Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 3 - Chương 14: Bắt cóc




Lại một buổi sáng trời trong.

“Thầy, em phải đến chỗ anh, tối nay không thể đến đón thầy được.” Lạc Dĩ Mạt cau mày nói. Vì Lạc Dịch đã không có động tĩnh quá lâu, hắn cảm thấy có gì không ổn. Phòng bệnh hơn chữa bệnh, hắn quyết định tới tìm Lạc Dĩ Nhu thương lượng đối sách.

“Ừm, chuyển lời hỏi thăm của tôi đến Dĩ Nhu. Đi đường cẩn thận.” Gật đầu, Ân Nhược Triệt xoay người bước vào trường.

“Đợi đã.” Lạc Dĩ Mạt níu tay anh, cau mày dặn dò thêm lần nữa: “Tan tầm thì đón taxi chạy thẳng về nhà, không được đi đâu khác, ai gọi cửa cũng không được mở.”

Chuyến đi đến Trang viên Hoa Lài lần này, nhanh nhất cũng phải mất cả ngày, hắn thật sự không yên tâm, quá đỗi không yên tâm khi để anh ở lại một mình.

“Dài dòng sướt mướt quá! Đi đi!” Ân Nhược Triệt mỉm cười xua tay, bước vào sau cổng trường. Từ tối qua đến tận bây giờ, Lạc Dĩ Mạt chỉ dặn đi dặn lại anh mấy câu đó. Chỉ là đi một chút thôi mà, có vấn đề gì được chứ? Anh cũng đâu phải là thỏ con, càng chẳng có con sói hung ác thèm thịt thỏ nào ở đây cả.

Nhưng hiện thực thường không tốt đẹp như tưởng tượng…

Tan tầm, Ân Nhược Triệt nghe lời gọi taxi, vừa mới ngồi xuống chưa kịp nói địa chỉ, đã bị vật gì đấy khẽ châm vào cơ thể, sau đó thì chẳng còn biết gì nữa…



Ân Nhược Triệt dụi mắt. Sao ban nãy lại ngủ gục thế nhỉ?

“Tỉnh rồi ư, Ân tiên sinh?”

Một âm thanh xa lạ đánh tan sự tĩnh lặng. Ân Nhược Triệt lúc này mới phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm. Trong phòng, có hai người đàn ông ăn mặc nghiêm trang. Tuy trễ một nhịp nhưng Ân Nhược Triệt rốt cục nhớ ra, lúc lên taxi định về nhà, anh đã bị người khác thuốc cho mê man. Còn hai người đàn ông trước mặt, một trong hai đã luống tuổi. Chắc hẳn đấy chính là người cha mà Lạc Dĩ Mạt đã dùng trăm phương ngàn kế để đề phòng, Lạc Dịch.

“Lần đầu diện kiến. Tôi là Lạc Dịch.” Người đàn ông có ánh mắt không khác gì Lạc Dĩ Mạt tiếp tục lên tiếng.

“Chào bác, bác Lạc.” Đứng dậy khỏi chiếc ghế salon bằng da đắt tiền, Ân Nhược Triệt bước đến trước bàn của Lạc Dịch. Nếu đã bị đưa đến nơi này, có muốn trốn cũng không trốn được, anh đành phải chọn cách đối mặt. Thật ra, anh cũng sớm đoán được sẽ có ngày này,

“Như bọn họ, gọi tôi là ông Lạc.” Lạc Dịch hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh bỉ quét lên người Ân Nhược Triệt. “Ân tiên sinh, đã làm thầy giáo, lại quan hệ với học trò của mình, có phải là vô đạo đức lắm không?”

“Ông Lạc.” Cặp lông mày thanh tú của Ân Nhược Triệt hơi nhíu lại. Anh vốn định sẽ nói chuyện thân thiện với người này, nhưng xem ra đấy là điều không thể. Trong lời nói của Lạc Dịch không có chút khách khí, chắc hẳn ông ta rất hận anh. Ân Nhược Triệt tuy không được thông minh, nhưng lại chất chứa khí chất quật cường dị thường. Anh ngẩng đầu, đối diện với gương mặt lạnh lùng của Lạc Dịch: “Ai quy định giáo viên không được yêu? Ai quy định giáo viên không thể thích học sinh của mình?”

“Pháp luật.” Lạc Dịch nhẹ nhàng cất lời. “Cậu có biết xấu hổ hay không, không tự biết thân phận của mình tôi cũng mặc, nhưng cậu còn kéo theo Dĩ Mạt. Nếu như chuyện này bị vạch trần, thì tiền đồ của Dĩ Mạt sẽ ở đâu?”

“Nếu cậu ấy đã lựa chọn thì đã không còn lo sợ hậu quả nữa rồi. Quyết định của cậu ấy cũng chính là quyết định của tôi. Chúng tôi sẽ cùng nhau đối mặt với tương lai. Cho dù bị vạch trần, chúng tôi cũng sẽ tự gánh chịu mọi chỉ trích. Cho nên, không phiền ngài phải bận tâm.” Ưỡn cao người, Ân Nhược Triệt nói thật dõng dạc. Anh không quan tâm sau này sẽ ra sao, không quan tâm có bị người đời chỉ trỏ chê trách hay không, chỉ cần yêu nhau, bọn họ sẽ nắm tay vượt qua mọi trắc trở.

“Hừ.” Một đơn âm thoát ra từ cánh mũi, đôi mắt như có thể nhìn xuyên lòng người của Lạc Dịch đối diện với tròng mắt trong suốt của anh. “Chúng ta đều là những người thông minh, tôi không muốn lãng phí thời gian. Cậu quấn lấy Dĩ Mạt cũng vì gia cảnh của Lạc gia. Cậu muốn gì, tôi cũng có thể cho cậu. Chỉ cần cậu buông tay, rời bỏ nó, Lạc gia sẽ cho cậu cả đời, không, mấy đời không phải lo chuyện tiền nong.”

“Lấy tiền của ông lại đi!” Ân Nhược Triệt đột ngột mỉm cười. Hóa ra, những kẻ có tiền cũng giống như kịch truyền hình trên TV, gặp chuyện gì cũng lấy tiền ra giải quyết, bao gồm cả tình yêu, bao gồm cả hạnh phúc. “Có thể ông khinh bỉ tình yêu của chúng tôi. Nhưng. Ông. Không đủ tư cách. Để khinh bỉ nó.”

Điếu xì gà trong tay Lạc Dịch gần như bị nghiền nát. Gương mặt không đọng chút sợ hãi của Ân Nhược Triệt càng khiến ông ta thêm tức giận gấp vạn lần.

“Cậu không sợ tôi giết cậu?”

“Không sợ.” Trước đây, cả An Dương và Lạc Dĩ Mạt đều từng hỏi anh về vấn đề này. Bây giờ, câu hỏi trong giả thiết đã trở thành hiện thực. Không sao cả, chết thì chết, nếu như nhất định phải khiến bọn họ cách xa nhau, vậy, cứ để anh chết trước đi, nếu thế, sẽ không phải chịu đựng đau đớn lúc phân ly.

“Tôi khâm phục dũng khí của cậu.” Lạc Dịch ném điếu thuốc trong tay xuống sàn, rồi phất tay ra hiệu cho Lâm Dược.

Ân Nhược Triệt nghiêng đầu nhắm mắt lại, biết rõ mình đã bị dồn đến đường cùng. Anh không sợ phải đối mặt với cái chết, chỉ là, anh vẫn còn chưa nói lời tạm biệt…

Vài người vây cạnh anh. Hơi thở của những tên đàn ông ấy rất gần, gần hơn hẳn bình thường.

“Ông…” Đột ngột mở mắt, Ân Nhược Triệt vội lùi lại đến mức té ngã. Bên cạnh anh là mấy gã đàn ông trần như nhộng, thân dưới cũng đã dựng đứng. Anh không dám tin nhìn về Lạc Dịch: “Ông sao có thể…”

“Bắt đầu đi!” Không màng đến đôi mắt mở to kinh hoàng của Ân Nhược Triệt, Lâm Dược phất tay ra hiệu.

Nhận được lệnh, lũ đàn ông kia lập tức bắt đầu hành động. Ân Nhược Triệt vô thức xoay người định bỏ chạy, nhưng chưa kịp nhấc bước thì một chân đã bị tóm lấy. Tiếp đến là một cú đấm mãnh liệt nơi vùng bụng. Anh cúi gập người trên sàn, vất vả hô hấp.

“Đừng làm rách quần áo của nó.” Trước khi bọn người kia hành động, âm thanh uy nghiêm của Lạc Dịch lại vang lên.

Anh bò trên mặt đất, những cú đấm vẫn tới tấp lao đến, mãi đến lúc ý thức dần mơ hồ…

Quần áo bị kẻ khác cởi bỏ không còn một mảnh…

Hai tay hai chân đều bị họ đè lên, anh chẳng khác nào cá nằm trên thớt…

Thân dưới không cần chất bôi trơn đâm thẳng vào trong thân thể của anh. Đau đớn đến tận xương cốt, khiến anh bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng, hoàn toàn tỉnh táo. Không hề thương tiếc, lũ đàn ông tấn công như súc vật.

Đau quá…

Ân Nhược Triệt cắn môi, muốn nhanh chóng đau đớn mà bất tỉnh cho rồi…

Nhưng dường như đọc được suy nghĩ của anh, một gã đàn ông nắm lấy tóc anh, thô bạo tát mạnh vài tát, sau đó bóp chặt lấy hai má của anh, tống thứ thân dưới tanh hôi kia vào trong miệng Ân Nhược Triệt. Mặc kệ anh có khó chịu hay không, gã điên cuồng đẩy vào, đâm sâu trong cổ họng của anh…

Gã đàn ông phía dưới anh đã lên đến đỉnh. Tiếp đến, là một kẻ khác…

Ân Nhược Triệt rất muốn bất tỉnh nhưng bên dưới là cảm giác đau đớn xé da xé thịt, trong miệng bị thứ tanh tưởi chèn ép không sao thở nổi…

Sợi dây chuyền mà Lạc Dĩ Mạt tặng cho anh vẫn lấp lánh dưới ánh đèn, nhưng lúc này đây, cả nó cũng không thể cứu anh…

Dĩ Mạt, xin lỗi, tôi không biết sẽ thành ra như vậy…

Dĩ Mạt, cậu đâu rồi? Tôi muốn về nhà......

Dĩ Mạt, đau quá......

Dĩ Mạt......

Dĩ Mạt......

Dĩ Mạt......