Nhìn vẻ mặt của trợ lý anh ta đã đoán được. đại khái rồi, Trình Cận Ngôn thầm dở khóc dở cười.
"Vị bị cáo này, xin đứng xa thân chủ của tôi một chút" Trình Cận Ngôn tận chức tận trách mà. cản trước mặt Kiều Ảnh.
"Học sinh dốt chưa bao giờ làm tổn hại lợi ích của nhà trường cả, mà là do các người không quan tâm đúng sai, vô trách nhiệm như loài sâu bọ. Các người mà mang sứ mệnh trồng người cái gì, đúng là làm hại thế hệ tương lai mà” Kiều Ảnh dứt lời thì trực tiếp nói với Trình Cận Ngôn: "Luật sư Trình, anh chỉ cần xử theo quy trình bình thường là được, tôi kiên quyết bảo vệ quyền lợi của mình."
"Giáo dục là nhiệm vụ thiết yếu của quốc gia chúng ta, chỉ chuyện hôm nay thôi đã làm tôi hoài nghỉ các người có thể giáo dục thế hệ trẻ tương lai đi con đường đúng đắn hay không. Tôi phải đến cục giáo dục, Phương Lập, các người chờ gánh vác hậu quả do hành vi của mình đi." Phong Đăng cảm xúc dâng trào mà nói một hồi, trông rất khí phách.
Hiệu trưởng mặt xám như tro tàn.
Trước khi Kiều Ảnh trở về phòng học đã nói chuyện riêng với Trình Cận Ngôn.
“Tuy nói là đi theo quy trình bình thường, nhưng nếu luật sư Trình để tôi đi hầu toà thật thì tôi sẽ hoài nghỉ năng lực chuyên nghiệp của anh đấy" Kiều Ảnh không muốn vì mấy chuyện này mà đi lên toà với đám người xấu xa đó.
Nghĩ lại ai mà Huyết Ảnh này không dám giết, chuyện gì không dám làm, nhà nào không dám cho nổ. Bảo một sát thủ như cô đứng trên toà tranh cãi cho mình, cô cảm thấy thật chẳng ra sao cả.
"Nếu thế thật thì tôi cũng sẽ hoài nghỉ bản thân” Trình Cận Ngôn không phải người hài hước, đặc biệt là đối với người không quen. Nhưng không biết vì sao cô gái trước mặt lại làm anh ta có cảm giác đã từng quen biết.
Kiều Ảnh hơi mím môi: "Vậy nhờ vào luật sư Trình, sau đó tôi sẽ gửi phí luật sư vào tài khoản của anh."
Trình Cận Ngôn giơ tay lên cản cô lại: "Nếu cô là bạn của Dạ Tư thì sao tôi thu số tiền này. được”
Kiều Ảnh: "Chuyện nào ra chuyện đó, tôi không có thói quen nợ ân tình người khác."
Trình Cận Ngôn khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, anh ta nghĩ bạn của Dạ Tư cũng không thiếu chút tiền ấy, đẩy tới đẩy lui không có ý nghĩa.
"Kiều tiểu thư, cô rất giống một người bạn tôi quen biết"
Kiều Ảnh không nói gì, cũng nhướng mày theo thói quen.
Động tác của cô rất khó phát hiện, nhưng Trình Cận Ngôn lại chú ý tới.
Anh nhìn gương mặt Kiều Ảnh, nói: "Thật sự rất giống."
"Cô ấy cũng cỡ tuổi cô, cũng là một cô gái rất xinh đẹp, rất mạnh, chỉ Chỉ tiếc người mạnh như vậy cuối cùng lại rơi vào kết cục chết mất xác.
Kiều Ảnh nhìn thấy vẻ bi thương và tiếc hận hiện ra trên mặt Trình Cận Ngôn thì nghĩ đến kết cục của mình, cô không khỏi buồn bã, nhưng chỉ một lát sau đã dâng lên thù hận và sát khí.
Trình Cận Ngôn luôn cảm thấy Kiều Ảnh không đơn giản, ít nhất bạn của Dạ Tư không thể đơn giản được, nhưng anh ta không phải người quá hiếu kỳ nên cũng không hỏi nhiều.
Anh nói với Kiều Ảnh: "Người bạn đó của tôi cũng là bạn của Dạ Tư, cô ấy bị người ta hại, bởi vậy Dạ Tư “điên rất lâu, nếu anh ấy giới thiệu tôi cho cô thì chắc quan hệ của hai người không tầm thường, nếu được thì hy vọng cô tâm sự: thêm với Dạ Tư, bảo ảnh ấy đừng hành động. theo cảm tính."
Nhìn thấy Kiều Ảnh trước mặt, không hiểu sao lại mang đến cho anh một cảm giác quen thuộc giống như Huyết Ảnh, nhất là ánh mắt của cô.
Trình Cận Ngôn cảm thấy có thể là duyên phận, Huyết Ảnh đã chết nhưng bây giờ lại xuất hiện một cô gái rất giống cô ấy, đây cũng là sự an ủi đối với anh ta và Dạ Tư.
Hành động theo cảm tính? Không lẽ tên Dạ Tư kia đi liều mạng với Ám Ảnh vì cô sao? Kiều Ảnh nghĩ thầm.
Lúc này Phong Đăng đi ra chào hỏi Kiều Ảnh trước rồi lại bắt tay với Trình Cận Ngôn, ông ta còn mặt dày muốn xin danh thiếp của anh, sau khi nhận được thì hài lòng nhét vào túi.
Tiếp theo ông ta nói với Kiều Ảnh: "Kiều tiểu thư, tôi được ngài Tân gửi gảm, hy vọng tôi đột nhiên xuất hiện không dọa đến cô."