Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy

Chương 143: Lạ lắm




Mỹ Lam thấy khá sợ với anh lúc này, lúc nãy vẫn còn bình thường không hiểu sao lại bất ngờ dừng xe rồi lại trở thành như vậy, không lẽ cô đã nói sai hay làm hì sai rồi sao. Hay anh không khỏe. Rất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu cô nhưng cô lại chả dám hỏi dù chỉ là một câu.

Cảnh Sâm và Mỹ Lam cứ thế chả ai nói gì trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ riêng nhưng ai cũng muốn giấu kính mà không dám hỏi.

Về tới nhà, Mỹ Lam vừa định mở cửa xe đi xuống thì Nam Hoàng đã nhanh tay hơn cô, lập tức đưa tay mở cửa kéo cô ra khỏi xe, rồi kéo ra sau lưng mình. Cảnh Sâm thấy vậy cũng chả tỏ thái độ gì, cứ bình tĩnh bước xuống xe. Nam Hoàng thấy thái độ của anh lại càng khó chịu, điên máu lên mắng:"Mày đã dẫn cô ấy đi đâu?" Cảnh Sâm chả nói gì chỉ đứng khoanh tay xem hắn ta làm hì tiếp theo. Thấy thái độ khó chịu khinh thường của anh danh cho hắn, hắn lại điên máu hơn, lại gần nắm lấy cổ áo Cảnh Sâm rồi mắng:" Mày bị điếc hả tên kia. Mày không nghe tao hỏi gì sao!"

Dù đã nghe vậy nhưng anh vẫn ko nói gì, Mỹ Lam đứng sau Nam Hoàng nãy giờ thấy tình hình này thế nào cũng xảy ra chuyện không hay, nên nhanh chóng tinh ý cản Nam Hoàng:" Anh ấy chỉ dẫn em đi chơi và đi biển thôi!"

Nghe hai từ đi biển Nam Hoàng lại nắm lấy áo Cảnh Sâm nói:" Sao mày lại dẫn cô ấy ra biển, mày không biết cô ấy sợ biển sao."

Nhưng nói xong Nam Hoàng lại thấy dễ chịu phủi phủi tay nói:"À mà quên, mày làm sao mà biết được."

Cảnh Sâm biết đó là lời chăm chọc của Nam Hoàng vì thế chỉ cười khinh bỉ một cái. Bây giờ Cảnh Sâm mới bắt đầu lên tiếng:"Đúng là làm sao tao biết được, trong khi tao chả ở bên cô ấy những năm qua. Nhưng lí do cô ấy bị như vậy tao biết rất rõ.."

Cảnh Sâm nói tới đây rồi ghé sát lỗ tai Nam Hoàng nói:"Còn biết rõ là ai cứu cô ấy nữa kìa!" Nói xong Cảnh Sâm lui ra sau, cười nhẹ một cái, như đang vô cùng hài lòng, còn Nam Hoàng chỉ biết tức giận đứng điến ngay tại chỗ.

Cảnh Sâm trước khi quay về có quay lại nói với Mỹ Lam một câu:"Nhưng gì em nghỉ x chưa chắc gì đã đúng đâu. Với lại hắn ta cũng chả tốt đẹp như em nghĩ đâu! Nhớ sau này có chuyện hì người đầu tiên em gọi phải là anh nghe chưa." Cảnh Sâm nói một câu chứa đầy ẩn ý rồi vẫy tay chào Mỹ Lam rồi đi.

Mặc dù nhìn anh có vẻ vui vẻ hài lòng và thoải mái như vậy nhưng thật ra anh đang rất khoa chịu. Anh điên máu tới mức đã nhấn ga xe nhanh hết cỡ phóng trên đường vượt bao nhiêu cái đèn đỏ rồi chạy thẳng vào cao tốc, dừng xe ở bên đường cứ thếaf ngồi châm một điều thuốc.

" *ẹ *ó, thật khó chịu mà. Làm sao mà tên đó có thể hưởng công của mình được chứ." Vừa hút thuốc anh vừa mắc tục một câu, cành nói càng nghĩ anh lại càng thấy điên máu mà.

"Sao em lại đi với hắn ta, em không nhớ mọi chuyện lúc trước hắn đã đối xử với em như thế nào rồi à!" Nam Hoàng không chỉ ồn ào với Cảnh Sâm thôi, mà sau khi Cảnh Sâm đi anh còn kéo Mỹ Lam vài nhà hỏi cho ra lẽ.

"Mọi chuyện đã qua rồi. Anh ấy cũng hối hận, em cũng đã trả thù chính em chỉ là bạn bè thôi không được hả." Mỹ Lam thấy khó chịu bởi thái độ của anh, cô không biết tại sao nhưng anh ngày càng lạ.