"Đơn giản thôi, lấy bằng chứng chứng minh tôi gian lận ra đi. Còn nếu không có thì sửa điểm lại cho tôi, sau đó xin lỗi tôi" Kiều Ảnh còn nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.
"Băng chứng? Em muốn băng chứng gì?! Bài thi trong tay em chính là băng chứng, em về nhà hỏi cha mẹ em xem họ có tin em thi được điểm số đó không!"
Cô giáo bị chọc tức, không thể kiềm chế sự kích động, cô ta còn muốn nói tiếp, nhưng Kiều Ảnh lại đột nhiên đứng dậy.
"Em muốn làm gì?"
Kiều Ảnh đá bay ghế ngồi cản đường, đi thẳng ra cửa.
"Kiều Ảnh, em muốn làm gì? Quay lại cho tôi:
Kiều Ảnh cũng không quay đầu, chỉ để lại một câu: "Tìm một người không mù không điếc, nghe hiểu tiếng người."
"Em dám nói tôi như vậy sao, em đứng lại cho tôi." Cô giáo bị chọc điên rồi, lập tức đuổi theo Kiều Ảnh.
Kiều Ảnh trực tiếp tới văn phòng hiệu trưởng.
Kiều Ảnh gian lận bị chấm 0 điểm, còn mạnh miệng cãi nhau với cô giáo để đòi điểm, còn xông đến văn phòng hiệu trưởng đòi công lý, chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp toàn trường.
Học sinh lớp khác: "Gian lận còn muốn thêm điểm, đầu bị úng nước à, nghĩ gì vậy chứ?"
Học sinh lớp 8: "Cậu ấy đỉnh quá!"
Cô giáo dạy toán đến đầu tiên, sau đó là phó hiệu trưởng, chủ nhiệm khối và chủ nhiệm lớp của Kiều Ảnh cũng đến.
Chẳng mấy chốc, trong văn phòng hiệu trưởng đã có bảy tám người.
Biết được Kiều Ảnh đứng phía sau chuyện này, mọi người đều läc đầu.
Chủ nhiệm khối tốt tính lựa lời khuyên bảo: "Biết sai mà sửa, chuyện này có thể giải quyết ổn thỏa. Nếu còn không biết sai mà làm càn, thật sự sẽ ảnh hưởng đến việc thi đại học, mau về lớp học đi."
Đối mặt với sự uy hiếp của các thầy cô, nếu là học sinh khác đều sẽ bị dọa sợ. Nhưng Kiều Ảnh cũng không yếu thế, mạnh mẽ nói: "Tôi muốn gặp cô giám thị, nếu không thì chúng ta gặp nhau ở tòa đi."
Mọi người có nghe vậy đều bật cười, đến cả chủ nhiệm khối cũng nhìn Kiều Ảnh như một đứa trẻ ngốc.
"Tôi không đùa." Đây là sự kiên nhẫn cuối cùng của Kiều Ảnh.
“Tòa án? Với điều kiện gia đình em, sợ là còn không mời nổi luật sư." Cô giáo dạy toán mỉa mai nói thầm một câu, khinh thường: "Tôi thấy lần trước em bị ngã cầu thang chấn động não còn chưa khỏi, bỏ tiền mời luật sư chỉ băng dùng số tiền đó đến bệnh viện kiểm tra lại lần nữa đi."
Kiều Ảnh không muốn nói nhảm với họ nữa, lấy điện thoại ra, không coi ai ra gì mà bấm số.
Cô giáo chủ nhiệm thấy thế, suýt chút nữa chửi tục: "Kiều Ảnh, em dám mang điện thoại đi học."
Còn lấy ra trước mặt hiệu trưởng.
Cô giáo chủ nhiệm đi tới muốn tịch thu điện thoại của cô.
Kiều Ảnh né được, ánh mắt lạnh lùng: "Cướp. đoạt tài sản riêng của người khác, cô cũng muốn bị kiện sao?”
"Em..."
Điện thoại kết nối, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam: "Alo?"
Kiều Ảnh trực tiếp vào chủ đề: "Luật sư Trình, Trình Cận Ngôn đúng không?”
"Tôi là Trình Cận Ngôn, xin hỏi cô là? Sao lại có số điện thoại cá nhân của tôi?"
"Tôi là Trình Cận Ngôn, xin hỏi cô là? Sao lại có số điện thoại cá nhân của tôi?"
"Một người bạn cho tôi, tôi có một vụ kiện muốn nhờ văn phòng luật sư của anh, mau cử luật sư đến đây đi."
"Trình Cận Ngôn?" Hiệu trưởng nghe thấy cái tên này, lập tức đứng thẳng dậy.
Trình Cận Ngôn, kim bài trong giới luật sư.
Từ lúc hành nghề đến giờ không có vụ án nào thua kiện, nổi tiếng cả giới luật sư, văn phòng luật sư của anh ta độc quyền toàn ngành, không phải nhân vật lớn thì không tiếp.
Là cái bánh thơm mà vô số công ty trên thị trường muốn tranh giành.
Nhưng có vô số người bỏ tiền ra cũng không. mời được anh ta.