Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy

Chương 133: sự thật




Mỹ Lam nhìn Cảnh Sâm rồi lại nhìn Nam Hoàng hoảng hốt hỏi:"Chuyện gì vậy! Chuyện gì đang diễn ra?"

Cảnh Sâm im lặng chỉ nhìn cô, cô không muốn nhìn, nhìn vào mắt anh lúc này. Không phải vì nó đáng sợ mà là vì nó rất đau đớn.

Nhưng cô không thích cảm giác như thế này, trái tim đau đớn giống như miệng vết thương bị loét ra, rồi lại viêm lên đến độ sưng tấy làm cô muốn khóc mà không có nước mắt.

Cảnh Sâm vô cùng thất vọng về cô, nhưng anh không muốn nói gì. tâm như ẩn chứa sự đau đớn không kìm được lại khiến nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Có lẽ đây là lần thứ hai anh khóc khi anh đã biết nhận thức, lần đầu là lần ba mẹ qua đời và bây giờ là lần thứ hai.

Thấy Cảnh Sâm như vậy Nam Hoàng càng cảm thấy hài lòng. Ngồi xuống nắm lấy vai Mỹ Nam nói nhỏ nhẹ với cô:"Bình tĩnh đi, rồi anh sẽ giải thích mọi chuyện!"

Mỹ Lam không thể nào bình tĩnh lấy vai Nam Hoàng hỏi:"Vậy là sao? Anh mau nói đi!" Nam Hoàng cố nén vui trong lòng giải thích cho Mỹ Lam:" Lúc trước anh có gọi em ra để bàn kế hoạch, lấy bản thảo sản phẩm mới của Cảnh Sâm đưa anh để anh đưa công ty đối thủ của công ty để trả thù anh ta đúng không?"

Mỹ Nam gật đầu, Nam Hoàng cứ thế nói tiếp;" Cái lần chúng ta về đây, anh đã gọi điện cho cậu ta và bàn hết tất cả kế hoạch rồi! Bọn anh cá ai thua thì người đó không được gặp em nữa!"

Mỹ Lam nghe xong thì trong đầu như một tiếng nổ lớn trong đầu. Lập tức quay lại nhìn anh, thế là anh đã biết tất cả, vậy mà anh cứ thế mà làm không trách móc cô.

Cô không biết nói gì miệng cô cứ run run muốn nói nhưng lại không nói được, tất cả lời mà cô muốn nói cứ như bị nghẹn lại, không thể phát ra. Anh ngồi xuống nhẹ nhàng ôm lấy cô, anh khàng khàng giọng nói:" Anh từng thử quên em, anh tưởng thời gian có thể xóa nhòa tất cả. Ba trăm ngày giày vò đã khiến anh hiểu ra rằng: Điều gì anh cũng đều làm được, ngoại trừ... quên em. Anh đã cố thay đổi mọi thứ, mong muốn đền bù tất cả cho em, nhưng tất cả chỉ là dĩ vãng..."

Anh hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi đặt vào tay cô một chiếc hộp. Rồi anh đứng dậy anh lại nói tiếp:" Nếu em không tin thì hãy nhìn chiếc áo này đi, đây là món quà sinh nhật đầu tiên và cũng là món quà cuối cùng em tặng anh." Anh chả còn gì để nói, cười nhẹ với cô rồi xoay lưng đi ra ngoài. Cô hoảng hốt muốn níu kéo anh lại, nhưng không thể, có lẽ anh đã tổn thương rồi , cũng có lẽ bởi vì cô không có lí do gì để níu kéo anh.

Hết ngày hôm qua, cô phải tạm thời ở nhà Nam Hoàng, bởi vì chuyện xảy ra hôm qua nên cô ra ngoài sẽ không an toàn, Nam Hoàng nói nếu cô ra ngoài sẽ bị đám chó săn bên báo chí săn lùng nên không được ra ngoài. Bật ti vi lên trên ti vi những tin nổi nhất là tin sản phẩm mới của anh, không một tin tức nào nói về chuyện của cô, cứ như nó đã bị lãng quên. Cô biết rằng Cảnh Sâm đã bịt miệng mấy tên nhà báo đó rồi. Đến lúc này cô mới nhớ đến chiếc hộp hôm qua Cảnh Sâm đưa cô, cô chợt lục lọi khắp nơi để kiếm nó. Bởi vì hôm qua quá mệt mỏi nên Nam Hoàng đã kêu anh sẽ cất hộ cô, nhưng lại khổ vậy biết anh để đâu.