Bão 2 nha mọi người!!!
"Lần trước mình đang ở quán Mộc Sâm thì Mỹ Lam gọi tới, mình biết cô ta có việc nhờ mình nên mình kêu cô ta ra quán gặp mình." Dừng lại một chút nhìn thái độ của Cảnh Sâm càng ngày mặt anh càng tối đen.
Vũ Minh lại nói tiếp:"Do sắp tới kỉ niệm 5 năm mình với Mộc Nhi gặp nhau, nên mình muốn mua đồ cho Mộc mà Mỹ Lam lại biết Mộc Nhi thích gì nên mình nhờ vả em ấy, ngược lại em ấy bảo mình làm ma nơ canh, đo đủ thứ để lấy số đo, làm áo cho cậu, à nhắc cái này mới nhớ cậu có nhận quà sinh nhật từ Mỹ Lam chưa?”
Hắn uống ngụm rượu, ngước nhìn Cảnh Sâm ngồi ngây đơ tại chỗ lắc đầu.
“ Lúc đó Mỹ Lam nói với mình, lần trước sinh nhật cậu, em ấy không có tặng cái gì hết nên muốn tự may áo sơ mi tặng cậu, mình cũng bảo em ấy tìm thẳng cậu được hơn nhưng em ấy bảo cậu toàn mặc hàng hiệu mà em ấy không có tiền, đành tự mua vải, rồi tự may áo để tặng cậu, Mỹ Lam còn sợ cậu chê nên định giấu luôn, mà mình với Mộc Nhi khuyên nên cô ấy mới có can đảm tặng đó.”
Lúc này Vương Vũ Hàn như kẻ bị dội xô nước lạnh, tỉnh hẳn ra, Mạch Quân Vỹ lại nói tiếp.
“ Sâm, mình biết cậu luôn cho rằng Mỹ Lam là kẻ tham tiền muốn quấn lấy cậu, đòi kết hôn với cậu. Nhưng nếu là thế thì em ấy đã ly hôn với cậu từ lâu rồi, chứ ai mà chịu đựng được như thế, mà từ trước đến giờ cô ấy đã có đòi cậu cái gì chưa?”
Hắn từng nghe Vỹ Minh nói cũng đúng, cảm thấy Mỹ Lam chưa từng đòi cái gì quá đáng từ mình, cũng chưa xin xỏ mình điều gì, vì thế việc cô nàng là kẻ tham tiền háo danh lợi, hắn không thể được, anh vẫn không tin.
Cảnh Sâm siết chặt nắm tay. – “ Hừ, cậu nghĩ mình sẽ tin sao ?”
“ Không tin cậu có thể hỏi Mộc Nhi hôm đó có cả Mộc Nhi nữa ?”
Lúc này Cảnh Sâm đương nhiên vẫn không tin, suy nghĩ lại những chuyện đã qua.
Những hình ảnh cũ chợt hiện ra, thanh tâm cảm thấy áy náy, lại nghĩ đến lúc nãy ở biệt thự, hắn đã …
“ Chết tiệt, tại sao bây giờ cậu mới chịu nói hả ?”
Cảnh Sâm nắm chặt cổ áo Kim Vũ Minh, cũng không nói gì thêm đã bỏ đi.
“ Cậu có hỏi mình sao ? … Ủa, đâu rồi ?”
Lúc Kim Vũ Minh nhận ra thì Cảnh Sâm đã biến mất dạng, hắn nhìn về phía Hắc Vũ Việt đang bế A Nhi chuẩn bị về phòng liền hỏi.
“ Nè, mình đến cậu không hoan nghênh sao ?”
“ Hết phim rồi, mình phải đi ngủ, cậu ở lại dọn dẹp vậy ?”
Hắn còn phải ăn tiếp, nãy giờ ôm người đẹp trong lòng, nhịn không nỗi nữa rồi.
Kim Vũ Minh nhìn mấy chai rượu trống không, mặt quẹo đơ. – Bạn tốt đây sao ? một giọt cũng không chừa.
Từ Phùng Khánh trở về, Cảnh Sâm chạy hết tốc lực, trong đầu nghĩ đến bộ dạng của Mỹ Lam lúc bị hắn trừng phạt, áy náy cộng thêm chút đau lòng.
Hắn đương nhiên không hiểu chuyện gì hết chỉ vì mấy tấm ảnh mà hiểu lầm cô, còn đối xử với cô như thế trước mặt mọi người, hắn điên rồi sao ?
Thật ra cũng không phải tại Cảnh Sâm mà vì mấy tấm ảnh đó, do ba người ngồi trong góc mà Mộc Nhi lại bị che bởi góc khuất hay đi đâu đó nên tên chụp ảnh không chụp được cô đó thôi, nếu Cảnh Sâm mà biết thì tên chụp ảnh đó … chết chắc.
Về tới nhà, căn nhà vẫn như vậy, anh nhanh chóng đi tới phòng cô, nhưng không thấy cô đâu. Anh nhanh chóng chạy xuống tìm dì Phương.
"Thưa cậu chủ, cô Mỹ Lam đi rồi!!"Dì Phương run sợ trả lời.
"Đi đâu?!!!" Tay năm nắm thành quyền nổi từng gân xanh lên, Lâm Mỹ Lam cô to gan thật, dám bỏ trốn, cô lo mà trốn cho kĩ nếu không cô chết chắc.
Bão cuối rồi nha mọi người!!!
Nhớ like và bình luận nha!!!