Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 1 - Chương 33: Cuộc gọi




Ân Nhược Triệt mang theo quả tim chỉ chực nhảy ra khỏi lồng ngực mà chạy vội về phòng. Ngay khi đóng cửa lại, người ở đầu dây bên kia đã lên tiếng.

“Triệt......”

“Là anh đây......” Qua ngữ điệu, anh biết ngay kẻ đang nói chuyện với mình là ai.

Hai đầu dây điện thoại đột nhiên rơi vào im lặng, chỉ thoáng nghe tiếng hô hấp nhợt nhạt của đối phương, chẳng ai muốn phá vỡ đi sự tĩnh lặng êm đềm này.

“Triệt, Triệt, Triệt.” Một lúc lâu sau, Lạc Dĩ Mạt bỗng nhiên liên tiếp hô lên ba tiếng.”Tên của em nghe thật xuôi tai......”

“Ngu ngốc!” Vừa cười vừa mắng, Ân Nhược Triệt tựa người vào cánh cửa đóng chặt, cảm giác như đang bị những lời làm nũng của tên nhóc kia tác động.

“Thật  sự rất nhớ em.” Giọng Lạc Dĩ Mạt trầm thấp đến xa lạ, lại pha lẫn sự khản đặc bứt bối. “Triệt, em vừa rồi có nghĩ là anh không?”

“Có.” Không hiểu vì sao, tâm tình đang nhảy nhót của anh theo âm thanh của Lạc Dĩ Mạt dần trở nên trầm lắng. Ẩn sâu trong sự trầm lắng ấy, còn có niềm hạnh phúc nho nhỏ không nói thành lời......

“Triệt, anh muốn chạm vào em.”

“Ngu ngốc! Cấm cậu nói mấy thứ kỳ quái đó!” Ân Nhược Triệt đỏ mặt.

“Thực sự, chỉ cần được ôm em một cái là tốt lắm rồi, anh nhớ hương vị của em.”

Ân Nhược Triệt ngượng ngùng gãi đầu.

“Có thể anh thật biến thái!” Lạc Dĩ Mạt thở dài thườn thượt. “Chỉ cần được ôm em trong tay, cái gì cũng không làm ư? Anh không nghĩ là mình chịu được, ôm người mình thích trong tay mà có thể ngồi yên thì đúng là thiên tài!”

Ân Nhược Triệt không nói gì, im lặng thích thú lắng nghe giọng nói của hắn, chỉ cần nghe thôi đã là quá tốt rồi.

“Triệt, anh rất muốn chạm vào em ~~......” Lạc Dĩ Mạt lúc này đang ngồi xổm trên nền nhà, một tay ôm lấy đầu, gương mặt gần như muốn vùi giữa hai gối. “Triệt, anh muốn ôm em, muốn em đến phát cuồng lên được......”

“Đã nói rồi, không được phát ngôn mấy câu kỳ quái!” Giọng điệu cô độc của Lạc Dĩ Mạt khiến anh không biết phải làm gì.

“Triệt, giúp anh chạm vào em có được không......” Hắn khẩn cầu.

“Ngu ngốc, chạm cái gì chứ!” Mắng thêm lần nữa, trong ngực Ân Nhược Triệt dấy lên chút rung động.

“Anh sắp điên rồi! Không nhìn thấy em! Chạm không đến em! Cứ nhẫn nại thế này thật sự vô cùng khó chịu!” Ngữ điệu Lạc Dĩ Mạt thoáng cao lên. “Triệt, em biết không? Trước đây đơn giản vì nhu cầu sinh lý, anh chỉ tìm cách thỏa mãn bản thân mà chưa ghi nhớ bất kì gương mặt nào. Còn bây giờ, anh chỉ muốn ôm chặt lấy em, ôm chặt lấy người anh yêu. Nhẫn nại, thật sự rất đau khổ......”

“Thế nhưng......” Ân Nhược Triệt không biết nên nói gì, cũng không biết tại sao mình lại đứng đây nghe Lạc Dĩ Mạt giải bày toàn bộ ham muốn của hắn.

“Triệt, lần này về nhà, anh cũng không hề tìm đến một cô gái nào. Trên lý thuyết, ôm ấp người mình không thích sẽ chẳng có chút cảm giác. Mà mặc kệ họ có cảm giác hay không, anh cũng không muốn chạm vào họ, vì anh muốn giữ mình vì em!”

“Ai......” Ngửa mặt lên trời thở dài, anh thật sự không biết Lạc Dĩ Mạt rốt cục là loại người gì, quá trẻ con hay đơn giản chỉ muốn gạt anh.

Tuy nhiên, dù thế nào anh cũng không thể bỏ rơi một Lạc Dĩ Mạt đáng thương như vậy. “Vậy cậu muốn gì?”

“Muốn ôm em, muốn nghe giọng nói của em. Muốn lắm nhớ lắm......”

“Thế tôi nên làm gì?” Cuối cùng, lời nói thỏa hiệp cũng thoát ra từ miệng của Ân Nhược Triệt.

“Có thật là chuyện gì em cũng làm không?” Giọng nói của Lạc Dĩ Mạt không còn trầm thấp nữa, rõ ràng trong ấy có ít nhiều hưng phấn.

“Ừm......” Lời đã ra khỏi miệng thì không thể thu hồi, Ân Nhược Triệt gật đầu trả lời.

“Triệt, em chờ một chút!” Giọng nói của Lạc Dĩ Mạt đúng là thiên biến vạn hóa mà, bây giờ đã cao vút phấn khởi rồi.

Sau đó Ân Nhược Triệt nghe được trong điện thoại tiếng chân vội vã cùng tiếng thở gấp của Lạc Dĩ Mạt. “Được rồi, anh đến nơi rồi! Triệt, em lên giường đi.”

“Ừm.” Ân Nhược Triệt chẳng nghĩ gì nhiều, ngoan ngoãn nằm trên giường.

“Ngày hôm nay em vẫn mặc áo sơ mi phải không? Bây giờ cởi hết cúc áo ra đi.” Lạc Dĩ Mạt cố hết sức để giữ giọng bình tĩnh. Nhưng cơn kích động đang rạo rực trong lòng khiến hắn không thể kiềm nén.

“Sau đó thì sao?” Ân Nhược Triệt nói, vùi mình trong đống chăn nệm.

“Nhắm mắt lại.”

Dù đã gắng thở sâu, nhưng trong thanh âm của Lạc Dĩ Mạt vẫn không giấu nổi sự khao khát. “Sau đó tưởng tượng tay em là tay anh, tưởng tượng như anh đang chạm vào em.”

“Cái này hơi......” Ân Nhược Triệt đột nhiên ngừng lại.

“Ngoan, nghe lời anh đi. Anh cũng đã bắt đầu cởi quần áo rồi.”

Biết không thể thay đổi tình hình, Ân Nhược Triệt không biết làm gì khác ngoài nghe theo tất cả chi dẫn của hắn.

“Em có nhớ rõ cách anh chạm vào em không? Có nhớ anh cầm thứ ấy của em trong tay, âu yếm như thế nào không?”

“Có.” Giọng nói của Lạc Dĩ Mạt khiến anh bắt đầu có cảm giác.

“Bây giờ, cứ bắt chước anh mà làm.”

Đầu dây bên kia vang lên ‘ đinh ’ một tiếng, Ân Nhược Triệt biết, Lạc Dĩ Mạt đã tháo bỏ thắt lưng.

“Triệt, nhanh hơn một chút, sau đó đem ngón tay cho vào miệng.”

“Ừm......” Lần đầu tiên làm chuyện này, hô hấp của Ân Nhược Triệt bắt đầu rối loạn.

Anh nghe theo lời Lạc Dĩ Mạt, vừa nhanh chóng kích thích bên dưới của mình, vừa đưa ngón tay uốn éo vặn vẹo cùng đầu lưỡi nhỏ, tưởng tượng ngón tay thon dài kia là chiếc lưỡi ranh ma của Lạc Dĩ Mạt đang ở trong miệng mình.

“Ngón tay đã xong chưa? Triệt, cho nó vào trong em đi.”

“Cái này...... Không làm... Có được không?” Ân Nhược Triệt nhỏ giọng năn nỉ.

“Vâng lời anh đi, anh muốn nghe tiếng của em.” Lạc Dĩ Mạt thốt ra những lời trầm thấp như đang dụ dỗ. “Triệt, em nên chậm rãi đẩy vào, từng chút từng chút một mà mở rộng nó ra, hiểu chưa?”

“......” Khi ngón tay anh chạm vào nơi lâu ngày không được âu yếm, hô hấp của Ân Nhược Triệt càng nặng nề hơn.

“...... Ô......” Thâm nhập một ngón tay như cách hắn vẫn thường làm, khiến nó từ tốn xoay tròn, ra vào.

“Cho thêm một ngón nữa đi.”

Hóa đá một lúc lâu, Ân Nhược Triệt đành nghe theo lời hắn tiếp tục.

“...... Ưm...... Ưm... A...... Dĩ Mạt, tôi, tôi......” Ân Nhược Triệt vô thức xiết chặt thân dưới của mình, cẩn thận ra vào cơ thể của mình.

Đầu dây bên kia là một người nhỏ hơn anh rất nhiều. Cộng thêm dục vọng đã lâu chưa được giải thoát, khiến anh nhục nhã khóc nấc lên.

“Triệt, đừng đè nén, chuyển động nhanh hơn một chút, anh muốn nghe thấy em.” Lạc Dĩ Mạt hổn hển khích lệ anh. Anh biết cả hai đang cùng làm một chuyện như nhau.

“...... A...... Aha... Ưm...... A a... A......”

Tiếng rên rỉ của Ân Nhược Triệt rốt cục cũng không thể ức chế mà vang lên.

Hai người vẫn nhắm chặt mắt, liên tục dùng thứ sản phẩm công nghệ cao thời đại để làm cái chuyện cực kì nguyên thủy kia.

Ân Nhược Triệt điên cuồng rên rỉ, Lạc Dĩ Mạt nặng nề thở dốc, hai bên đầu dây không ngừng vang lên âm thanh kích thích của cả hai.

Thật lâu sau, hai tiếng la vừa đau đớn vừa thỏa mãn hầu như kêu lên cùng lúc.

Lạc Dĩ Mạt sau khi điều chỉnh hô hấp, quay sang nói chuyện với kẻ đã sớm thiếp đi ở đầu dây bên kia:

“Giá như được gặp em......”