Đừng Chạy, Mẹ Nó Ơi

Chương 46




“Tân Tân, ngươi đã tỉnh rồi sao, có khoẻ không?” Nhìn Triệu Tân còn chút mơ hồ, Hiên Viên Hàn quan tâm hỏi.

“Ta không sao, tại sao ta lại ở đây, đứa nhỏ có sao không?” Hai chân bị đặt lên giá trên sản giường, đồ trên người cũng đã thay bằng áo ngủ rộng thùng thình, nhưng Triệu Tân vẫn không biết tại sao lại hắn ở nơi này.

“Ân, do mới nãy ngươi vừa mới vận động kịch liệt, nước ối bị vỡ nên phải sinh đứa nhỏ.” Không muốn Triệu Tân tự trách bản thân vì chuyện này, nhưng Hiên Viên Hàn nghĩ tốt hơn hết vẫn nên nói rõ nguyên nhân cho hắn biết.

“Ta hiểu rồi.” Nhớ lại chuyện điên rồ bản thân vừa làm xong, Triệu Tân thực hối hận, không biết bây giờ sinh đứa nhỏ ra có nguy hiểm hay không nhưng khi nghĩ đến việc chính hắn sẽ phải sinh đứa nhỏ, Triệu Tân vẫn là có chút sợ hãi.

“Không sao đâu, Tân Tân, ta sẽ bồi ngươi cho đến cục cưng của chúng ta sinh ra mới thôi.” Biết Triệu Tân sợ hãi, Hiên Viên Hàn nắm chặt tay Triệu Tân an ủi.

“Chuẩn bị xong hết cả rồi chứ? Bây giờ ta phải gắn cho ngươi kim trợ sản, bởi vì đứa nhỏ trong ngươi bụng đã tám tháng rưỡi rồi, trên lý thuyết mà nói, đứa nhỏ đã bị thương tổn rất lớn, nhưng hiện tại tình hình đứa nhỏ ra sao chúng ta cũng không thể đoán được, cho nên chỉ có thể áp dụng phương pháp sinh sản tự nhiên. Hy vọng ngươi có thể chịu đựng nổi.” Đánh gảy lời nói hai người, trên tay bưng một khay đầy đủ các dụng cụ cùng thuốc cần phải tiêm tiến vào, hỏi xong Lương Khải Hoa đứng bên cạnh chờ nghe câu trả lời của Triệu Tân.

“Được, ta có thể chịu được.” Tuy rằng vẫn còn có chút sợ hãi, tuy rằng rất muốn đem đứa nhỏ sinh ra, nhưng vừa nghe đến đứa nhỏ có thể gặp nguy hiểm, Triệu Tân quyết định sẽ vượt qua sợ hãi.

Nghe được câu nói đồng ý của Triệu Tân, cứ như vậy kim trợ sản dưới sự chú mục của ba người dần dần chui vào cổ tay Triệu Tân.

Tuy rằng nước ối đã vỡ, nhưng cơn đau vẫn chưa bắt đầu, việc duy nhất mà ba người chỉ có thể làm là chờ đợi, chờ đợi cơn đau Triệu Tân bắt đầu, mới có thể làm bước tiếp theo.

“Bác sĩ Hiên viên, bây giờ ngươi có thể gọi điện thoại kêu người nhà làm một chút thức ăn đem đến cho thái thái nhà ngươi, bởi chút nữa sinh đứa nhỏ cần rất nhiều sức lực nói cho ngươi biết trước để ngươi chuẩn bị, chút nữa có thể bổ sung thể lực bất cứ lúc nào, như vậy mới tốt cho sản phu”. Khi sờ bụng Triệu Tân, hắn phát hiện đứa nhỏ có chút lớn, như vậy từ lúc bắt đầu cho tới lúc sinh ra cần rất nhiều thời gian, nếu không có đủ thể lực, chỉ sợ cả hai đều sẽ gặp nguy hiểm.

“Ân. . . Ân. . . “

“Tân Tân, ngươi sao vậy, đã bắt đầu đau rồi sao?” Không ngờ mới đi ra ngoài gọi điện thoại, trở về chợt nghe thấy tiếng Triệu Tân kêu.

“Có chút chút, nhưng không phải rất đau.” Không ngờ đau bụng sinh sẽ đến mau như vậy, tuy rằng hiện tại còn trong phạm vi có thể chịu đựng được, nhưng hình như sau này mỗi lúc một đau hơn thì phải.

“Không sao đâu, ta sẽ ở đây cùng ngươi.” Hiên Viên Hàn một tay lau đi mồ hôi đang túa ra trên trán Triệu Tân, tay kia nắm chặt lấy tay Triệu Tân, hy vọng làm như vậy có thể giảm bớt thống khổ cho hắn.

Khoảng thời gian lần đầu tiên đau bụng sinh không dài, chỉ nửa tiếng rồi qua, nhưng chỉ trong nửa tiếng này toàn bộ quần áo trên người Triệu Tân đều thấm đẫm mồ hôi.

Vài phút sau khi Triệu Tân đau bụng sinh lần thứ đầu tiên, Hiên Viên Hàn nâng cánh tay xụi lơ của Triệu Tân lên thay đồ khác, lau khô mồ hôi trên người hắn, uy Triệu Tân vài muỗng canh gà, tiếp lại nói cho hắn nghe truyện người rồi lại lẳng lặng bồi Triệu Tân chờ cơn đau bụng sinh tiếp theo đến.

Hai mươi phút sau cơn đau lại tới, lúc này đã có chút quen với cơn đau cho nên Triệu Tân cũng không bị gây sức ép nhiều lắm, nhưng thời gian so với lần đầu tiên thì lại dài hơn nhiều khi cơn đau kéo dài tới một tiếng.

Hiên Viên Hàn cũng lặp lại trình tự đã làm ban nãy, giúp Triệu Tân thay quần áo, uy trứ Triệu Tân ăn, bảo tồn thể lực, không ngừng nói bên tai Triệu Tân. Phân tán tư tưởng Triệu Tân đích, hy vọng hắn không chú ý tới cơn đau nữa.

Cứ theo chu kì như thế ai cũng nghĩ cơn đau thứ ba hai mươi phút sau mới tới không ngờ lần này bọn họ đã đoán sai rồi, chỉ vài phút sau, cơn đau bất ngờ ập tới, mà lần đau này lại khác so với hai lần trước, vô cùng hung mãnh, cho dù Triệu Tân đã thích ứng với cơn đau bụng sinh cũng có chút chịu không nổi cơn đau như thế, bàn tay nắm lấy tay Hiên Viên Hàn bất tri bất giác càng dồn nhiều sức hơn.

Lúc này thời gian đối Triệu Tân mà nói chính là sự dày vò, cơn đau dài như bất tận, đứa nhỏ trong bụng giống như biết đã tới lúc phải đi ra, hưng phấn khác thường cứ nhằm trong bụng Triệu Tân mà động, hai cơn đau đồng thời tập kích, khu thần kinh não Triệu Tân không biết làm sao để phát tiết, làm Triệu Tân chỉ có thể kêu to, hy vọng đau đớn có thể giảm bớt khi mình kêu to.