Kiều Ảnh thích được yên tĩnh, những người hiểu sơ qua về cô đều biết cô có một đại ky ngang với việc bị người mình tin tưởng phản bội.
Ðó là bị quấy rầy khi ngủ.
Dạ Tư có quan hệ tốt với cô như vậy mà vẫn không dám gọi cô dậy.
Tất nhiên đến anh ta cũng không gánh được hậu quả sau đó.
Mà người ngoài cửa còn không tự biết điều, cứ chốc chốc lại không ngừng gọi cửa: “Kiều Ảnh? Kiểu Ảnh? Chị có trong đó không?”
Kiều Linh Linh vừa gõ cửa vừa áp tai nghe xem động tĩnh bên trong.
Trong phòng rất lâu không có ai đáp lại, cô ta không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ rõ ràng Kiều Ảnh đã dậy rồi, đây là cố ý giả vờ ngủ không thèm để ý mình hay đang làm gì khác ở trong đó. Cô ta nghĩ đến Kiều Ý nói Kiều Ảnh biết lập trình, còn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, tuy răng cô ta chẳng muốn tin cũng chẳng muốn thừa nhận.
Nếu không phải cô ta muốn xin điện thoại và máy tính mới thì cũng sẽ chẳng tốt tính mà gọi cửa như vậy.
Kiều Linh Linh đấu tranh nội tâm trong lòng, cuối cùng vẫn quyết định gọi con mập chết tiệt mà cô ta đã gọi nhiều năm bằng giọng mà mình không muốn nhất: “Chị ”
Còn chưa dứt lời, cửa đột nhiên bị mở toang, không đợi Kiều Linh Linh phản ứng thì một bàn tay đột nhiên đã bóp lấy cổ cô ta.
Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Kiều Ảnh, Kiều Linh Linh sợ hãi tột độ, nhưng cổ cô ta bị bóp đến nghẹn nên không hét lên được.
Kiều Ảnh bóp mạnh cổ, mặt Kiều Linh Linh đang nhanh chóng đỏ lên với mắt thường cũng có thể nhìn thấy, cô ta rất khó thở, túi đồ ăn sáng mua đến để lấy lòng rơi xuống đất, cô ta vốn không thể đẩy cánh tay của Kiều Ảnh ra được, liền đánh vào vai Kiều Ảnh nhưng cũng vô dụng.
Kiều Ý từ trong phòng vọt ra, nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng sợ hãi, vội vàng cản Kiều Ảnh lại.
Kiều Ảnh kìm nén ý muốn giết người xuống, quảng Kiều Linh Linh sắp không thể thở được xuống đất, cô liếc nhìn túi đồ ăn sáng dưới sàn, dễ dàng đoán ra trong lòng Kiều Linh Linh đang nghĩ gì.
“Không muốn chết thì tránh xa tôi một chút.”
Kiều Linh Linh vô cùng sợ hãi, cô ta hít lấy hít để không khí, nước mắt vì sợ mà tuôn ra không ngớt, đợi khi Kiều Ảnh vào phòng rồi, cô ta mới òa khóc.
Lần đầu tiên đối diện với cái chết, Kiều Linh Linh sợ đến mức đầu óc trống rỗng, cả người cứng đỡ, cô ta sợ hãi ngồi dưới đất òa khóc mà chẳng màng đến thể diện.
Khi cô ta đang khóc bù lu bù loa, đột nhiên vang lên một tiếng “choang”, người trong phòng mất kiên nhãn ném chiếc vỡ chiếc ly thủy tỉnh vào cánh cửa.
Kiều Linh Linh lập tức im bặt, chạy về phòng mình.
Kiều Ý lấy chổi, lặng lẽ dọn dẹp những mảnh vỡ trước cửa phòng Kiểu Ảnh, rồi lại lấy cây lau nhà lau sạch sẽ.
Lúc này cửa mở ra. Kiều Ý ngẩng đầu đã thấy Kiều Ảnh đứng trước mặt.
Vài phút sau, Kiều Ý ngồi trước máy tính của Kiều Ảnh, nhìn những con số chỉ chít đang lướt nhanh trên màn hình.
Cậu ngẩng đầu nhìn Kiều Ảnh.
Kiều Ảnh nói: “Không phải em muốn học kỹ thuật hacker sao, chị dạy em.”
Kiều Ý thở chậm lại, hai mắt đột nhiên mở lớn. “Chị, chị nói là...”
Hacker?
Kiều Ý chưa bao giờ dám nghĩ răng một ngày nào đó sẽ có một nhân vật huyền thoại và quyền lực như vậy đứng trước mặt cậu.
Mà người này còn là chị gái cậu nữa chứ!
Kiều Ý lớn lên da trắng trẻo, khuôn mặt thanh tú và đôi mắt đẹp, đôi mắt cậu sáng và trong hơn cả con gái, nhưng vẫn có khí chất anh hùng, chỉ là trên người cậu thiếu chí tiến thủ của một chàng trai trẻ, nhưng chính sự lạnh lùng thầm lặng và hướng nội này của cậu đã tạo nên khí chất của riêng mình.
Lúc này, cậu kinh ngạc mở tròn mắt, há hốc miệng nhìn chăm chăm Kiều Ảnh, trông cậu đáng yêu và thú vị không tả được.
Kiều Ảnh lại thích những chàng trai đẹp trai nhưng không thông minh.
Cô không nhịn được mà giơ tay nâng căm Kiều Ý, hành động tùy tiện của cô giống như người đàn ông xấu tính đang trêu ghẹo cô gái nhà lành ở thời cổ đại vậy.