Đừng Chọc Vào Nữ Thần Thiên Tài Của Tôi

Chương 44: Chứng cớ đâu?




Phong Đăng vừa chau mày thì người nào ở. đây cũng thầm run lên.

"Xem ra không phải hiểu lầm." Phong Đằng trầm giọng: "Ai trong các người thuật lại chuyện này từ đầu tới đuôi cho tôi nghe đi."

Mắt thấy thế cục không ổn, những giáo viên không liên quan ăn ý nhìn về phía cô toán và chủ nhiệm.

Cô toán tiếp xúc với ánh mắt của Phong Đăng thì trực tiếp bị dọa đến nhũn chân, đối mặt với áp lực im lặng đến từ những giáo viên khác, cô ta chỉ có thể kiên trì đứng ra, cúi đầu nói lắp. bắp: "... Là, là như thế này thưa thị trưởng Phong, thành tích của trò, trò, trò Kiều luôn không quá lý tưởng, nhưng lại đột nhiên đứng nhất khối trong cuộc thi toán lần này, cho nên..."

"Cho nên cô cảm thấy trò ấy gian lận?" Phong Đẳng trực tiếp nói tiếp: "Chứng cớ đâu?"

"Chứng, chứng cớ... Chứng cớ...' Cô toán cứ liên tục lắp bäp mà không nói tiếp được, cô ta chảy cả mồ hôi hột, lập tức cầu cứu nhìn chủ nhiệm và hiệu trưởng.

Nhưng người ta lo thân mình còn chưa xong, đâu còn rảnh lo lắng cho cô ta nên trực tiếp giả vờ như không thấy. Hiệu trưởng là lãnh đạo tối cao của nhà trường không thể không đi ra hoà giải: "Việc này là cô Trần thất trách thật."

Ông ta đẩy hết trách nhiệm lên đầu của cô giáo dạy toán.

Cô toán thầm mắng hiệu trưởng không có nhân nghĩa, nhưng chuyện này thật sự là do cô ta khiêu khích, chỉ có thể cam chịu mà nói: "Là sai lầm của tôi."

Phong Đăng: "Nói cách khác các người không lấy ra được chứng cớ chứng minh trò Kiều gian lận, lại nhận định trò ấy làm vậy, hơn nữa còn muốn đuổi học trò ấy, Hiệu trưởng Phương, thầy xử lý vấn đề như vậy sao?"

Lửa bất ngờ đốt lên người mình, hiệu trưởng vội cười nịnh mà nói: "Đây, đây là hiếu lầm”

"Hiểu lầm? Tôi vừa vào đã nghe rõ ràng." Phong Đăng căn bản không nể mặt hiệu trưởng.

Đây là người mà Tân gia muốn ông chiếu cố, Phong Đăng tới đây không phải là để xử lý vấn đề, mà thuần túy là làm chỗ dựa cho Kiều Ảnh.

"Hiệu trưởng Phương, bọn trẻ sắp thi tốt nghiệp rồi, trò Kiều cũng chuẩn bị thi đại học, tạm thời không nói đến chuyện các người không có băng chứng đã định tội tạo thành tổn thương tâm lý ảnh hưởng đến tiền đồ của trò ấy, tôi chỉ muốn hỏi ai cho các người quyền lực lớn như vậy, dám vô cớ đuổi học học sinh? !" Phong Đăng. bỗng cất cao âm lượng, suýt đã doạ mọi người Sợ nát gan.

"Dạ dạ dạ, là nhà trường thất trách, tôi cũng. có trách nhiệm rất lớn trong chuyện này." Hiệu trưởng liên tục chùi mồ hôi.

"Hừ!" Phong Đăng hừ lạnh một tiếng, chỉ khí thế thôi đã ép người khác không dám ngẩng đầu, ông không để ý tới bọn người hiệu trưởng nữa mà quay lại hỏi Kiều Ảnh: "Trò Kiều, trò xem chuyện này nên xử lý thế nào."

Hôm nay nếu không cho Kiều Ảnh, cũng tức là Tân gia, một kết quả hài lòng thì chức thị trưởng này của ông cũng không giữ nổi.

“Luật sư của tôi đang trên đường tới, thị trưởng Phong, không làm phiền ông phí tâm." Kiều Ảnh căn bản không quen biết ông thị trưởng không biết từ đâu lao ra này nên không muốn vô duyên vô cớ nhận ân tình của ông ta.

Mặc dù có thể đoán được Phong Đằng được ai ủy thác mới ân cần với cô như vậy, nhưng Trình Cận Ngôn đang trên đường tới đây, Kiều Ảnh không muốn Phong Đằng mượn tên tuổi của cô đi tranh công nhận thưởng với người sau lưng ông.

Nhưng sao Phong Đăng có thể cam tâm bỏ qua cơ hội biểu hiện ngàn năm một thuở này, ông ta tự ôm chuyện vào người mà vung tay lên: "Gọi giám thị tới cho tôi, còn nữa, lấy video theo dõi ra đây, việc cấp bách bây giờ là chứng minh trong sạch cho trò Kiều."