"Cô nói cô có hai chiếc? Giống chiếc này?" Hoắc Thừa Đông vỗ tay vịn, cười nhạo nói: "Cô đúng là gì cũng dám nói."
Nghĩ đến lúc nãy anh ta nhất thời không kịp phản ứng, suýt chút nữa để Kiều Ảnh gạt rồi, Hoäc Thừa Đông trực tiếp trợn mắt.
Nể tình kỹ năng lái xe của cô mới không khiến cô mất mặt đó.
Kiều Ảnh lười nhiều lời.
"Tôi là Hoäc Thừa Đông, cô tên gì vậy? Mặc đồng phục là còn đang đi học sao? Cấp ba rồi? Thi vào đại học ở Kinh Thành đi, tôi đang học ở Kinh Đại, như vậy chúng ta có thể bàn chuyện đua xe rồi. Hay là lát nữa trao đổi phương thức liên lạc nhé? Lần sau rảnh tôi đến tìm cô... Nè nè, trận đấu bắt đầu rồi, đi mau đi chứ."
Theo khẩu lệnh của Phong Văn Trung, trận đấu bắt đầu, xe của bạn Hoäc Thừa Đông đã lao lên trước nhưng Kiều Ảnh lại bình tĩnh không nhúc nhích, Hoắc Thừa Đông không khỏi sốt ruột nhắc nhở cô.
Kiều Ảnh: "Gấp gì chứ, chấp anh ta hai mươi giây cũng không thành vấn đề. Tôi sẽ để anh ta thua hai triệu tệ một cách tâm phục khẩu phục."
Hoäc Thừa Đông càng hưng phấn.
Kiều Ảnh nói xong, lúc này mới ung dung đạp chân ga.
Cô bị nhốt ở phòng thí nghiệm ngầm Nam Dương hơn sáu tháng, trước đó cũng đã ở ẩn một thời gian, lâu rồi không trải nghiệm đua xe tốc độ cao.
Xe thể thao chính là xe thể thao, không phải thứ chiếc taxi nát vừa rồi có thể so sánh được.
Kỹ năng lái xe của bạn Hoắc Thừa Đông cũng xem như là khá, hơn nữa vừa rồi chứng kiến thao tác độ khó cao của Kiều Ảnh, anh ta tuyệt đối không dám xem thường Kiều Ảnh, cả đoạn đường đều không dám phân tâm.
Thấy Kiều Ảnh bị mình bỏ phía sau một khoảng rất xa, anh †a mừng thầm trong lòng. Vừa rồi Kiều Ảnh lái taxi cũng có thể thẳng siêu xe của Hoäc Thừa Đông, nếu bây giờ anh ta thẳng được Kiều Ảnh lái siêu xe không phải rất đỉnh sao?
E là sau này Hoäc Thừa Đông cũng phải gọi anh ta một tiếng anh.
Nhưng còn chưa vui được hai giây đã thấy chiếc xe vốn đã bị anh ta bỏ rất xe hiện lên trong kính chiếu hậu, bóng dáng màu bạc quỷ mị đang đuổi theo bằng tốc độ đáng sợ.
Anh ta nhanh chóng phản ứng lại, đánh tay lái muốn cản đối phương vượt qua, nhưng Kiều Ảnh đã nhanh tay hơn, lợi dụng khúc cua phía trước để vượt lên bằng tốc độ cực nhanh.
Cậu thiếu gia kia chỉ cảm thấy chiếc siêu xe màu bạc như. một viên đạn lướt ngang qua bền tai anh ta, cùng với tiếng lốp xe ma sát với mặt đất và tiếng la hét hưng phấn của Hoäc Thừa Đông.
Nhìn chiếc xe thể thao vượt qua rồi biến mất không thấy bóng dáng, anh ta ngây ngốc hết hai giây.
"Ôi!" Hoäc Thừa Đông ngồi ở ghế phụ lái kích động đến mức trực tiếp đứng dậy nhìn người bạn tốt của mình bị bỏ một khoảng xa, hưng phấn vô cùng.
Đua xe không chỉ có kỹ năng tốt, gan cũng phải lớn.
Hoäc Thừa Đông luôn cảm thấy mình gan lớn, không ngờ một cô gái như Kiều Ảnh còn lớn gan hơn anh ta.
Mỗi lần qua các góc cua anh ta đều giảm tốc độ, nhưng. Kiều Ảnh không giảm mà ngược lại còn tăng tốc, anh ta có thể cảm nhận được lốp xe rời khỏi mặt đất bay lên không trung.
Hoäc Thừa Đông trong lòng trực tiếp tiếp quỳ trước Kiều Ảnh.
Không đợi Hoäc Thừa Đông phản ứng lại, xe đã xông lên đỉnh núi sau đó chạy xuống chân núi.
Xuống núi còn kích thích hơn cả lên núi, cả quãng đường. Hoặc Thừa Đông không ngừng la hét.
Mọi người ở chân núi đều đang chờ đợi, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra đếm thời gian.
Nghe thấy tiếng động cơ, còn chưa đợi bọn họ nhìn kỹ, một cái bóng đã vụt qua trước mắt.
Khoảnh khäc xe dừng lại, hai chân Hoäc Thừa Đông đã mềm nhữn. Anh ta ngồi ở ghế phụ lái không cử động, mặt đã bị gió thổi tê rần.
Hai bên tai anh ta ong ong, chỉ nghe thấy Kiều Ảnh nói: "Ba triệu tệ, đừng quên chuyển vào tài khoản cho tôi."
Đợi anh ta ngẩng đầu nhìn thì Kiều Ảnh đã xuống xe, ngồi vào chiếc taxi màu xanh.
"... Này?!" Hoắc Thừa Đông phản ứng chậm chạp, đợi đến khi anh ta nhớ ra mình muốn nói gì thì xe đã rời đi.
Anh ta vội vàng chạy vào đám người tìm gì đó: "Cái đó, cậu gì đó, cậu đó." Anh ta nhìn Phong Văn Trung.
Phong Văn Trung chỉ vào bản thân, lập tức chạy lê Hoäc, cậu tìm tôi sao?"