Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy

Chương 107: từ chối




Nam Hoàng bước vào phòng ngồi xuống ghế nắm tay Mỹ Lam hỏi:"Em đang suy nghĩ gì vậy?" Mỹ Lam lắc đầu, đưa tay mò mò lên cánh tay anh. Quả thật lúc nãy là anh đỡ cho cô, Mỹ Lam nghĩ thầm.
Nam Hoàng biết cô mò như vậy làm gì, cũng mặc kệ để cô mò. Mỹ Lam buôn tay ra cuối mặt xuống nói:"Xin lỗi! Và cảm mơn anh. Vết thương có đau quá không?"
Nam Hoàng bình tĩnh cười xoa đầu cô nói:"Em ổn là anh vui rồi, có tí vết thương này làm sao làm khó được anh."
Anh xoa đầu cô xong, đưa hai bàn tay nắm lấy tay cô mà mân mê, anh nhẹ nhàng nói:"Em vẫn suy nghĩ vậy sao? Không cho anh có cơ hội sao?"
Mỹ Lam nhanh chóng rút tay lại, cô biết anh nói gì. Không phải cô không chấp nhận anh, cũng không phải cô còn yêu Cảnh Sâm chỉ là vì cô mệt quá rồi, không muốn đau khổ và tổn thương về tình yêu nữa.....
Nam Hoàng bị chối lần nữa anh liền cười rồi xoa đầu cô, đúng dậy nói:"Anh tới thăm em một lát thôi, lát nữa Mộc Nhi sẽ tới. Ngày mai em cũng có thể xuất viện được rồi. À ba ngày nữa cũng là sinh nhật anh. Đến lúc đó anh sẽ tổ chức tiệc trên du thuyền, hôm đó em và Mộc Nhi cũng đến nha!"
Mỹ Lam định lắc đầu từ chối, bởi vì khách của Nam Hoàng chắc chắn sẽ có người ở nước S. Người ở nước S không thể bào mà không biết chuyện cô và Cảnh Sâm, và cô cũng không muốn ai nhắc về chuyện đó nữa. Mỹ Lam định từ chối nhưng Nam Hoàng lại nói thêm:" Ngày hôm đó cũng sẽ là tiệc hóa trang nên không ai có thể thấy mặt nhau đâu nên em đừng lo."
Nói xong Nam Hoàng nhanh chóng bước ra ngoài. Sau đó anh lấy điện thoại ra gọi cho Cảnh Sâm.
Gọi lần một, không ai bắt máy, lần hai....lần ba....lần bốn cũng đều một kết quả như vậy. Nhưng đến lần thứ sáu, Cảnh Sâm bị tiếng chuông điện thoại làm bừng tĩnh. Anh cầm chiếc điện thoại lên và nghe, giọng yếu ớt:"Alo...."
"Ba ngày nữa sinh nhật tôi không biết ngài Sâm đây có muốn đến không?" Giọng Nam Hoàng mang theo kiểu chăm chọc.
"Không hứng thú!" Nhìn người gọi anh mới biết là tên kia, nhàm chán trả lời.
"Cũng có Mỹ Lam đó, tôi không phải tốt bụng gọi mời anh chi. Tại vì tôi muốn anh quan sát canh chừng Mỹ Lam trong bữa tiệc nên mới gọi anh, vì mấy tên vệ sĩ lúc nào cũng vô dụng không thể tốt bằng anh."
"Địa chỉ!" Nam Hoàng vừa thấy Cảnh Sâm đồng ý liền trở mặt nói:"Nhưng anh sẽ đến bữa tiệc với vai trò không phải là khách mời."
Đầu dây bên kia bắt đầu im lặng, Nam Hoàng càng cảm thấy vui nói:"Bởi vì nếu anh làm khách mời thì quá nổi bật rồi, như thế sẽ bị Mỹ Lam phát hiện thôi. Và địa chỉ là XXXX. Ba ngày nữa gặp mặt!"
Nói xing Nam Hoàng liền cúp máy, anh cười một nụ cười nham hiểm, tới lúc đó tao sẽ cho mày bẻ mặt trước nhiều người, rồi lại còn bẻ mặt trước Mỹ Lam. Nam Hoàng cười vui vẻ láu xe đi.
Còn Cảnh Sâm biết hắn thế nài cũng chơi mình nhưng vì Mỹ Lam, anh muốn gặp cô, bảo vệ cô. Suy nghĩ như thế, anh lấy một tấm ảnh trong hộp tủ đầu giường ra. Anh nhìn tấm ảnh đó, anh đã mỉm cười rất vui. Trong tấm ảnh, một cô gái từ trên xuống dưới và cảnh vật xung quanh đều là một màu trắng, cứ như thiên sứ đời anh vậy. Đúng vậy cô là thiên sứ, thiên sứ của anh, Mỹ Lam.
Anh sửa soạn lại chính mình ra ngoài. Mấy bữa nay vì cô mà anh bỏ bê công việc, bây giờ anh phải về nước xử lí công việc gấp.
Nhớ like và bình luận nha mọi người!!!