Điện thoại cứ như vậy vang lên từng tiếng bíp, thế nhưng vẫn không ai trả lời. Triệu Tân nghĩ bây giờ tim mình đập ngày còn nhanh hơn so với tiếng bíp trong điện thoại nữa. Lòng bàn tay cầm di động đã bắt đầu xuất hiện một lớp mồ hôi bao phủ.
“Ba, sao ngươi không nghe điện thoại vậy, đang làm việc hả? Ba, ngươi có biết một người tên là Hiên Viên Hàn không? Hắn rốt cuộc là ai?”
“Ta đương nhiên biết Tiểu Hàn, hắn là vị hôn phu của ngươi mà làm sao ta không nhận ra a? Sao vậy, ngươi hiện tại đang ở cùng một chỗ với Tiểu Hàn a, hài tử này thật đúng là cẩn thận tỉ mỉ a, biết các ngươi sẽ kết hôn, nó đã đến thăm ta và mẹ ngươi đó, Tiểu Tân, ta và mẹ ngươi đều rất thoả mãn, hôn lễ đã được định rồi, tháng sau đó, các ngươi hảo hảo ở chung nghe.”
“Cụp” cho đến khi đầu bên kia tắt máy, Triệu Tân vẫn ở trạng thái ngây ngốc, không cách nào tiếp thu việc đính hôn kia là có thật.
Ném di dộng lên bàn, Triệu Tân nắm lấy cổ áo Hiên Viên Hàn nghiến răng nói, “Tên hỗn đản này, ai nói muốn kết hôn với ngươi hả? Ngươi dám gọi điện đến nhà ta sao, đồ C (nghĩa là đồ ẻo lả a), ta nói cho ngươi biết ta sẽ không bao giờ kết hôn với ngươi cả, ngươi đi mà kiếm người khác đi, nếu như ngươi còn dám đến nhà của ta nữa ta sẽ tìm ngươi để tính sổ.” Nói xong liền xoay người nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, cố gắng bỏ ngoài tai những lời dị nghị của mọi người xung quanh.
Một tuần sau, Triệu Tân không hề nghe mọi người xung quanh bàn tán về chuyện kết hôn, nên nghĩ có lẽ là do Hiên Viên Hàn bị hắn uy hiếp nên đã bỏ cuộc rồi, thế nhưng cũng không thể lơ là được. Cứ thế Triệu Tân chuẩn bị đi coi mắt lần nữa, nghe nói lần này là một nữ y tá khả ái, Triệu Tân lại một lần nữa tưởng tượng viễn cảnh sau này sẽ thú một thê tử hiền lành, có những hài tử khả ái, hoạt bát.
Lần trước thất bại, nên địa điểm coi mắt lần này là một phòng trà rất yên tĩnh, cũng bởi vì tên Hiên Viên Hàn phá đám nên mới phải đổi địa điểm coi mắt. Đứng trước cửa phòng, Triệu Tân giống như một tên trộm lấm lét nhìn đông nhìn tây, sợ gặp phải công an, hay Hiên Viên Hàn đều như nhau.
“Ngươi. . . Ngươi sao vậy lại ở chỗ này? Ngươi ở đây làm cái gì? Ngươi chính là vị tiểu thư đó sao?” Triệu Tân không thể tin vào hai mắt của mình, mở cửa người đầu tiên thấy không phải là nữ y tá khả ái mà là Hiên Viên Hàn, người mà cả đời này hắn cũng không muốn gặp.
“Không nên kích động như thế Tân Tân à, kỳ thực căn bản không phải là không có nữ y tá khả ái, chỉ là ta đã mua một người rồi giới thiệu cô ấy cho ngươi thôi, thế nhưng ta rất nhớ ngươi a.”
Triệu Tân rất muốn nói nhưng nói không ra tiếng, chỉ cảm thấy mình bị nam nhân không biết xấu hổ này chọc tức đến chết.
“Hiên Viên Hàn, ngươi rốt cuộc muốn gì hả? Kiếp trước ta có nợ ngươi cái gì sao?Vì sao ngươi luôn phá hỏng chuyện của ta vậy, con mẹ nó ngươi nghe không hiểu tiếng người sao, không phải ta đã nói là sẽ không kết hôn với ngươi sao?”
“Ngươi hình như còn có điểm chưa hiểu hả Tân Tân, ngươi cho là ngươi nói không kết hôn là sẽ không kết hôn sao? Để ta nói cho ngươi hiểu, chuyện này là do gia gia ngươi với gia gia ta quyết, ai cũng không thay đổi được, ngươi tưởng không làm tân nương của ta là xong ư, ta không có được ngươi thì không một ai có cả, cho nên ngươi hãy ngoan ngoãn chấp nhận số mệnh đi.”
Hiên Viên Hàn nói thanh âm cực kỳ ôn nhu, nhưng Triệu Tân nghe như sét đánh ngang tai, bởi vì Triệu Tân biết ở nhà hắn không một ai có thể phản bác lại lời nói của gia gia, nếu như dám phản bác lại, thì có thể xem như người đó tự rước hoạ vào thân, kết cục gia gia sẽ giáo huấn người đó bằng mọi cách.
Triệu Tân đang suy nghĩ làm sao để đối phó với giáo huấn của gia gia, cuối cùng sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui thì chạy trốn là cách hữu hiệu nhất, nghĩ đến việc có thể thoát khỏi ma chưởng của nam nhân trước mặt, Triệu Tân bất giác mỉm cười, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt như thợ săn thấy con mồi của Hiên Viên Hàn.
“Tân Tân, ngươi đang suy nghĩ gì mà thất thần như vậy?” Không lãng phí thời gian, Hiên Viên Hàn lập tức chạy tới trước mặt Triệu Tân dùng thứ thanh âm cực kì ôn nhu để hỏi.
“Không có việc gì a, ta không có nghĩ gì hết, chỉ là ta muốn, quay về với hiện thực có muốn trốn cũng không thoát, thôi thì chúng ta cùng nhau sống trong hòa bình được không, Hiên Viên Hàn ngươi thấy sao? Ta đói bụng rồi, chúng ta đi ăn một chút gì đi.” Vội giấu đi suy nghĩ của mình, Triệu Tân cố đánh lạc hướng chú ý của am nhân qua chuyện khác, sợ am nhân kia phát hiện ra ý đồ của mình.
Biết rõ Triệu Tân trong lòng đang tính toán cái gì, nhưng Hiên Viên Hàn cũng không có vạch trần ra, hiện tại Triệu Tân cũng tỏ ra không có gì, nên mỗi người mỗi suy nghĩ khác nhau rồi cũng xong.