“Ân. . . Ân.” Đau, Triệu Tân không biết vì sao lại đau như thế, ngay cả khí lực để nói cũng không có, cả cơ thể ngoại trừ đau đớn ra chẳng còn cảm giác nào khác, thậm chí cử động một chút cũng không có khí lực.
“Tân Tân, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi? Ngươi đã ngủ một tuần rồi, ta còn tưởng ngươi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Thật sự là quá tốt rồi.”
Uống một ngụm nước, cổ họng đã bớt khô khốc nhưng Triệu Tân phải gắng lắm mới hỏi: “Ngươi là Hiên Viên Hàn sao? Vì sao lại biến thành như vậy?”
Không phải Triệu Tân thấy kỳ quái, mà là Hiên Viên Hàn hiện tại so với trong ấn tượng trước đây là hai người khác nhau.
Khuôn mặt hốc hác, tóc loạn loạn, sớm đã không thành nếp như trước đây, áo sơmi trên người cũng không biết sao cũng nhăn nhúm, thậm chí cả quần cũng có nếp uốn.
“Ngươi không phải Hiên Viên Hàn.” Mắt có chút mờ mờ, giọng nói Triệu Tân tràn ngập nghi hoặc. Nhưng thanh âm này rất quen thuộc với Tân Tân, làm Triệu Tân không thể phủ nhận nam nhân bên người chính là Hiên Viên Hàn.
“Tân Tân, ngươi không phải là mất trí nhớ chứ? Vì sao ngươi lại không nhận ra ta?” trong lời nói có chút lo lắng, Hiên Viên nhanh chóng rơi vào đau khổ.
“Ta không có mất trí nhớ, chỉ là có điểm không nhận ra ngươi thôi, bởi vì ngươi so với trước đây khác nhau rất nhiều.” Triệu Tân cố gắng dùng giọng nói yếu ớt của mình giải thích.
“Ta không sao cả, chẳng qua mấy ngày gần đây nhiều việc quá, nên mới không có thời gian nghỉ ngơi.” Hiên Viên Hàn giấu đi nguyên nhân thật sự vì sao hắn lại thành ra bộ dạng như vầy.
Do ca mổ Triệu Tân có một vài sự cố ngoài ý muốn nên Hiên Viên Hàn cũng không dám đoán bừa, vội vàng gọi bác sĩ tới, kiểm tra cho Triệu Tân .
“Sao rồi, cậu ấy có khỏe không? Có để lại di chứng gì không?” Nhìn bác sĩ kiểm tra nửa ngày không nói câu nào, Hiên Viên Hàn có chút lo lắng.
“Yên tâm đi, Hiên Viên, thái thái ngươi tình trạng rất tốt, không việc gì, hiện tại có thể ăn cơm được rồi, những điều cần thiết ta nghĩ ngươi cũng biết rõ rồi, thôi ta đi đây.” Hiên Viên Hàn tiễn bác sĩ ra ngoài cửa rồi quay vào trong.
“Được rồi, ngươi có đói bụng không? Có muốn ăn thứ gì không?” Đỡ Triệu Tân nằm xuống, Hiên Viên Hàn vội vàng nói sang chuyện khác.
“Ta ổn, sao mọi chuyện ngươi đều tự ý quyết định thế, ta cảm thấy rất khỏe, ta không thấy đói.” Còn nhiều chuyện để hỏi Hiên Viên Hàn, nhưng nội việc giữ cho đầu óc tỉnh táo cũng khiến Triệu Tân tiêu tốn nhiều sức lực nên Triệu Tân rất mau xuống sức.
Nhìn Tân Tân mà mình nhớ nhung hàng ngày nằm xuống nhắm mắt ngủ, Hiên Viên Hàn không thể không khống chế bản thân ngừng vuốt ve Triệu Tân, chỉ có thể nén xuống mà dém lại chăn, nhìn Triệu Tân ngủ say rồi mới ra ngoài.
Một lúc sau, Triệu Chính Luân nghe tin nhi tử của mình tỉnh lại, vội vã cùng thê tử chạy thẳng đến bệnh viện.
Khi tỉnh lại nhìn mẫu thân đứng khóc bên giường cùng gương mặt lo lắng của phụ thân, Triệu Tân trong lòng đột nhiên cảm thấy hổ thẹn, tự trách bản thân nếu như hắn cẩn thận một chút sẽ không bị thương như thế này.
“Tiểu Tân, con cuối cùng cũng đã tỉnh lại, con đã ngủ một tuần rồi đấy, ma ma còn tưởng con sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, ma ma sợ lắm, thấy con không có việc gì, thật sự là quá tốt.” Trịnh Thiến thấy nhi tử mình bình an vô sự, nghẹn ngào nói.
“Ma ma, ma ma đừng khóc nữa, con bây giờ không phải đã ổn rồi sao.” Muốn an ủi mẫu thân,Triệu Tân bất đắc dĩ phải ngồi nhưng lại không đủ sức lực để đứng dậy.
“Tân Tân, ngươi đúng là chuốc khổ vào thân mà, hảo hảo tại gia không được sao, vì sao lại muốn chạy trốn a, ma ma thực sự là không hiểu ngươi đang nghĩ gì, Tiểu Hàn đối với ngươi còn chưa đủ tốt ư? Trong khoảng thời gian ngươi trốn đi, để tìm ngươi Tiểu Hàn đã không đêm nào ngủ trọn giấc, nếu như nghe ở đâu có tin tức của ngươi, lập tức sẽ tới đó. Một tuần qua, để chiếu cố ngươi, hắn cũng không hề bước chân ra khỏi phòng nửa bước, mỗi ngày đều chỉ nằm trên ghế vừa nghỉ ngơi chốc lát, vừa gọi điện thoại hỏi ta ngươi thích ăn món gì, Tân Tân, cho dù Tiểu Hàn có làm sai điều gì, con có thể tha thứ cho nó được không, ma ma tuổi cũng đã lớn rồi, con còn muốn bỏ nhà trốn đi vài lần nữa hù ta lo lắng vài lần nữa cho vui sao?”
Nghe Triệu Thiến nói, Triệu Tân càng nghĩ càng tích đầy một bụng ủy khuất, do bị hỗn đản cường bạo nên mới phải trốn đi, vì sao cuối cùng lại trở thành lỗi của hắn, càng nghe càng muốn phản bác lại, nhưng khi nghe đến việc Hiên Viên Hàn chiếu cố mình một tuần vừa qua lại có chút cảm động, hồi tưởng lại dáng dấp nam nhân đó, Triệu Tân không thể nói lại mà chỉ có thể im lặng nghe Triệu Thiến thuyết giáo.
Tưởng rằng sẽ bị mẫu thân thuyết giáo thật lâu, không ngờ lần này chính Hiên Viên Hàn lại ra tay cứu Triệu Tân.
“Ba, ma, các ngươi tới rồi a.” Đặt túi gì đó lên bàn, Hiên Viên Hàn bắt đầu nói chuyện.
“Ma ma, ma đang nói chuyện với Tân Tân hả? Con biết em ấy sai rồi, thế nhưng trước hết ma ma cũng phải để cho em ấy ăn một chút gì cho khỏe chứ?” Đứng nhìn Triệu Tân, giọng Hiên Viên Hàn có chút sủng nịnh, thế nhưng nghe nhạc mẫu tự nói, thấy Triệu Tân có chút cảm động, Hàn Hàn cũng muốn góp vui, nhưng lại không biết làm sao.
Thấy Triệu Thiến không nói gì, Hiên Viên Hàn cầm lấy cà mèn quay qua Triệu Tân: “Ma ma nói ngươi thích ăn thịt hấp lòng đỏ trứng muối, ta mới đi mua về đó, ngươi nếm thử đi. Tay ngươi chưa cử động như bình thường được đâu, ta uy ngươi là được rồi.”
Không để Triệu Tân nói câu nào, Hiên Viên Hàn đã đưa muỗng đến bên miệng Triệu Tân, nhìn nam nhân có chút miễn cưỡng há miệng nuốt lấy.
“Cảm ơn” Triệu Tân nhỏ giọng nói, do không có đủ lòng can đảm đối mặt với nam nhân ngồi trước mặt nên để biểu đạt lòng biết ơn hắn chỉ có nói được như thế, nói xong câu liền cúi đầu xuống tiếp tục ăn, mà không thấy được nụ cười ngu ngốc trên mặt nam nhân ấy.