Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 2 - Chương 4: Đau đớn




Trong lòng bùng lên ngọn lửa đấu tranh mãnh liệt. Ân Nhược Triệt không biết lấy đâu ra sức lực mà đẩy An Dương sang một bên, hai tay nắm chặt lấy cổ áo mình, hét lên.

“An Dương, tôi không phải đồng tính luyến ái!”

An Dương bật cười thành tiếng.

“Nhược Triệt, lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã biết cậu với tôi là cùng một loại người.”

“...... Ách......”

Bị dồn đến á khẩu, Ân Nhược Triệt mất nửa ngày mới mắng được câu tiếp theo: “Cho dù tôi có đồng tính luyến ái, thì tôi cũng không muốn ở cạnh anh!”

“Vậy cậu muốn ở cạnh thằng nhóc họ Lạc kia à?”

An Dương đối diện anh đã chịu lùi ra sau vài phần, kéo phăng lớp áo cuối cùng để lộ khuôn ngực săn chắc bên trong, những đường nét trên cơ thể hắn đều vô cùng gợi cảm.

“Hả?” Ân Nhược Triệt thoáng ngây người. Hắn biết Dĩ Mạt ư?

“Lần trước, khi tôi diễn thuyết ở Phong Dương. Thằng nhóc họ Lạc có đến tìm tôi!” Không để ý đến đôi mắt tròn xoe đột nhiên mở lớn, An Dương tiếp tục nói: “Cậu ta cảnh cáo tôi không được chạm vào cậu. Đúng là mấy lời cảnh cáo rất hung hăng! Ha ha!”

Lạc Dĩ Mạt biết chuyện của An Dương? Làm sao hắn biết được?

“Thử nghĩ xem, tôi không có tiết diễn thuyết mà vẫn đến trường, không những vậy còn đến khoa mỹ thuật. Điều này không khiến kẻ khác nghi ngờ sao?”

Đúng rồi! Hắn cũng phải nghi ngờ chứ, nhưng, sao lại không hỏi anh? Hắn thậm chí còn không yêu cầu anh cho xem vết hôn ở cổ, cho đến khi vết tích ấy biến mất...... Lẽ nào, ngay cả chuyện đó hắn cũng biết!

Trái tim tưởng chừng như ngừng đập. Ân Nhược Triệt hối hận đến nghẹn lời. Khi anh thấy An Dương đến gần mình, trong đầu chỉ muốn giết chết hắn, sau đó chạy đi tìm Lạc Dĩ Mạt. Tuy nhiên hiện tại anh đang ngồi trên một chiếc giường trống không, chẳng có vật gì để tự vệ......

Ngay khi gương mặt của An Dương càng lúc càng tiến sát lại, Ân Nhược Triệt đột nhiên nghĩ đến sợi dây chuyền mà Lạc Dĩ Mạt từng đưa cho anh. Nếu có người muốn làm việc xấu với anh, chỉ cần đưa mặt dây chuyền ra sẽ không sao nữa.

Cái khó ló cái khôn. Ân Nhược Triệt lôi nhanh sợi dây ra khỏi lớp áo, tay phải nắm chặt gia huy của Lạc gia giơ cao.

“Ha ha...... Ha ha ha ha......”

Không hiểu vì cớ gì, An Dương bỗng dưng cười lăn lộn.

“Cậu, cậu định biến tôi thành ma cà rồng sao? Ha ha...... Cười chết tôi mất.”

An Dương vừa cười vừa lau nước mắt, bộ dạng của Ân Nhược Triệt bây giờ quả là vô cùng đáng yêu, nhắm chặt mắt mà giơ sợi dây chuyền ra phía trước, chẳng khác nào giơ cao thánh giá trước mặt quỷ dữ, cầu khấn tên quỷ háo sắc ấy có thể tự động biến mất.

“Nhược Triệt.” Khó khăn lắm mới nhịn được cười, An Dương cố gắng nghiêm túc nói: “Lạc gia, tôi vốn không coi ra gì. Cái thằng nhóc con ấy lại càng chẳng đáng quan tâm. Vây nên, cậu làm ơn thu hồi cái gia huy lố bịch ấy lại đi.”

“An Dương, tôi cũng nói cho anh biết! Nếu như anh còn tiến lại gần, tôi sẽ lập tức cắn lưỡi tự tử!”

Nói xong, Ân Nhược Triệt liền hành động như lời cảnh cáo, le lưỡi ra giữa hai hàng răng đều tắp, nhăm nhe cắn ngay.

“...... Ha ha...... Cậu đừng giỡn nữa được hay không! Tôi cười đến đau bao tử rồi đây này...... Ha ha......”

“...... Cái… gì......” Người ta cố sống cố chết bảo vệ danh dự của mình thì có gì đáng cười chứ? Ân Nhược Triệt không kiềm được ửng hồng hai gò má.

“Được rồi, để An Dương tôi xem, cậu cắn lưỡi bằng cách nào......”

An Dương đột nhiên tiến sát lại. Chỉ bằng một động tác, hắn đã nuốt chiếc lưỡi nhỏ đang đưa ra của anh vào trong khoang miệng. Cái lưỡi mạnh mẽ lao vào bên trong, cuốn lấy anh, bắt ép anh làm theo ý mình.

Nụ hôn ấy… hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn không giống cảm giác đối với Lạc Dĩ Mạt......

Trong nụ hôn mãnh liệt là vị tanh mặn nhức nhối. An Dương hôn đến điên cuồng, hàm răng tàn ác cắn rách môi anh......

Buông anh ra, An Dương thoả mãn liếm môi.”Mùi vị của cậu… ngon hệt như tôi tưởng tượng.”

Ân Nhược Triệt thật sự muốn gào lên. Đêm nay không lẽ anh nhất định sẽ bị tên đạo đức giả này làm nhục sao?

“Nhược Triệt, cậu kích thích ý chí chiến đấu của tôi đấy. Tối nay, tôi sẽ bỏ qua cho cậu. Nhưng sau này, nhất định sẽ khiến cậu khóc lóc cầu xin tôi yêu cậu.”

An Dương chỉ nói bấy nhiêu rồi lập tức bỏ đi. Gian phòng rộng lớn như vậy chẳng mấy chốc chỉ còn mỗi Ân Nhược Triệt.

Gì cơ? Anh được cứu rồi ư? An Dương tự nhiên lại khoan dung thả anh ư?......

Ân Nhược Triệt tuy đã yên tâm nhưng vẫn vô cùng cảnh giác.

Anh cứ ngồi trên giường như thế cho đến hừng đông. Khi đảm bảo là hắn đã tha cho anh thì mới mơ mơ màng màng chợp mắt một chút.

Đến tận buổi chiều hôm đấy, sau khi đã một giấc ngon lành, Ân Nhược Triệt mới thong thả trở lại trường.

Khi anh đứng ở dưới lầu khu ký túc xá, sờ sờ túi quần, túi áo, mới phát hiện ra chìa khóa và di động đã rơi đâu mất rồi.

Cúi đầu nhìn xuống đất hi vọng tìm được chìa khóa, vài phút sau anh đã đến trước cửa phòng…

Cũng chính vào lúc ấy… trái tim anh… đột nhiên chệch nhịp.

Lạc Dĩ Mạt mặc bộ quần áo ngày hôm qua, ngồi dựa vào cửa phòng, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Đôi mắt tuyệt đẹp bây giờ đã chi chít tơ máu, trên cằm phủ một lớp râu mỏng. Đây là lần đầu tiên anh trông thấy một Lạc Dĩ Mạt chán chường như vậy.

Đau lòng. Nhưng điều đau đớn nhất là anh nhìn thấy sự chua xót trong đôi mắt hắn.

“Tôi… làm mất chìa khóa......” Ân Nhược Triệt không biết nên nói gì.

Đêm qua, khi Lạc Dĩ Mạt phải ngồi ngoài cửa, anh lại đi dùng tiệc cùng một người khác. Đêm qua, khi anh đang xem vở ca kịch chết tiệt nào đó, thì Lạc Dĩ Mạt phải ngồi một mình ở đây, chờ đợi anh về.

Ánh mắt của Lạc Dĩ Mạt dừng lại trên bờ môi bị cắn rách của Ân Nhược Triệt.

Xiết chặt nắm đấm, rồi lại buông ra, rồi lại vô thức xiết chặt.

Rất lâu sau đó, hắn đột nhiên kéo anh đi......

“Đi theo em......”

Hắn chỉ nói như thế. Âm thanh khản đặc uất nghẹn. Khiến người nghe không khỏi đau lòng...