Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 1 - Chương 30: Lời nói kỳ quái




“Có đỡ hơn chút nào chưa?”

Ân Nhược Triệt ngồi trên sàn nhà, thân thể lõa lồ được bao bọc bởi chiếc áo rộng thùng thình của Lạc Dĩ Mạt, không những vậy còn bị hắn ôm cả người lẫn áo vào trong lòng. Lạc Dĩ Mạt ngắm nhìn đôi chân vẫn còn run sau trận hoan ái của Ân Nhược Triệt, buồn cười hỏi.

Ân Nhược Triệt không để ý đến hắn, thầm mắng: Cậu tưởng ai cũng giống như cậu, dùng thân dưới để giải quyết vấn đề chắc!

“Thầy, mỗi lần trông thấy nước mắt của thầy em đều không thể cầm lòng.” Lạc Dĩ Mạt cảm thấy người trong lòng đang cố rúc rúc xuống phía dưới, vật nhỏ kia lại bắt đầu nảy sinh ý xấu!

“Em muốn nước mắt của thầy chỉ chảy vì em. Hơn nữa, không muốn đó là những giọt nước mắt buồn bã......”

Ân Nhược Triệt không hiểu được câu nói đầy hàm ý của người thanh niên này.

Lạc Dĩ Mạt cúi đầu hôn lên trán anh, cười xấu xa kề sát tai anh nói: “Em thích nhất là thầy vì em mạnh tay mà khóc......”

Ân Nhược Triệt tức giận huých cho hắn một cái.

Lạc Dĩ Mạt không những không né tránh, lại còn dùng sức ôm chặt anh vào lòng, thì thào nói: “Có thể khiến thầy gào khóc, chỉ có duy nhất mình em thôi.”

“Cậu làm sao vậy?” Lạc Dĩ Mạt hôm nay cứ là lạ.

“Thầy, Sau khi nghỉ...... Sau khi nghỉ em không thể nhìn thấy thầy...... Sẽ có chút hụt hẫng......”

“Nhà cậu ở đâu? Nhỡ đâu chúng ta rất gần nhau!” Sự cô đơn trong giọng nói của Lạc Dĩ Mạt khiến anh cũng thấy xót xa.

“Cho dù rất gần, Dĩ Mạt cũng không thể gặp thầy......” Ân Nhược Triệt định an ủi hắn, Lạc Dĩ Mạt đã thẳng thắn.”Thầy biết không? Đời người có rất nhiều điều không thể tránh khỏi......”

“Cậu rốt cuộc là làm sao vậy?” Lạc Dĩ Mạt hôm nay thực sự rất kỳ quái.

“Không có gì.” Lạc Dĩ Mạt cạ nhẹ gò má lên vai anh như đứa trẻ.”Em sẽ bảo vệ cho thầy. Em thề. Cho dù mất đi tất cả, cho dù có chết, em cũng vĩnh viễn phải ở bên thầy......”

Từ lúc nào, không khí đã trở nên trầm lắng nhường này.

“Thầy, thầy nói đi, dù có thế nào, thầy cũng không rời xa em......”

“Ừ...... Tôi thề......” Bị ánh mắt hữu thần lấp lánh của Lạc Dĩ Mạt nhìn chăm chăm, Ân Nhược Triệt yếu ớt lên tiếng.

Lạc Dĩ Mạt buông tiếng thở dài, khẽ kê cằm lên trên đầu của Ân Nhược Triệt.

Thời gian hai người bên nhau thật tuyệt. Thế nhưng, lời Khước Diệc Phiền nói không sai, hắn không thể vì chút tình dục đơn thuần mà hại Ân Nhược Triệt, hắn phải cố gắng kiềm chế, kiềm chế thôi thúc được nhìn thấy anh, kiềm chế nhung nhớ cảm giác được ôm anh trong lòng ngực. Hắn đã không còn nhỏ nữa, hắn cần chính chắn hơn để bảo vệ Ân Nhược Triệt. Bất kể ai ngăn cấm họ, cho dù là người cha cái gì cũng dám làm của hắn cũng thế.

Tình yêu của cả hai, chỉ có thể giữ trong im lặng......

“Này...... Dù có chuyện gì...... Tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cậu......” Ân Nhược Triệt dùng khủy tay nhẹ nhàng đẩy đẩy kẻ phía sau.

“Thật chứ?”

“Thật.”

“Thầy hứa đi!”

“Tôi hứa!”

“Vậy thì tốt quá! Tận dụng thời gian, em với thầy làm một lần nữa đi!”

“Cậu nói cái gì?!”

“Thầy, mình làm lại lần nữa đi! Nghỉ rồi thì không thể gặp thầy, chúng ta hôm nay làm cho thỏa luôn đi!”

“Không được!...... A......”

“Thầy muốn phá bỏ lời hứa à?”

“Chết tiệt Lạc Dĩ Mạt! Cậu lừa tôi!...... A a...... Cậu đừng đụng vào chỗ đó...... A......”

“Thầy, thoải mái không?”

“Thoải mái cái đầu quỷ nhà cậu! Buông tôi ra! Chân tôi còn tê mà...... Ô ô......”