Đừng Chạy, Mẹ Nó Ơi

Chương 2




Reng… reng…

Tiếng chuông tan học từ nhà trẻ Khả Nhi vang lên

Âm thanh chào tạm biệt thầy giáo của trẻ con ríu rít, Triệu Tân lái xe ôtô dần rời khỏi nhà trẻ.

Triệu Tân là nam nhân, ở xã hội hiện nay mà nói, nam nhân làm thầy giáo không phải là chuyện lạ thế nhưng khi nhìn Triệu Tân, không ai nghĩ Triệu Tân là thầy giáo, mà một trăm phần trăm cho là người xã hội đen.

Cao 1m78, da màu đồng, hơn nữa do tập luyện thể nhiều nên người Triệu Tân rất săn chắc, người như vậy giống người xã hội đen cũng phải. Thế nhưng Triệu Tân thật ra lại là một người cực kì thích tiểu hài tử, mặc cho phụ mẫu phản đối, Triệu Tân vẫn đi thi làm giáo viên, cuối cùng là thành thầy giáo dạy ở nhà trẻ này.

Từ trong xe nhìn ra, Triệu Tân lái xe đến nhà hàng sang trọng nhất thành phố, bởi vì rất thích tiểu hài tử nên  Triệu Tân vẫn luôn muốn tìm một cô gái để có thể kết hôn sớm một chút, thực ra không phải là không có đối tượng nhưng cuối cùng người đó cũng chỉ vì tiền, mà không phải vì yêu con người của Triệu Tân.

Triệu Tân sống tại thành phố X, trong một gia đình rất giàu có, gia đình Triệu Tân sở hữu một chuỗi nhà hàng lớn, vậy nên những người tiếp cận Triệu Tân mục đích cũng vì gia thế nhà hắn, cuối cùng Triệu Tân đã từ bỏ con đường kinh doanh của gia đình.

Lái xe đến nhà hàng vừa đúng giờ đã hẹn trước, trong tâm trạng rất phấn khích, Triệu Tân chỉ hy vọng lần gặp mặt này sẽ thành công.

Nữ tử không đẹp lắm, chỉ có thể xem là loại con gái trong sáng, đáng yêu. Thế nhưng bởi vì đối phương cũng là giáo viên, nên hai người nói lên nói chuyện rất chi ăn ý, xem ra mụ mụ hài tử của mình cuối cùng cũng đã xuất hiện, nghĩ đến việc mình sẽ có một gia đình hạnh phúc, khả ái hài tử, Triệu Tân rất vui mừng.

Ngay lúc Triệu Tân đang trong mộng đẹp, một bóng người đột nhiên xuất, phá hủy viễn cảnh tươi đẹp của Triệu Tân.

“Tân Tân, sao ngươi có thể đi hẹn hò với người khác? Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy ? Ta cái gì cũng cho ngươi hết, thế nhưng ngươi lại đi hẹn hò với người khác, tại sao ngươi lại làm như thế? Lẽ nào ta đối với ngươi không tốt ư? Ngươi đã nói sẽ không phụ lòng ta mà. Ô ô. . . Ô ô. . . Nguyên lai tất cả đều là ngươi gạt ta.”

Triệu Tân ngẩn người, hoàn toàn không biết nam nhân đang nói mình là ai, nhìn nam nhân tại bên cạnh nước mắt mũi tèm lem trên mặt nói “Vị tiên sinh này, ngươi có phải nhận sai người rồi hay không, ta không quen ngươi, ta nghĩ người ngươi không phải là ta, thỉnh mong ngươi không quấy rối bữa ăn của chúng ta?”

Nam nhân không để ý tới lời nói của Triệu Tân , xoay người qua bên người nữ tử nói rằng: “Vị tiểu thư này, yêu cầu cô rời khỏi hắn ngay lập tức được chứ? Ta và Tân Tân đã sống cùng nhau ba năm rồi, lần này là do lỗi của ta, nên hắn mới giận ta như thế. Đây là giấy khám sức khoẻ của ta, ta đã phá hủy hắn tiểu hài tử rồi, nên ta mong tiểu thư thành hoàn cho chúng ta.” Nam nhân một mặt dùng cớ mà đối nữ nhân mới có thể dùng, mặt khác lại dùng nét điềm đạm đáng yêu mà thuyết phục nữ tử bên cạnh.

Nữ nhân hoàn toàn bị bộ dạng của nam nhân trước mặt đánh lừa, hoàn toàn không nghĩ tới nam nhân trước mặt nói, “Triệu tiên sinh, ta xin phép đi trước, ta mong tiên sinh hảo hảo quý trọng người trước mặt a, người tốt như thế sao ngươi có thể từ bỏ được na, vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường a, thế nhưng ngươi thực sự là không nên làm những việc quá phận như thế, nhưng ngươi yên tâm đi, ta sẽ giữ kín chuyện này.” Nói xong liền xoay người cầm lấy ví của mình rời khỏi nhà hàng.

Nam nhân nhìn nữ nhân rời khỏi nhà hàng, bộ dạng đáng thương biến mất, khóe miệng nở một nụ cười nham hiểm, ngồi xuống ghế bên cạnh Triệu Tân, nói: “Bây giờ ta chính thức giới thiệu một chút, ta là Hiên Viên Hàn, năm nay 27 tuổi, là một bác sĩ, cũng là vị hôn phu từ thuở nhỏ của ngươi”

Triệu Tân nghe Hiên Viên Hàn nói, bật dậy khỏi ghế đang ngồi, chỉ vào nam nhân bên cạnh hét lên: ” Con mẹ nó rốt cuộc ngươi là ai?  Là hôn phu của ta, ta là nam đó, sao có thể là vị hôn thê của ngươi?”

Bởi vì Triệu Tân đang rất kích động, nên khi cả nhà hàng đều nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, liền giảm thấp giọng nói nhỏ, Triệu Tân tức giận đến độ hận sao đất không nứt ra một lỗ để hắn chui xuống.(chém chém a)

Hiên Viên Hàn không hề bị bộ dạng kích động của Triệu Tân doạ, mà còn nhìn Triệu Tân cười tủm tỉm.”Ngươi không nên kích động như thế, ta chỉ nói sự thực thôi mà, nếu như ngươi không tin ngươi có thể gọi điện cho bá phụ hỏi xem có đúng không.” rồi lấy điện thoại của mình ra đặt vào tay Triệu Tân nói tiếp: ” Bấm số rồi đó, ngươi tự mình hỏi đi.”

Chẳng biết tại sao, mà Triệu Tân nhìn nụ cười tràn đầy sự tự tin của Hiên Viên Hàn, lại thấy phát lạnh toàn thân.