Từ Minh Thần tình cờ nghe được, cau mày quay lại nhìn Kiều Ảnh, tự hỏi cô lại đang giở trò gì để thu hút sự chú ý của anh ta.
Hừ, nhưng cô làm gì cũng vô ích mà thôi.
Suốt tiết học, Kiều Ý có chút mất tập trung, trong đầu cậu tràn ngập hình ảnh Kiều Ảnh bá đạo túm lấy cổ áo tên nam sinh kia và buộc cậu ta phải xin lỗi.
Càng nghĩ Kiều Ý càng hưng phấn.
Tiết học vừa kết thúc, nhiều nam sinh kéo đến tìm cậu.
“Kiều Ý, con heo béo chết tiệt lớp ba đó là chị gái của mày à? Tại sao tao chưa bao giờ nghe nói qua?”
“Chị gái mày mập như vậy, chắc hẳn điều kiện gia đình mày cũng không tệ nhỉ, làm sao không có tiền chữa chân cho mày? Không phải là cha mẹ mày thiên vị đó chứ?”
“Tao lại nghĩ chị gái nó đã ăn hết tiền chữa bệnh của nó rồi. Hơn nữa mày nhìn quần áo chúng nó mặc xem, có khi cả nhà đã bị chị nó ăn cho đến nỗi chẳng còn đồng nào.”
Kiều Ý vẫn ngồi bất động, nắm chặt lòng bàn tay nhẫn nhịn.
“Này, tụi mày thật sự là chị em ruột sao? Tại sao thành tích của mày tốt, mà của chị mày lại tệ như vậy? Tao còn nghe nói bài thi nào của cô ta cũng toàn 5, 10 điểm; tao nhắm mắt thi còn cao hơn đấy.”
Kiều Ý dường như không thể nhẫn nhịn được nữa.
“Này ~ Sao nói như thế được? Mà phải nói là chỉ đặt bài thi dưới đất sau đó giẫm lên thì cũng có thể đúng bốn năm câu trắc nghiệm. Điểm số thấp như vậy cũng chỉ có chị gái nó mới làm được thôi ha ha ha”
“Chị gái tao không ngốc!” Kiều Ý tức giận ngẩng đầu lên.
“Đúng là không ngốc, mà phải gọi là quá ngu ngốc ha ha ha.” Mấy nam sinh cười lớn rồi bỏ đi.
Mặt của Kiều Ý đỏ bừng, cũng không biết cậu đang tức giận hay xấu hổ.
Lúc này Kiều Ảnh thẫn thờ ngồi trong lớp.
Cô ngay cả điện thoại cũng không có, vẫn nên kiếm tiền trước cái đã.
Không có tiền, có rất nhiều việc cô không thể giải quyết được.
Sau khi suy nghĩ một lát, cô nhận ra rằng những cách mà cô có thể kiếm tiền, thì đều có chút phạm pháp.
Giáo viên vẫn đang thao thao bất tuyệt giảng bài, thì nhìn thấy Kiều Ảnh đang ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, lập tức bực bội.
“Kiều Ảnh?”
“Kiều Ảnh!”
Thấy cô không trả lời, giáo viên rất tức giận: “Có một số người gia cảnh không tốt, điều kiện bản thân cũng chẳng có mà không chịu cố gắng tiến bộ, suốt ngày chỉ biết lãng phí thời gian, làm ảnh hưởng đến không khí học tập của cả lớp thì thôi đi, còn kéo điểm trung bình của cả lớp tụt xuống, đúng là con sâu làm rầu nồi canh.”
“Cô đang nói tôi sao?” Kiều Ảnh quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Kiều Ảnh, như thể muốn nói không nói cô thì còn nói ai?
“Tự nhận thức được là tốt. Mau lên bảng làm câu hỏi này đi.” Giáo viên gõ lên bảng đen, Kiều Ảnh chưa kịp phản ứng thì đã nghe cô ta chế nhạo: “Đầu óc em như vậy, bỏ đi, mau ngồi xuống đi.”
Kiều Ảnh vẫn đứng dậy.
“Em đang làm cái gì vậy? Thật sự biết làm sao? Mau ngồi xuống, đừng có mà lãng phí thời gian của mọi người.”
“Cô ơi, cứ để cô ta làm đi. Cô ta còn không sợ xấu hổ thì chúng ta sợ cái gì?” Tất cả bạn học đều muốn xem trò cười.
Kiều Ảnh nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp bước lên bục, lấy một viên phấn và bắt đầu viết.
Khác hẳn với nét chữ của nguyên chủ trước đây, nét chữ hiện tại của Huyết Ảnh sinh động và mềm mại, giống hệt như rồng bay phượng múa vậy, công bằng mà nói chữ viết của cô còn đẹp hơn cả giáo viên gấp mười lần.
Dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, Kiều Ảnh tự tin viết kín bảng đen, cách giải của cô vừa đơn giản và dễ hiểu hơn so với cách cô giáo dạy, hơn nữa còn trình bày các bước rành mạch, rõ ràng. Tiếng nói cười chế nhạo cô dần dần không còn nữa, bọn họ đều không thể tin nổi những gì đang xảy ra.
Cô giáo nhìn chằm chằm vào bảng rồi đẩy kính lên.
Sau khi viết xong chữ cuối cùng, Kiều Ảnh ném viên phấn vào hộp, nói: “Là một giáo viên, nên có nhân phẩm tốt.”
Rồi ung dung trở về chỗ ngồi của mình.