"Em không định nói cho Mỹ Lam à?"
"Mỹ Lam mà biết sẽ rất buồn em biết không?"
"Để sau này Mỹ Lam ổn hơn em sẽ nói."
"Được."
Lúc Nam Hoàng và Mộc Nhi mãi nói chuyện, không nghĩ rằng Mỹ Kam đã tỉnh.
Cô nghe được hết đối thoại của hai người, cô nhẹ nhàng mở mắt ra.
Xung quanh là mùi thuốc khử trùng. Thật khó chịu. Bụng và dưới chân cô không ngừng nhói lên những con đau.
"Hai người giấu em cái gì?!!!" Mỹ Lam ngồi dậy dựa lưng vào tường, cô không ngừng thở hổn hển, chứ bao giờ việc nhồi dậu đối với cô khó như bây giờ.
Nam Hoàng và Mộc Nhi cùng lúc quay lại, Mộc Nhi mỉm cười chạy qua chỗ Mỹ Lam ngồi cạnh cô nói:"À mình đang mói cho anh Nam Hoàng biết cậu ăn cái gì để đi mua cho cậu ăn. Hồi nãy mình đi gắp quá đã làm đổ mất rồi."
Đúng vậy lúc nãy Mộc Nhi đã làm đổ rồi.
Ba tiếng trước....
Mộc Nhi vừa mua cháo về bệnh viện, vừa đến tầng một cô đã nghe tiếng súng.
Trong đầu cô không ngừng nghi hoặc:"Tại sao lại có tiếng súng?"
Mấy cô y tá đi ngang qua cô xì xầm với nhau:"Đúng là tội cô gái đó ghê, đã bị thương rồi mà còn bị chồng bắn để bắt về."
Mộc Nhi lo lắng, đây là bệnh viện không thể tùy tiện muốn làm gì làm, chỉ trừ khi đó là Cảnh Sâm.
Mộc Nhi vừa nghĩ đến, không ngừng lo lắng. Cô nhanh chóng bấm thang máy lên tầng năm.
Thang máy vừa mở cửa, Mộc Nhi đã thấy Cảnh Sâm cầm súng giơ lên định bắn.
Mộc Nhi không suy nghĩ gì nhiều lao tới dẩy hướng súng đi.
'Bằng' 'Bằng' 'Bằng' Ba nhịp súng thay thế nhịp tim cô. Vì tim cô lúc này đập rất nhanh so lo sợ. May mắn là ở đây chả có nhiều người qua lại, vì chắc họ quá sợ nên lãnh trốn hết rồi.
Cây súng bị đẩy rớt xuống đất, Cảnh Sâm nhíu hàng lồng mày lại, hất Mộc Nhi ra.
Cảnh Sâm nhanh chóng nhặt súng, chỉa súng vào đầu Mộc Nhi:"Em dám cản anh!!!"
Mộc Nhi khá sợ hãi, nhưng đây là anh cô, cô biết anh sẽ không dám ra tay với cô:"Tại sao không? Nếu anh muốn bắn thì cứ bắn đi!"
Cảnh Sâm nhấn mạnh đầu súng vào đầu Mộc Nhi:"Có lẽ anh đã quá chiều em rồi nhỉ?"
Cảnh Sâm cứ giữ tư thế đó trừng mắt với Mộc Nhi, một lát sau Cảnh Sâm thu súng về.
Cảnh Sâm vừa buôn súng ra, Mộc Nhi nhanh chóng chạy tới chỗ Mỹ Lam, Mỹ Lam lúc này nằm bất động trên đất, máu ngay chân không ngừng chảy ra.
Khuôn mặt Mỹ Lam lúc này trắng bệch làm Mộc Nhi không ngừng sợ hãi.
Nam Hoàng lúc này thoát ra được, nhìn thấy tình cảnh phía trước, bước nhanh tới chỗ của Cảnh Sâm:"Sao anh lại làm vậy với Mỹ Lam, anh không nghe nói cô ấy có thai sao?"
Cảnh Sâm vừa chợt nhận ra, rim anh nhói lên một nhịp. Nhưng anh lại nhanh chóng tỏ vẻ bình thường:"Tôi chưa biết đứa bé là may lắm rồi. Còn nữa, chuyện này không liên quan tới anh!"
"Anh lo mà đói xử tốt với Mỹ Lam đi, nếu không sau này tôi dẫn cô ấy đi thì anh đừng hối hận." Nam Hoàng trừng mắt nói với Cảnh Sâm, nói.
Nói xong Nam Hoàng đi qua hướng của Mỹ Lam. Anh nhanh chóng ôm Mỹ Lam lên đưa vào phòng cắp cứu.
Cảnh Sâm chưa rời đi liền, anh vẫn cứ đi theo bọn họ. Đợi bọn họ đưa Mỹ Lam vào phòng cấp cứu rồi họ bước ra. Anh vẫn ngồi ở đó.
Dù nhạn ánh mắt khó chịu của Nam Hoàng, và Mộc Nhi cứ bảo anh về nhưng anh không muốn.
Đến khi bác sĩ đi ra báo tình trạng của Mỹ Lam xong anh mới đi.
Nhớ like và bình luận nha!!!
Đừng quên theo dõi để được nhận được thông báo truyện sớm nhất!!!!