Đừng Chọc Vào Nữ Thần Thiên Tài Của Tôi

Chương 30: Biến mất?




Gửi ảnh cho Tân Dục Sâm, Tần Việt Hàn hỏi trợ lý: “Những người vào Vân Thành vẫn chưa tìm ra sao?”

Trợ lý: “Chưa ạ, người của chúng ta đã tìm kiếm ở khu vực. xung quanh, thật kỳ lạ, nơi này lớn như vậy, nhưng sau khi mấy. người ấy tiến vào đấy lại giống như vào tiến vào một không gian khác, mất tích không thấy đâu, kể cả một dấu vết cũng không tìm ra được.”

Trợ lý không hiểu nổi, những người đó cố ý chạy trốn tới đây, rất có thể là muốn tấn công Kiều Ảnh, người đã cứu Tân Dục Sâm.

Thậm chí Tần Dục Sâm cũng sẵn sàng đàm phán với họ.

Nhưng qua một đêm, Kiều Ảnh vẫn bình an vô sự, ngược lại những người đó đã biến mất khỏi thế giới.

Không lẽ là người của bọn họ truy đuổi quá sát sao, những người đó không kịp làm gì đã chạy trốn để giữ lấy mạng?

“Biến mất? Làm gì lại kỳ lạ như vậy chứ” Tần Việt Hàn nhìn về hướng Kiều Ảnh biến mất: “Tiếp tục đuổi theo, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Ngoài ra, sắp xếp thêm vài người canh giữ ở đây để đảm bảo sự an toàn của cô gái này.”

Kiều Ảnh là ân nhân của nhà họ Tần, nếu rơi vào tay những người đó, việc này truyền ra ngoài sẽ khiến nhà họ Tần trở thành trò cười.

Nhân tiện, chẳng phải đã đưa tiền cho cô ấy để báo đáp rồi sao? Tên nhóc Dục Sâm đó đưa bao nhiêu tiền mà cô vẫn sống ở nơi thế này?

“Vâng” Trợ lý nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, Tam thiếu gia, mấy tiếng trước người của chúng ta đã phát hiện ra người của 791 ở gần đây”

791 là một quân đoàn thuộc nhóm lính đánh thuê Cáo Bắc Cực mạnh nhất nước M.

Tân Việt Hàn: “Là anh ta?” “Anh ta”, Dạ Tư - quản lý cao nhất của quân đoàn 791.

Người của Dạ Tư, họ đang làm gì ở đây?

Không thể ngờ được một Vân Thành nhỏ bé như vậy mà cũng rất kỳ lạ.

Trợ lý: “Nhưng bọn họ chỉ ở lại một lúc rồi rời đi, giống như đi ngang qua vậy.”

Tân Việt Hàn: “Tìm hiểu xem bọn họ làm gì ở đây.” Trợ lý: Vâng”

Khi rời đi, Tân Việt Hàn nhìn tình trạng khắc nghiệt và bẩn thỉu ở đây, suy nghĩ một hồi, hắn bảo trợ lý gọi điện cho thị trưởng Vân Thành.

Sau khi biết được thân phận của đối phương, Phong Đằng - thị trưởng Vân Thành kích động bật dậy khỏi ghế, sau đó không dám ngồi xuống nữa, cho dù đối phương căn bản không thấy ông ta.

Điện thoại bàn trên tay ông ta run lẩy bẩy.

“Xin ngài đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận”

“Nếu như ngài còn có yêu cầu khác, tôi nhất định sẽ giúp ngài giải quyết”

Sau khi cúp máy, Phong Đằng lập tức bảo trợ lý thu thập thông tin của Kiều Ảnh, trong khi đợi, ông ta bồi chồn ngồi trong văn phòng, hận không tự mình giải quyết.

Ông ta nghĩ có nên trực tiếp đem quà đến thăm nhà họ Kiều không.

Nhưng Tần Việt Hàn lại dặn dò ông ta không được quấy rầy đến cuộc sống của nhà họ Kiều, không cần hỗ trợ bất cứ cái gì cho họ, chỉ cần bảo đảm an toàn cho họ thôi.

Trừ khi đối phương cần hoặc có khó khăn.

Ông ta cũng loại bỏ ý nghĩ này đi.

Thật sự ông ta rất kích động, lo lắng bồn chồn, người khiến nhà họ Tân đích thân quan tâm làm sao có thể thiếu tiền thiếu nhà được chứ.

Nhưng trong trí nhớ, ông ta không nhớ ra Vân Thành có người thành đạt hay phú hào chức cao vọng trọng nào họ Kiều cả.

Lúc này Phong Đằng rất tò mò về thân phận của Kiều Ảnh.

Ông ta cũng không ngờ rằng ở Vân Thành lại có người có quan hệ với nhà họ Tân, còn khiến người nhà họ Tần đích thân chiếu cố.

Rốt cục họ là thần thánh phương nào.

Không thể ở yên trong phòng sách, Phong Đằng đi xuống lầu thì nhìn thấy đứa con ăn hại của mình mới từ ngoài về.