Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 2: Mùi thịt




Phó Lam Tự là người thông minh, lúc Kiều Vân Tranh nói thế cô đã hiểu ngay ý anh.

“Anh muốn kết thành đồng minh với tôi à?”

Trong loại trò chơi sinh tồn thế này, kết thành đồng minh rất phổ biến, ai cũng muốn lôi kéo những đồng đội đáng tin cậy để tăng xác suất thắng của mình.

Rank game càng lên cao, tình trạng này sẽ càng phổ biến.

Đúng vậy, kết thành đồng minh nhiều, mà phản bội cũng nhiều.

“Sao, không được à?” Kiều Vân Tranh cười nói, “Nếu đoán không sai thì cô gái kia là khách hàng em dắt theo đúng chứ? Hai người, cộng thêm tôi nữa là vừa đủ ba rồi.”

Những người lão luyện đều biết thực chất trò chơi này có giới hạn số người sống sót, cuối cùng tối đa cũng chỉ có ba người sống.

Nếu cuối cùng có nhiều hơn ba người sống sót thì sẽ xử như tiêu diệt một nhóm, chẳng ai quay lại thế giới hiện thực được.

Nếu chết trong game, bản thân ở thế giới hiện thực cũng sẽ biến mất vĩnh viễn.

Chẳng ai gánh nổi hậu quả như thế, vì vậy khi cần thiết, dù ma không làm gì thì người chơi cũng phải tính toán để hại nhau.

Đó cũng là điều tàn nhẫn nhất.

Phó Lam Tự bình tĩnh hỏi lại: “Với thực lực của anh thì chắc cũng tự thoát được mà nhỉ? Sao lại tốn sức tìm đồng minh làm gì.”

“Sao em dám chắc thực lực của tôi mạnh? Một mình tôi xuyên việt tới rank cấp thấp thế này chứng tỏ thực lực chẳng mạnh thế đâu.”

“Một mình xuyên tới rank cấp thấp cũng chưa chắc là rank của bản thân, còn có thể ký hợp đồng thế thân với khách hàng cấp thấp cơ mà.”

Những người “xuyên việt” bị hệ thống trói buộc khi đạt tới rank nhất định sẽ có quyền làm giao dịch với khách hàng cấp thấp — Có thể ký rất nhiều loại hợp đồng, một khi hai bên ký tên vào là hợp đồng sẽ có hiệu lực ngay, không thể sửa đổi lại.

Ví dụ như Phó Lam Tự và Hiểu Tuệ ký hợp đồng hỗ trợ rất thường thấy, rank cao dẫn rank thấp qua cửa.

Còn Kiều Vân Tranh ký có lẽ là hợp đồng thế thân, trực tiếp thay thế khách hàng đi vào game.

Hợp đồng thế thân có hạn chế mà lại rất đắt đỏ, bình thường rất ít người ký.

Tất nhiên, những người giàu có sẵn lòng bỏ ra rất nhiều tiền để mua mạng sống thì lại là chuyện khác.

“Em thông minh thật đấy.” Kiều Vân Tranh gật đầu, nét mặt đầy vẻ tán thưởng, “Mắt nhìn của tôi cũng rất tốt.”

“… Tốt chỗ nào?”

“May mà có thể nhìn ra ngay em có cốt cách đặc biệt, không phải người thường.”

Phó Lam Tự thầm trợn mắt: “Trước đây anh coi bói dạo à?”

“Tôi có biết chút ít về Chu Dịch với phong thủy, nếu em cần.”

“… Không được.” Cô bình tĩnh giơ tay cản anh lại, “Chúng ta trở lại chuyện chính đi, anh Kiều, anh thật sự nghĩ kết thành đồng minh ở rank cấp thấp là cần thiết à?”

Cô không nghĩ là anh cần, cũng không nghĩ mình cần.

Kiều Vân Tranh nói: “Tối qua cặp đôi kia tới tìm tôi đấy.”

“Ồ.” Phó Lam Tự khựng lại, cũng chẳng mấy bất ngờ, “Hai người họ có vẻ đã từng xuyên việt rồi, kinh nghiệm dày dặn mà, muốn lôi kéo người mạnh âu cũng bình thường.”

Dù Kiều Vân Tranh không làm gì đi nữa thì vẫn đủ để cặp đôi kia khóa chặt mục tiêu nếu so với đám người mới rụt rè sợ hãi kia.

“Họ nói em không đơn giản, mong là tôi có thể hợp tác để nhanh chóng diệt trừ em.”

“… Thế thì họ cũng khá ngu ngốc rồi đấy.”

Nhưng theo lý thuyết thì không sai, cô với Hiểu Tuệ là hai người, cặp đôi kia cũng hai người, bốn người không thể nào cùng sống sót được, đằng nào cũng phải chết một.

“Bởi thế.” Kiều Vân Tranh cười rồi thản nhiên nói, “Em cũng nhận thức được thực lực của tôi rồi đấy, dù sao cũng phải nói vài lời tốt đẹp để lôi kéo tôi, đỡ cho tôi kết thành đồng minh với họ rồi thêm phiền cho em chứ.”

“…” Phó Lam Tự không nói nên lời, “Cái biểu cảm khẩu Phật tâm xà này của anh là có ý hả?”

“Sao lại thế được? Tôi chỉ muốn nghe ý kiến của em thôi mà.”

Tên này tính tình kỳ quái quá không thể hiểu được, lỡ cô không dỗ dành anh vui, anh thật sự giở chứng đi giúp cặp đôi kia thì lại là một mối nguy hiểm tiềm tàng nữa.

Phó Lam Tự nhanh chóng cân nhắc lợi – hại, suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng miễn cưỡng đưa ra một lập luận hợp lý và có cơ sở.

“Anh Kiều à, tôi khuyên anh tốt nhất đừng nên chọn cặp đôi kia: Thứ nhất, tôi xinh hơn cô gái kia, anh hợp tác với tôi sẽ vui vẻ hơn; thứ hai, dù hai người đó có kinh nghiệm thì chắc cũng chẳng bằng được kinh nghiệm của tôi, so với tôi vẫn là gà mờ thôi, nếu không với được tới anh thì kết thành đồng minh với rank cấp thấp thế làm gì? Thứ ba, giữa các cặp đôi lúc nào cũng tính toán hết, biến số cũng nhiều nữa, lỡ như trong thời khắc mấu chốt mà hai người họ bán đứng anh thì không hời mấy đâu nhé.”

Kiều Vân Tranh trông có vẻ rất hài lòng: “Có lý đấy, đúng là cô ta không xinh bằng em thật.”

“… Anh chỉ nghe mỗi câu đó thôi à?”

“Nghe câu này còn chưa đủ hay sao?”

Phó Lam Tự nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, lờ mờ thấy nắm đấm của mình đang cứng lại.

Cô không muốn tiếp chuyện nữa.

“Chị Phó, hai người đang bàn chuyện gì vậy?” Vừa lúc Hiểu Tuệ đi từ trong nhà vệ sinh ra, nôn tới mức mặt hơi tái đi, “… Phục hai người thật đấy, dám đứng tán dóc ở hiện trường vụ án luôn.”

Kiều Vân Tranh dịu dàng nói: “Không có gì hết, thấy màu máu này tôi lại còn hơi đói nữa, thèm một bát mì trộn Lão Can Ma* quá.”

(*) Thương hiệu ớt chưng trứ danh ở Trung Quốc.

“…”

Thế là Hiểu Tuệ lại bịt miệng đi nôn tiếp.

Phó Lam Tự đỡ trán thở dài, thuận tay đóng cửa phòng lại, che đi nguyên căn phòng đầy máu như mổ heo.

Có lẽ ai đó sau này sẽ không dám ăn Lão Can Ma nữa rồi.

*

Ban ngày cửa nhà gạch được mở, tới đêm mới tự động khóa lại, nói cách khác là khi trời sáng, mọi người có thể tự do di chuyển trong trấn.

… Tuy rằng cũng chẳng có gì để đi.

Trấn này không lớn, Phó Lam Tự ra ngoài dạo một vòng, đi thử từng nhà, phát hiện tất cả cửa đều không mở ra được.

Nhưng cô vẫn nhận ra có gì đó không ổn.

Trên tay nắm cửa rỉ sét của nhà xa nhà gạch nhất có dấu tay máu mờ mờ.

“Chị Phó, chị nhìn gì vậy?” Chẳng biết Hiểu Tuệ đã tới từ khi nào, cô ta cúi đầu xuống nhìn rồi sợ hãi, “… Ối!”

“Đừng có kinh ngạc.” Phó Lam Tự lấy ống tay áo lau dấu máu đi, bình tĩnh xoay người, “Nhớ kỹ nhà này, chắc chắn có ẩn tình.”

Hiểu Tuệ gật đầu, sợ hãi nhìn lướt qua cánh cửa, bấy giờ mới kéo cánh tay cô lại.

“Chị Phó à, mới rồi ở tầng 3 chị đã nói gì với anh đẹp trai kia vậy?”

Phó Lam Tự không chớp mắt, đi tiếp tới trước: “Nói về vụ làm sao để thắng cửa này.”

“Thế cuối cùng làm sao mới thắng được? Có kết luận không?”

“Cô cứ ngoan ngoãn đi theo tôi là thắng được, dù tôi có giải thích thì chắc gì cô đã hiểu đâu?”

“…”

Hiểu Tuệ phát hiện cô nói cũng đúng.

Cả hai về lại căn nhà gạch ba tầng, trên đường đụng phải cô gái thích khóc và cậu trai tóc vàng đi chung với cô ta.

Có vẻ như hai người này đã quyết định lập team sưởi ấm rồi.

“Tôi là Kỳ Kỳ, anh ấy là Vương Hâm.” Cô gái kia rụt rè tự giới thiệu, sau đó hỏi lại, “Chị gái… À không, em gái, có phải cô từng chơi trò… trò chơi này rồi không?”

“Tôi họ Phó.”

“… Ồ.” Kỳ Kỳ đỏ mặt, lúng túng nói, “Cô Phó à, tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là thấy cô cư xử rất bình tĩnh nên muốn học hỏi kinh nghiệm từ cô thôi — Trước đây cô làm thế nào để qua cửa khi gặp chuyện thế này vậy?”

“Dùng trí tuệ và vũ lực, cả may mắn nữa.”

Cậu trai tên Vương Hâm nghe vậy liền giật mình: “Thế thì thảm rồi, tôi là tên số nhọ, dùng tiền nạp bừa hơn ngàn mà chẳng ra được SR ấy!”

Phó Lam Tự nghi ngờ: “Lẽ nào anh nghĩ trí tuệ và vũ lực của mình đều xuất chúng, chỉ có vận may là không ổn sao?”

“Ờm… Không phải thế…”

“Trong trò chơi này có sự cạnh tranh nên tôi không dạy được hai người thứ gì hết, tóm lại nhớ cho kỹ, ngoài bản thân ra thì đừng tin bất cứ ai hết.”

Cô bỏ lại một câu khuyên nhủ rồi dẫn Hiểu Tuệ quay người bỏ đi.

Kỳ Kỳ nhìn theo bóng lưng cô, tiếc nuối thở dài: “Tôi cứ nghĩ cô ta là người hiền lành, hiện tại xem ra không phải thế rồi…”

“Dù sao cũng tốt hơn cặp đôi kia mà đúng không?” Vương Hâm nói, “Ánh mắt người nam kia nhìn tôi đáng sợ chết đi được, như thể…”

“Như thể gì?”

“Như thể chồn đang rình gà vậy.”

“?”

Cách ví von này nghe không ổn lắm, nhưng cũng khá đúng.

Người mới không hiểu nhưng người cũ lại rất rõ.

Để đảm bảo số người sống sót cuối cùng không vượt quá chỉ tiêu, loại bỏ đối thủ cạnh tranh là một bước rất cần thiết.



Bữa trưa vẫn chỉ có màn thầu hấp.

Mọi người ngồi quanh bàn, để tránh bầu không khí quá xấu hổ nên họ đều báo tên cho nhau biết.

Cặp đôi kia, người nam tên Lý Thần Quang, người nữ là Bối Bối.

Hiểu Tuệ phát hiện lúc đang ăn, Lý Thần Quang thi thoảng lại liếc sang bên này, ánh mắt chắc chắn không hề có ý tốt, liếc tới mức cô ta nổi hết cả da gà.

Cô ta thầm huých tay Phó Lam Tự một cái dưới bàn, ra hiệu Phó Lam Tự nhìn sang đối diện.

Phó Lam Tự ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay ánh mắt của Lý Thần Quang.

“Anh Lý à, nhìn tôi mê mẩn thế là có việc gì hay sao?” Phó Lam Tự bình tĩnh nói, “Nếu ăn không đủ màn thầu thì tôi cho anh thêm một cái nữa nhé?”

Vì thế mà ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Lý Thần Quang.

Lý Thần Quang có hơi khó chịu: “Nói bậy bạ, bạn gái tôi tôi không nhìn mà đi nhìn cô làm cái gì?”

Phó Lam Tự nhướng mày, dùng nét mặt rất vô tội để nói ra những lời khiến người ta khó chịu.

“Ai biết được đâu? Suy nghĩ của đàn ông khó đoán lắm.”

“Cô cũng rảnh quá nhỉ.” Bối Bối không vui cười lạnh, “Rảnh rỗi trêu chọc bạn trai tôi, hay là nghĩ cách giúp chúng ta chạy thoát khỏi chỗ này đi.”

“Thế cô có ý kiến gì hay ho không?”

“Chúng ta phải tuân thủ quy tắc, đồng thời cùng nhau tìm ra manh mối giế t chết ma nữ.”

Phó Lam Tự tỏ vẻ kinh ngạc: “Cùng nhau á? Nói suông mà nghiêm túc thế, cô đang viết bài thi môn Chính trị đấy hả?”

“…”

Sự mỉa mai trong lời nói rất rõ ràng, nhưng Bối Bối lại không thể bác thẳng được, nếu Phó Lam Tự thực sự nói ra bí mật rằng chỉ có ba người được sống thì sẽ gây bất lợi với mọi người.

Cô ta liếc Phó Lam Tự một cái rồi tức đến mức vứt thẳng nửa cái màn thầu đang ăn dở xuống đất.

Hiểu Tuệ vội hòa giải: “Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau mà, chúng ta bàn tiếp đi.”

Kỳ Kỳ nhỏ giọng nói: “Manh mối duy nhất hiện tại về ma nữ đó là bài hát kia nhỉ?”

“Nhưng tôi không nghe rõ được cụ thể bài đó hát gì hết.” Vương Hâm ủ rũ, “Tôi có dám nghe kỹ đâu.”

“Tôi cũng không dám…”

Kiều Vân Tranh vốn đang chống trán một tay, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này nghe vậy liền nghiêng đầu sang bên cạnh rồi nhướng mày cười nói.

“Hay là tối nay anh thương lượng lại với ma nữ đi, bảo ả hát thêm vài lần nữa, hoặc lấy bút ghi lại cho anh luôn?”

“…”

Gã đeo kính lịch sự kia từ đầu chí cuối không tham gia vào câu chuyện lại vô thức chen vào.

“Đừng có nói ma nữ này ma nữ nọ nữa được không, giờ còn chưa tìm được thi thể của người chết kia kìa… Mấy người không thấy lạ à?”

“Lạ chứ.” Phó Lam Tự nói, “Nhưng thấy lạ thì có ích gì? Thấy lạ cũng đâu có tìm được?”

“…”

Kiều Vân Tranh nhã nhặn phụ họa thêm: “Đừng lo quá, ở đây lớn thế này, sớm muộn gì cũng tìm được thôi — Nói không chừng tối về phòng mọi người sẽ tìm được ở dưới gầm giường của ai đó đấy.”

“…”

Phó Lam Tự nhìn thoáng qua Kiều Vân Tranh, cô phát hiện tên này nói xàm còn hay hơn cả mình nữa.

“Tóm lại là trò chơi này rất nguy hiểm, không phải giỡn đâu, mong mọi người sẽ nghiêm túc.” Bối Bối bình tĩnh lại, trưng ra thái độ giải quyết việc chung để tổng kết, “Lát nữa tốt nhất nên tìm kiếm manh mối xung quanh, bữa tối trao đổi với nhau, động não suy nghĩ, ắt sẽ có thu hoạch thôi.”

Động não suy nghĩ, trao đổi với nhau.

Nói trắng ra là bắt nạt ma mới không biết quy củ, tính lừa lấy thông tin thôi.

Phó Lam Tự liếc nhìn ba người mới, thấy họ mờ mịt gật đầu theo nên cũng uể oải nhìn đi chỗ khác.

Không liên quan gì tới cô hết.

Lúc lên lầu, Hiểu Tuệ thì thầm với cô.

“Chị Phó à, chúng ta thật sự phải trao đổi manh mối ư?”

“Trao đổi manh mối làm gì, để cặp đôi đó đi qua cửa còn cô đi chết hả?”

“…” Hiểu Tuệ cũng ý thức được mình hỏi ngu nên không khỏi xấu hổ, “Ừm, thế có thể tin tưởng anh Kiều không?”

“Trong game chẳng có ai là tin tưởng 100% được đâu.” Phó Lam Tự nói, “Cô có thể tạm thời xem anh ta là đồng minh, nhưng nếu anh ta cản đường chúng ta thì cũng phải diệt luôn.”

Hiểu Tuệ nhìn góc nghiêng thanh tú của cô chằm chằm, yên lặng một lát rồi cuối cùng vẫn ra sức gật đầu một cái.

*

Buổi chiều, Phó Lam Tự kiểm tra hết một lượt những căn phòng trống trong nhà gạch, thấy tổng quát những phòng đó đều bày trí giống nhau, rất đơn giản và cổ xưa, không có đồ gì đặc biệt.

Cô không thu hoạch được gì bèn về thẳng phòng mình đánh một giấc.

Hiểu Tuệ thật sự phục sát đất với thái độ sống ăn được ngủ được này của cô.

Màn đêm lại buông xuống.

Cửa nhà gạch lại bị khóa.

Mọi người lần lượt xuống lầu nhìn bức tường trắng như tuyết, quả nhiên hàng chữ máu kia lại xuất hiện.

— Ồn quá, ban đêm đừng có lao xao.

Lần này hình như màu máu lại đậm hơn một chút rồi.

Kiều Vân Tranh vẫn tựa cạnh hành lang như trước, dường như ở đây đã trở thành chỗ ngồi cố định của anh.

Thấy Phó Lam Tự xuống lầu, anh cười ném màn thầu cho cô.

Phó Lam Tự thành thạo bắt được, chuyền tay đưa cho Hiểu Tuệ.

Hiểu Tuệ: “Đây là cái màn thầu thứ ba tôi ăn rồi đấy…”

Gã đeo kính có bệnh sạch sẽ vẫn không muốn ăn màn thầu nhưng không thể giấu được cơn đói, bụng sôi ùng ục, gã đứng đó đi qua đi lại trông có vẻ rất sốt ruột.

Lát sau, gã đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, cánh mũi phập phồng rồi hít một hơi thật sâu.

Lông mày gã giãn ra, tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.

“Mấy người có ngửi thấy gì không? Hình như là mùi thịt đấy.”

Gã vừa dứt lời, những người khác cũng ngửi thấy, Vương Hâm nghiêm túc ngửi một hồi: “Đúng rồi, là mùi thịt hầm, lại còn bỏ thập tam hương* nữa.”

(*) Gia vị thập tam hương với thành phần bao gồm Tai vị, tiểu hồi, hoa tiêu, tiêu trắng, quế cây, đinh hương, bạch chỉ, sa cương, trần bì, mộc hương, sơn tra, thảo quả. Là gia vị không thể thiếu khi chế biến phá lấu, làm vịt quay v.v…

Kỳ Kỳ nhìn vào phòng bếp, không khỏi mừng rỡ: “Ở đây này!”

Trên bếp lửa chẳng biết từ khi nào đã có một cái nồi nghi ngút khói, hình dạng nồi hơi kỳ lạ, trông như một hình bầu dục, bên trong có những miếng thịt ba chỉ được ninh nhừ, dầu màu đỏ trong vắt, nước đang lăm tăm trông cực kỳ hấp dẫn.

Thử nghĩ mà xem, màn thầu kẹp thịt hầm ăn chắc chắn sẽ rất ngon.

Gã đeo kính nhìn cái nồi kia chằm chằm, chỉ thấy cảm giác đói bụng ngày càng mãnh liệt, gã nuốt nước bọt mấy cái rồi quyết tâm, sải bước đi tới lấy bát múc thịt ra.

Kỳ Kỳ kinh ngạc nhìn gã: “Chẳng phải anh bảo không ăn thứ này sao?”

“Còn không ăn nữa sẽ chết đói mất.” Gã đeo kính tập trung múc thịt, chẳng buồn ngẩng đầu lên, “Hơn nữa chẳng phải mấy người cũng ăn màn thầu rồi sao? màn thầu không có gì thì thịt cũng chẳng có được.”

Huống hồ gì thịt này lại thơm đến thế, ai mà chịu nổi?

Gã múc một thìa thịt cho vào miệng, cắn một miếng màn thầu, nhai ngấu nghiến.

Có lẽ do bị cách ăn của gã lây nên thấy gã ăn xong mà chẳng có gì bất thường, Kỳ Kỳ với Vương Hâm cũng làm theo.

Hai người múc thịt riêng, ngồi vào bàn bắt đầu ăn, nhưng Kỳ Kỳ ăn ít nên chỉ mới hai miếng đã ngừng đũa.

Cặp đôi kia rất cảnh giác, Lý Thần Quang kiểm tra hết một lượt thịt trong nồi, không phát hiện ra gì khả nghi hết.

Dù sao màn thầu cũng chẳng ai hấp mà ở ngay đó, giờ tự dưng có thêm một nồi thịt cũng đâu có gì lạ?

Y tự thuyết phục bản thân rồi cầm đũa lên nếm thử trước.

Rất ngon, rất tươi, rất mềm, hầm tới mức như tan ngay trong miệng vậy.

Từ trước tới giờ y chưa từng được ăn món thịt hầm nào ngon tới vậy hết.

“Ăn được.” Y nói với Bối Bối, “Anh nếm thử giúp em rồi, không sao hết.”

Lúc này Bối Bối mới thả lỏng, cùng ăn với y.

Hiểu Tuệ ngửi mùi thịt nồng nàn như thế rồi lại nhìn cái màn thầu không có tí vị gì trong tay mình, cực kỳ ngưỡng mộ.

Cô ta vô thức đi tới trước mấy bước, kết quả chưa đi được tới cửa phòng bếp đã bị Phó Lam Tự kéo trở về.

“Chị Phó à, chẳng phải chị bảo cơm nước ở đây tệ sao? Có thịt mà sao không ăn đi.”

“Tôi chê cơm nước tệ nhưng không phải thứ gì cũng dám ăn.”

Phó Lam Tự cũng ngửi thấy mùi thơm đó, nhưng trực giác mách bảo cô đừng ăn thì hơn.

Cô vô thức quay đầu nhìn Kiều Vân Tranh.

Kiều Vân Tranh vẫn ngồi cạnh cầu thang chứ không hề chuyển chỗ, thấy cô nhìn sang, anh khẽ cong môi, cười rất dịu dàng rất lắc đầu.

Phó Lam Tự lập tức xoa đầu Hiểu Tuệ: “Ăn hết màn thầu của cô đi rồi theo tôi lên lầu.”

Hiểu Tuệ rất đau khổ nhưng không dám làm trái ý Phó Lam Tự, chỉ có thể miễn cưỡng đi từng bước, cuối cùng bị Phó Lam Tự kéo về phòng.

*

Tối nay sóng yên biển lặng, chẳng có ai thấy bóng ma trên hành lang nữa.

Hoặc nói cách khác là chẳng có ai ra ngoài hành lang đứng hết, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn ở trong phòng.

Hiểu Tuệ nằm trên giường nhìn trần nhà thất thần rất lâu, cuối cùng vẫn nghiêng đầu sang nhìn Phó Lam Tự bên cạnh.

Cô ta tò mò hỏi: “Chị Phó, chị tốn bao nhiêu năm mới thăng lên được rank hiện tại vậy?”

“7 năm.”

“7 năm ư?” Hiểu Tuệ tính nhẩm rồi kinh ngạc, “Nói cách khác là chị đã bắt đầu xuyên việt từ năm 15 tuổi rồi hả?”

“Đúng vậy.”

“… Tại sao vậy!”

“Vì năm 15 tuổi tôi suýt chết.” Phó Lam Tự thản nhiên nói, “Sau đó thì được cứu sống, đến cả bác sĩ còn khen tôi tốt số nữa.”

“…”

“Sau ngày đó, tôi tỉnh dậy đã thấy mình bị trói buộc vào hệ thống.”

Tên gọi đầy đủ của hệ thống này là [Hệ thống thoát hiểm cho người sống sót].

Đối tượng bị trói buộc với hệ thống này đều từng là những người may mắn sống sót trước cửa tử.

Họ từng thành công sống sót với xác suất cực thấp, từ đó được định sẵn sẽ tiếp nhận những bài kiểm tra liên tục, cố gắng giãy giụa trên ranh giới giữa sự sống và cái chết để chứng minh rằng bản thân còn may mắn rất nhiều lần nữa.

Hiểu Tuệ ngẫm lại rất lâu rồi chợt bừng tỉnh.

“… Nửa năm trước từng xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, trong đó có một chiếc xe đã phát nổ, khi ấy tôi chỉ ở địa điểm nổ có mấy chục mét vì bị một con chó hoang chặn lại.”

Phó Lam Tự gật đầu: “Theo như phán đoán của hệ thống, hẳn là cô đã chết trong vụ nổ đó rồi nhưng vì may mắn nên mới còn sống.”

“… Tại sao chứ?” Sau khi hiểu được quy luật này, Hiểu Tuệ đỏ hoe mắt, dường như tức tới mức muốn bật khóc, “Chỉ vì tôi may mắn mà hệ thống phải giết tôi cho bằng được ư?”

“Bất cứ ai bị đưa vào hệ thống của chúng ta đều bị liệt vào “những kẻ đáng lẽ phải chết” mà.”

“Thật sự không có cách gì trốn thoát ư? Tôi không giỏi được như chị, tôi làm sao mà sống nổi qua 7 năm đây chứ?”

Phó Lam Tự thở dài: “Nếu có cách thì tôi còn xuyên việt tới lúc này à?”

“…”

Chưa kịp nói hết, ánh đèn chập chờn trong phòng lại vụt tắt lần nữa.

“Mẹ rất thích tấm áo cưới màu đỏ của em,

Đừng để em chết đi quá sớm, quá sớm.

A ~~ A ~~ A ~~

Đêm khuya tóc anh bay bay,

Đêm khuya mắt anh đang nhắm nghiền,

Đây là một lời hẹn ước bí mật,

Của em, của anh…”

Lúc giọng nữ nghèn nghẹn vang lên quanh quẩn khắp căn nhà gạch lần nữa, trái tim Hiểu Tuệ đập thình thịch, vô thức ôm chặt Phó Lam Tự.

“Tối như bưng mà lại nghe thấy bài hát kiểu này, đúng là muốn chết thật mà.”

Phó Lam Tự không nói gì mà chỉ nín thở trầm ngâm, mơ hồ nghe được tiếng gió cực nhỏ bên ngoài hành lang.

Cô mím môi, quay đầu đi.

Đèn trong phòng không phải tắt hết.

Còn lại một ngọn ở trên bệ cửa sổ.

Ánh sáng yếu ớt không thể xua tan đi bóng tối ban đêm dày đặc được, nhưng nó có thể soi sáng 1 tấc vuông ở bệ cửa sổ.

Một cái đầu người đẫm máu đang được đặt ở đó.