Mỹ Lam nằm trong phòng bệnh, thở những hơi thở yếu đuối.
Cảnh Sâm từ bên ngoài lạnh lùng bước vào. Mặc kệ Mỹ Lam đang mệt mỏi và bị thương lôi cô dậy.
Cô tỉnh dậy bởi cơn đau buốt ở vai. Vì quá bất ngờ nên chân cô còn bị loạn choạn, té ngã vài lần. Anh chỉ dừng lại cho cô đứng dậy rồi lạnh lùng kéo cô đi tiếp.
Cô y tá canh trực ở phòng cô, thấy hành động của Cảnh Sâm, không khỏi lắc đầu. Ai lại làm vậy với bệnh nhân chứ.
Cô ý tá định nói gì đó, nhưng nhìn vẻ lạnh lùng đáng sợ của Cảnh Sâm thì liền nuốt lời muốn nói vào bụng.
Vì cơn đau nên mắt cô đỏ ửng lên, cô còn thở gắp, mồ hôi chảy nhề nhại, môi cô ngày càng trắng bệch hơn.
Anh dẫn cô ra xe, rồi ném mạnh cô vào xe, chạy thẳng về nhà.
Trong đêm tối, một tia chớp xẹt ngang bầu trời đen kịch, sau đó những giọt mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống.
Cảnh Sâm lôi thẳng Mỹ Lam xuống tầng hầm.
Cảnh Sâm ngồi trên ghế sofa, gương mặt cương nghị lạnh lùng, toàn thân tỏa ra mùi vị chết chóc.
Dưới chân anh là đám người bắt cóc. Anh nhìn đám người đó rồi lại nhìn Mỹ Lam.
"Cô giải thích sao về việc bắt cóc?!!'' Mỹ Lam không hiểu câu hỏi anh, cô nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Anh cười một nụ cười kinh bỉ:" Không phải cô và bọn người này là đồng bọn à? Sao lại tỏ vẻ mặt đó với tôi."
Cô lại càng không hiểu, làm sao cô có thể quen bọn họ được chứ, cô xoay người nhìn mấy người đó.
Mấy tên đó thấy cô nhìn bọn họ, bọn họ liền nhào tới chỗ cô, khóc than, rồi gào thét:"Cô kêu anh ta thả bọn tôi ra đi, tôi không cần tiền của cô nữa."
"Cô thuê tôi bắt cóc con nhỏ đó thôi mà, đâu có nói sẽ bắt tụi tao lại"
Và rất rất nhiều người nói, chỉ trích cô, cứ như cô là người thuê bọn họ vậy, cô lắc đầu gặt bọn họ ra:"Tôi đâu có quen mấy người, tôi đâu có thuê mấy người. Mấy người nói gì vậy?"
Cảnh Sâm ngồi trên ghế không ngừng lắc đầu, nói:"Lâm Mỹ Lam à Lâm Mỹ Lam! Tôi thật sự đánh giá thấp cô rồi, đến cả chuyện này cô cũng có thể nghĩ ra."
"Sao chứ cô kêu, cô thuê bọn họ bắt cóc cô với Phương Chi, rồi giao cả Phương Chi cho họ? Vậy bây giờ tôi sẽ kêu bọn họ làm vậy với cô nhá?" Nói xong anh hất tay ra lệnh tên vệ sĩ làm gì đó.
Tên vệ sĩ lại gần cô, bỏ vào miệng cô viên thuốc gì đó, bắt cô nuốt nó. Sau khi cô nuốt viên thuốc đó, cơ thể cô dần nóng lên và khó chịu.
Mấy tên bắt cóc đó, nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng. Bọn họ bước lại gần cô, sờ mó khắp người cô. Cô sợ hãi bước tới chỗ anh, cô khóc lóc nói:"Đừng mà, làm ơn đừng. Em không có làm chuyện đó. Tin em đi!"
Cảnh Sâm đưa tay bóp lấy càm cô, nhìn đôi mắt vì tình dục làn cho mờ nhòe. Anh càng khinh bỉ:"Tin cô? Tôi thà chết chứ không thể tin nổi cô."
Nói xong anh đứng dậy bước ra ngoài. Mấy đám người đó như lũ sói đói, nhào tới người cô. Xé nát bộ đồ cô đang mặc. Cô chỉ biết khóc than cầu xin, chứ không thể làm gì được. Đầu óc cô càng mơ hồ, cơ thể ngày càng khó chịu, cô chỉ nghe được tiếng của ai đó đó gọi mình. Hình như....Đó là giọng của Mộc Nhi.
Chắc là cô nghe nhầm rồi Mộc Nhi làm sao có ở đây được, nhưng thật sự cô muốn gặp Mộc Nhi muốn cô ấy giúp cô.
Nhớ like và bình luận nha mọi người!!!!