Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 1 - Chương 3: Hiểu lầm




Tuy rằng, hắn có uống hơi nhiều một chút, nhưng ít ra cũng nghe hiểu những lời anh nói. Ân Nhược Triệt vì thế thầm thấy may mắn.

Lạc Dĩ Mạt lôi anh quẹo trái rồi quẹo phải, cuối cùng thì đứng trước một cửa phòng khép kín.

Ân Nhược Triệt chợt thấy kỳ quái. Anh còn chưa có nói số phòng mà.

Chưa kịp mở miệng hỏi câu nào, anh đã bị hắn đẩy vào trong phòng. Cửa đóng. Chẳng mấy chốc đã bị nhốt lại bên trong.

“...... Ách...... Bạn sinh viên à, cái tôi muốn tìm là ký túc xá của giáo viên kia.” Rõ ràng là người dẫn đường đã đưa anh đến nhầm chỗ rồi, chỗ này đâu phải là ký túc xá của anh.

“Tôi biết.” Lạc Dĩ Mạt vừa trả lời vừa cởi bỏ quần áo trên người.

Trời lạnh như thế, hắn lại thấy nực sao? Ân Nhược Triệt mặt đần ra nhìn hắn lột bỏ mọi thứ, đến lúc chỉ còn duy nhất một cái quần trong.

Ngay sau đó, hắn liền nhanh như hổ đói vồ lấy anh, ném lên giường.

Trời ơi, Có ai giải thích giùm tôi chuyện gì đang xảy ra không?

“Mấy gã giáo viên nghèo kiết xác lại cổ hủ. Có gì hay chứ?” Đè anh xuống bên dưới mình, Lạc Dĩ Mạt một tay ôm lấy hông anh, tay kia nâng cằm anh lên.

“Làm giáo viên thì tất nhiên rất có tương lai rồi. Nhưng… bạn sinh viên à… cậu không cần tỏ ra bức xúc như vậy đâu?” Ân Nhược Triệt đẩy tên con trai đang áp sát mình ra. Hoàn toàn không biết, hai người họ đều đang… râu ông này chắp cằm bà kia, hiểu lầm loạn cả lên.

“Vậy… bây giờ ta…”

Lạc Dĩ Mạt không nói gì thêm, liền ấn miệng mình lên đôi môi bên dưới.

Bất kể cô ấy là bạn gái của giáo viên nào, lửa dục thiêu đốt cơ thể điên cuồng xúi giục hắn tiếp tục. Mà… cho dù kết quả thế nào hắn cũng chẳng quan tâm. Hoặc là, hắn sẽ ra khỏi ngôi trường chết tiệt này. Hoặc là, mặc kệ cô gái này là bạn gái của gã giáo viên nào, hắn đã thích thì nhất định sẽ “dùng”.

Trời ơi, cái gì xảy ra thế này? Ân Nhược Triệt dùng hết sức giãy giụa. Anh không thích bị đàn ông hôn, càng không thích cùng đàn ông nảy sinh chút quan hệ bất thường nào.  Thế nhưng, mọi thứ trước mặt đều loạn cả lên.

Lạc Dĩ Mạt say đắm hôn anh, một tay mạnh mẽ ghì sát lấy anh, tay kia cũng không chịu yên, liên tục cởi bỏ y phục của anh, chẳng mấy chốc quần áo trên người chỉ còn phân nửa. Anh thật sự nghi ngờ không biết cậu học trò này có say thật hay không? Nếu say thì tại sao lại có thể cử động linh hoạt như thế? Dùng sức mạnh mẽ như thế?

Ngay lúc tưởng chừng hoàn toàn tuyệt vọng, Lạc Dĩ Mạt đột nhiên ngừng hành hạ môi anh. Ánh mắt không do dự nhìn thẳng xuống bên dưới “Tại sao lại phải giãy giụa?”

Không đợi Ân Nhược Triệt trả lời, đôi môi ẩm ướt của hắn đã kề sát bên tai của Ân Nhược Triệt, dịu dàng thỏ thẻ: “Tôi rất thích em, em thật ra là bạn gái của giáo viên nào?”

Bạn gái?!

Ân Nhược Triệt bừng tỉnh hiểu ra. Tên ma men chết tiệt! Đến nam nữ mà cũng không phân biệt được hay sao? Đúng là chuyện nực cười mà!

Ân Nhược Triệt không vùng vẫy nữa, để mặc cho hắn tự do liếm láp từ tai xuống cổ, tỏ ý muốn cho hắn tự mình tìm ra sự thật.

Tên sâu rượu vô lại, xem ngươi sẽ kết thúc thế nào!

Đến cuối cùng, Ân Nhược Triệt lại có cảm giác rất hả hê. Đôi môi dường như đang mỉm cười chế nhạo, chờ nhìn cảnh tên kia ói mửa.

Lạc Dĩ Mạt trông thấy người bên dưới không còn chống cự, lại càng thêm cao hứng, hoàn toàn không chú ý đến những biến đổi trên nét mặt của Ân Nhược Triệt. Vội vàng buông bàn tay đang khống chế ra, lao thẳng vào vấn đề chính. Khi hắn hưng phấn kéo quần kẻ đối diện xuống, rượu trong máu hắn lập tức vơi đi phân nửa.