Nhưng đợi cả tiết vẫn không thấy Kiều Ảnh mặt xám mày tro trở về, cô toán cũng không biết đi đâu, hơn nữa còn nghe những giáo viên của lớp khác cũng chạy đến phòng hiệu trưởng.
Các học sinh đoán là do chuyện Kiều Ảnh gian lận, họ không khỏi bội phục cô có can đảm dám phóng thẳng đến phòng hiệu trưởng để gây rối. Cho dù cuối cùng cô rơi vào kết cục bị mời phụ huynh hoặc có thể nghiêm trọng hơn nữa, nhưng dũng khí này đủ làm mọi người tôn sùng.
Vì thế khi hiệu trưởng nói lời xin lỗi thông qua radio, hơn năm mươi học sinh lớp 12A8 không ai không sửng sốt đến rớt cằm, hoài nghỉ lỗ tai mình có hỏng không mà nghe lầm như vậy.
Sau một lúc im lặng quỷ dị, cả lớp sôi trào không khống chế được, tiếng giáo viên đập vào bàn cũng bị bao phủ bởi tiếng thảo luận kịch liệt.
"Trời má, ai có thể nói cho mình biết Kiều Ảnh đã làm gì không."
"Kiều Ảnh quá trâu bò, ông quỷ Phương kia cay nghiệt vậy mà cô ấy có thể làm ông ta nói xin lỗi trước mặt giáo viên học sinh cả trường, cmn trước nay chưa từng có chuyện này, nếu là tớ nhất định sẽ viết vào gia phả làm rạng rỡ tổ tông."
"Có ai biết trong mấy chục phút này phòng hiệu trưởng xảy ra chuyện gì không, tớ bằng lòng bỏ tiền ăn sáng một tháng để buôn dưa lê."
"Sao cô ấy làm được?"
"Kiều Ảnh thi được 150 điểm? Ha hả, đây là chuyện buồn cười nhất trước giờ mình được nghe đó."
Chuyện Kiều Ảnh luôn khúm núm nhát gan lại dám xông vào phòng hiệu trưởng, cuối cùng còn được hiệu trưởng và giáo viên xin lỗi đáng khiếp sợ và khó tin y như thông tin Kiều Ảnh học dốt lại thi được 150 điểm.
"Cô ta thi được 150 điểm? Tôi nghe Kiều Linh Linh lớp bên cạnh nói cô ta làm bài hai mươi mấy phút là đã ra khỏi trường thi rồi, ai có thể nói cho tôi biết trong hai mươi mấy phút làm sao cô ta làm xong bài thi mà còn được điểm tối đa không? Chép đáp án cũng không nhanh như vậy."
"Hiệu trưởng nói đã điều tra chứng minh, là điều tra như thế nào? Tra camera theo dõi à?"
"Không rõ lắm, nhưng tớ vừa thấy cảnh sát đến đây, cho nên..."
"Cho nên Kiều Ảnh có thể nói cho tôi biết là làm cách nào tránh né được camera và cảnh sát để gian lận một cách hoàn mỹ không? Học sinh ngu như tôi rất muốn biết."
"Làm bạn cùng trường với Kiều Ảnh ba năm, tôi biết chỉ số thông minh của cô ta không thể thi được 150 điểm, nhưng hiệu trưởng, cô toán và cảnh sát đã điều tra chứng minh cô ta thi được 150 điểm thật, lý do duy nhất có thể giải thích là chuyện tâm linh."
"Không có khả năng, làm sao Kiều Ảnh óc heo lại thi được điểm tối đa chứ." Kiều Linh Linh là người kích động nhất.
Khi nghe tin Kiều Ảnh gian lận, chẳng những chống đối giáo viên mà còn chạy tới phòng hiệu trưởng gây rối, Kiều Linh Linh đã đè nén cảm xúc nhiều ngày lập tức tràn trề khoái cảm trả thù, vì thế cô ta luôn trong trạng thái phấn khởi nên khi nghe radio xong thì trực tiếp mất khống chế.
Khi tỉnh táo lại, cô ta phát hiện bạn học cả lớp đồng loạt nhìn về hướng mình, cả giáo viên cũng cau mày lại.
Kiều Linh Linh lập tức mặt đỏ tía tai, cô ta cuống quít cúi đầu rồi ngồi xuống, chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như vậy, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Đều do Kiều Ảnh!
Kiều Linh Linh nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhai xương Kiều Ảnh, hiển nhiên cô ta đã đổ hết tội lỗi lên người cô.
Từ Minh Thần cầm tư liệu giáo viên đang cần chuẩn bị trở về phòng học thì nhìn thấy Kiều Ảnh đứng dưới lầu nói chuyện với một người đàn ông mặc âu phục giày da khí chất bất phàm.
Hai người trò chuyện rất vui, người đàn ông kia còn đưa cái gì đó cho cô.
'Từ Minh Thần đứng trên cầu thang nhìn xuống Kiều Ảnh đang đút hai tay vào túi đưa lưng về phía mình, dáng đứng thả lỏng tùy tiện làm anh ta nhận ra cô đã khác với trước kia.
Nhưng nghĩ đến những lời nói vừa rồi trong radio, trong lòng anh ta lại sinh ra phản cảm.
Giống như mọi người, Từ Minh Thần căn bản không tin Kiều Ảnh nổi tiếng là học sinh dở của Thất Trung lại thi được điểm tối đa, chắc chắn cô đã dùng thủ đoạn gì đó để tránh thoát theo dõi và thầy giám thị.
Trình Cận Ngôn nói: "Hy vọng còn có cơ hội gặp lại." Kiều Ảnh: "Sẽ gặp lại."