Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy

Chương 65: không trả lời được




Không quá lâu, Cảnh Sâm sắp xếp công việc xong, nhanh chóng đặt vé máy bay về nước.
Lúc này Mỹ Lam vừa giật mình thức dậy, nhìn ngoài trời khá tối, đồng hồ lúc này là 8 giờ sáng.
Cô bước tới cửa sổ thì ra là mưa, cô xoa xoa hai bên vai run run vì lạnh của mình. Đã cuối thu rồi, bầu không khí bắt đầu trở lạnh, nhưng căn phòng của cô lại không có lò sưởi.
Cô bắt đầu cười khổ, cảm giác bụng mình kêu lên vì đói, cô xoa xoa cái bụng bước xuống lầu.
Vì chỉ có một mình cô ăn nên cô chỉ nấu một gói mì ăn cho đỡ đói. Vừa nấu mì xong, ngoài cửa có người bước vào. Nhưng Mỹ Lam không hay biết do mưa đã làm ồn.
Cảnh Sâm bước vô tới cửa, anh đứng một lát vẫn không thấy người ra, anh tức giận la lên:"Mỹ Lam, cô chết đâu rồi!"
Mỹ Lam đang cầm đôi đũa sắp bỏ mì vào miệng, nghe tiếng la của anh cô giật mình làm rơi cả đũa. Dì Phương đang dọn dẹp trên lầu,nghe tiếp anh dì cũng nhanh chóng bước xuống.
Cô nhanh chóng chạy ra, người anh ướt sủng, nước trên người không ngừng rơi xuống đất. Cô định cất áo giúp anh nhưng, anh nắm chặt lấy tay cô, rồi nói:"Phương Chi đi máy bay chắc em mệt rồi, em lên lầu nghỉ ngơi đi, đây là chìa khóa."
Phương Chi cũng chả muốn đứng đây lâu, không biết lúc nãy tên này bị hâm hay sao, dù thì không che một mạch bước vào nhà hại cô cũng ko che làm ướt cả người thật khó chịu.
Anh đưa chìa khóa cho Phương xong, đợi đến lúc cô bước vào phòng và nghe tiếng đóng cửa, anh mới nói tiếp:"Dì Phương, dì mau gọi quản gia người hầu, tất cả mọi người ra đây!"
Cô bị anh nắm chặt tay đau điếng không thể làm gì được, dì Phương dù không hiểu anh muốn làm gì nhưng dì biết lúc này không nên chọc cậu chủ, dì nhanh chóng chạy đi.
Lúc này chỉ còn anh và cô và còn có Trần Luân nữa.
Anh lúc này lại nói tiếp:"Trần Luân đưa tôi mấy tấm ảnh!"
Cô thì không hiểu tấm ảnh gì, nhưng cô biết nó không phải điều tốt.
Trần Luân biết Cảnh Sâm nói cái gì, anh đứng khựng một lúc rồi mới từ từ lấy ra. Cảnh Sâm nhanh chóng giật những tấm ảnh trên tay anh rồi nhanh chóng đập những tấm ảnh đó vào mặt của cô.
"Cô nhìn đi, ngay cả anh em của tôi mà cô cũng không ngán, quả lát tôi coi thường cô rồi vợ!" Một chữ ma rợ, đáng sợ. Cô nhìn những tấm hình rơi tung ở dưới đất, là hình cô đang lấy số đo của Vũ Minh, nhưng theo góc chụp này chỉ thấy người Vũ Minh và chỉ thấy cô được chút ít, đúng là nhìn tấm hình này sẽ dễ gây hiểu lầm.
Không chỉ riêng tấm hình đó mà còn nhiều tấm hình khác nữa. Cô cố gắng giải thích:" Không phải đâu! Lúc này có Mộc Nhi đi chung nữa..."
Cô chưa nói xong bị anh bóp cằm lại, anh trừng mắt nói:"Vậy Mộc Nhi đâu, cô đừng nghĩ em tôi binh cô thì cô muốn nói cái gì thì nói! cho là vậy đi, vậy cô kêu bọn họ ra ngoài làm gì?"
Câu hỏi này của anh làm cô cứng miệng, cô không thể nói được, nước mắt cô nóng ấm, rơi xuống bàn tay lạnh lẽo của anh. Cô chỉ có lắc đầu.
Lúc này anh nở một nụ cười kinh bỉ, bật cô xuống ghế sô fa. Cùng lúc này dì Phương cùng mọi người cũng đã đến
Nhớ like và bình luận nha mọi người!!!!
Đừng quên theo dõi để nhận được thông báo của tập mới nhất nha!!!!
Do tập trước có nhiều bạn nói mình viết thêm, nên hôm nay mình ra thêm chap mới.
Nhớ lkie nhiều thì sẽ có nhiều tập mới nha!!!!