam Lâm sợ thứ bóng tối đang rình rập sau lưng, cũng sợ rằng bước qua cánh
cửa vô hình do chính mình dựng lên cũng sẽ không chạy thoát được khỏi
nó.
Biết rằng bản thân mình có lẽ đã quá nhạy cảm, quá đa nghi. Nhưng, cậu thật sự cần một ai đó ở bên cạnh, ngay lúc này.
Lần đầu tiên suốt bảy năm ròng rã, Lam Lâm vô thức cầm điện thoại, gửi một tin nhắn cho Trịnh Bình.
*
5 giờ chiều, Trịnh Bình kiệt sức hoàn thành khóa huấn luyện ngoài trời
trong thời tiết giá rét. Trở về phòng thở phì phò hồi lâu, hắn một tay
với lấy chai nước suối đặt sẵn trên bàn đưa lên miệng uống, một tay lôi
điện thoại trong ngăn kéo tủ ra định nghịch ngợm.
Cạch. Phụt.
Hai thứ âm thanh đồng thời vang lên.
Điện thoại rơi. Nước trong mồm chưa kịp nuốt xuống phun ra bằng sạch. Trịnh Bình chính thức hóa đá.
Đừng bảo hắn bây giờ ngay cả ban ngày cũng gặp ác mộng được nhé! Tên này
không tin vào mắt mình, làm vài động tác hít sâu thở mạnh điều hòa hô
hấp, tay run run mò lấy cái điện thoại đáng thương đang nằm sấp mặt trên đất.
Màn hình xui xẻo nứt vỡ giống mạng nhện cũng không thể che giấu được ba chữ thần thánh hiện lên hết sức quy củ.
“Tôi nhớ anh.”
Giọng nói lành lạnh của Lam Lâm như vang vẳng bên tai.
“Tôi nhớ anh.”
Trịnh Bình hình như hơi mệt mỏi nên sinh ra ảo giác, đầu óc quay cuồng, mắt vẫn dán chặt vào màn hình.
“Tôi – nhớ – anh.” Aaaa.
Chát!
Tự cho mình một bạt tai không hề nương tay, Trịnh Bình trợn hai mắt đang
nổ đom đóm lần nữa nhìn vào màn hình điện thoại. Tự động bỏ qua bốn chữ
“Anh đang làm gì?”, nội dung ba chữ cái phía sau hiển nhiên khiến cho
hắn bàng hoàng kinh sợ. Nghĩa nằm trên mặt chữ. Ôi mẹ ơi, chẳng nhẽ thần lực trong mộng của hắn có sức mạnh vô biên phá vỡ rào cản tâm lý, kinh
dị tới mức có khả năng vượt không gian địa lý, chui tọt vào đầu người
anh em tốt, biến cậu ta thành kẻ biến thái giống hắn rồi?! A chết tiệt!
Không phải biến thái! Hắn không biến thái! Lam Lâm càng không biến thái! Không ai là kẻ biến thái!
Tâm tâm niệm niệm thần chú xua đuổi tà ma, kèm tác dụng phụ an thần chín chín tám mốt lần, Trịnh Bình lúc này
mới miễn cưỡng tìm về được sự tỉnh táo, rất đàn ông mà bấm quay số cho
Lam Lâm.
Tút… tút…
Mỗi tiếng “tút” vang lên như nhịp trống gõ vào trái tim không yên ổn của hắn.
“Tôi đây.” Giọng nam ngàn ngạt vang lên, nghe giống như đang bị vùi ở một nơi kín mít.
Cạch.
Trịnh Bình tay nhanh hơn não thế mà lại ngắt máy! Mặt hắn lúc này vừa đen vừa trắng, không biết dùng ngôn ngữ gì để diễn tả nội tâm mâu thuẫn khắc
họa trên đó.
Lúc chưa nghe thấy giọng nói người đấy thì chưa thấy gì, nghe thấy rồi lại kinh sợ không thôi. Phải chăng Lam Lâm đã phát
hiện ra hắn có điều gì bất thường nên cố tình nhắn tin như vậy để thử
hắn sao? Không thể nào! Gần đây hắn tâm trí hoảng loạn, sợ lòi đuôi
chuột nên cắt đứt liên lạc với cậu. Đêm nằm ngủ sợ nói mớ thậm chí còn
đeo hai tầng khẩu trang, tai vách mạch rừng càng không thể xảy ra, mà kể cả mấy thằng ba phải trong phòng có nghe thấy được cái gì cũng không có cách nào mật báo cho Lam Lâm.
Trịnh Bình hổ thẹn trong lòng. Hắn đau khổ vò đầu bứt tai, mặt mũi nhăn nhó dúm dó. Nhưng hắn biểu hiện
thế này chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này, Lam Lâm liệu có từ thái độ
kì quái của hắn mà nghi ngờ không?! Nếu cậu phát hiện ra mình có hình vi quá trớn với một đứa trẻ (dù chỉ là trong tâm tưởng) chưa kể không biết đứa trẻ đó có quan hệ gì với Lam Lâm, lại lôi cả người anh em tốt của
mình vào giấc mơ tội lỗi, cậu sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt thế nào đây.
Kẻ sống không tim không phổi như Trịnh Bình lần đầu tiên biết hai chữ
“chột dạ” viết thế nào. Không đợi hắn tự tra tấn tinh thần xong, chuông
điện thoại reo lên thánh thót. Hôm nay quả là một ngày đặc biệt, có
người chủ động nhắn tin, còn chủ động gọi điện đến nữa.
Nhạc chuông réo rắt gần đến những âm điệu cuối cùng, điện thoại mới được bắt máy.
“Anh… anh đây!” Trịnh Bình cố gắng hết sức kìm chế run rẩy, che giấu lòng dạ rối như tơ vò.
“Giọng anh sao vậy?”
Cậu có cần thính tai đến mức đấy không hả!
“Không, không sao hết!” Tên nào đó đang chột dạ bất chợt ngân giọng lên cao vút như xướng Opera.
“…”
Im lặng chốc lát, Lam Lâm nhỏ nhẹ như nói thầm. “Anh biến mất đột ngột quá. Dạo gần đây cũng không thấy anh đâu.”
“A ha hả…” Trịnh Bình cười gượng gạo. “Nhớ anh mày muốn chết rồi chứ gì!”
Hắn cố tình pha trò, giọng điệu cà lơ phất phơ như tiện mồm nói chơi vậy
thôi. Ngoài ý muốn, hắn lại nghe được một tiếng “Ừ” rất khẽ. Hay rồi,
Trịnh Bình lần thứ hai trong ngày hóa đá. Ai đó mau đến gõ một búa vào
đầu tên này đi, đảm bảo hắn sẽ vỡ tan thành ngàn mảnh, thành công xóa sổ con yêu quái ngàn năm trăm miệng này khỏi cõi đời.
“Không hiểu
sao lại rất muốn gặp anh.” Lam Lâm thì thào. Trịnh Bình lúc này dù có
trăm cái miệng thật đi chăng nữa thì cũng không mở mồm ra nói được một
chữ nào.
“Rất muốn gặp anh”, “Nhớ anh”, “Muốn gặp anh”, “Tôi nhớ
anh”, “Ừ”… Một chuỗi âm thanh liên hoàn như chú Kim Cô trói buộc đầu óc
Trịnh Bình. Hai mắt hắn dại ra, các cảnh trong mơ tua nhanh một lượt
trước mặt hắn.
Trịnh Bình không biết hắn đã máy móc trả lời vào
điện thoại cái gì, qua loa vài câu, cười vài tiếng ngớ ngẩn rồi dập máy
thế nào cũng chẳng hay. Toàn thân hắn cứng ngắc nằm trên giường, hơi thở hỗn loạn. Thật ma quái, tất cả mọi thứ dường như đang dần dần lệch khỏi quỹ đạo ổn định vốn có của nó. Bắt đầu từ bao giờ, tại sao lại như vậy, suốt bảy năm ròng rã, vì sao, lại là thời điểm này?
Bên tai lại
vang lên tiếng đàn dương cầm quen thuộc, trong veo mát lành, chảy vào
lòng hắn xoa dịu cơn khát cháy không biết gọi tên. Hắn biết, mình lại
nằm mơ. Trịnh Bình như kẻ lãng du bị hớp mất một nửa hồn phách, hai chân bồng bềnh không nghe theo sự sai bảo của trí óc bước chầm chậm lên bậc
thềm.
Một bước, hai bước… đã tới rất gần.
Hắn đứng trên
khán đài, lưng cong xuống, vươn bàn tay thô ráp chạm vào mái tóc quá đỗi quen thuộc. Cảm xúc mềm mại như mộng như ảo, mùi thơm ngọt ngào thoang
thoảng len vào sâu trong khoang mũi. Vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ấy, vẫn là đôi mắt trong suốt không mang bụi trần ấy, dần dần khép lại, đầy dụ hoặc và cám dỗ. Hắn vẫn là hắn, không hề thay đổi dù tình huống
này có lặp lại bao nhiêu lần đi chăng nữa. Trịnh Bình cúi người thật
sâu, chạm môi mình vào đôi môi nhỏ nhắn ấy. Lần này, hai mắt hắn nhắm
nghiền, nhất quyết không mở ra. Bởi vì hắn biết mình sẽ thấy những gì,
hắn muốn trốn tránh. Trịnh Bình hắn đây, đau đớn gặm nhấm thứ độc dược
ngọt ngào quá đỗi này.
Hắn nghe thấy bên tai giọng nói lành lạnh, yếu ớt của người đó.
“Tôi nhớ anh.”
“Rất muốn gặp anh.”