Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 1 - Chương 22: Trừng phạt (hạ)




Lạc Dĩ Mạt nhanh chóng rút vật ở sâu trong cơ thể anh ra, buông bàn tay đang kiềm hãm thân dưới, bằng một động tác đem phần hạ thể căng cứng đẩy vào bên trong. Ân Nhược Triệt nức nở một tiếng, dòng chất lỏng bị kiềm ném cuối cùng cũng có thể phóng thích ra ngoài, sau cùng, bắn lên bụng của cả hai.

Cao trào qua đi, viền mắt của Ân Nhược Triệt chìm trong màu đỏ uất ức.

Lạc Dĩ Mạt điên cuồng ngấu nghiến môi anh. Thân dưới từng chút một, từng chút một tiến vào.

Lúc môi rời môi, khóe miệng của Ân Nhược Triệt vẫn còn hé mở, để mặc dòng nước bọt ứa ra từ mép môi sưng đỏ quyến rũ. Cảnh tượng trước mắt kích thích thị giác, thị giác lại nhiệt tình kích thích thứ bên dưới Lạc Dĩ Mạt, khiến nó thêm ngẩng cao đầu đầy phấn khích.

“Thầy, la lên cho em nghe.” Lạc Dĩ Mạt yêu cầu trong nhịp thở hổn hển.

Ân Nhược Triệt lắc đầu nguầy nguậy. Tuy rằng bây giờ thân thể đã rã rời, nhưng sâu trong não bộ vẫn còn chút lý trí. Anh từ đầu đã thề nhất định không kêu than nửa lời, nhất định sẽ không thỏa mãn ham muốn của tên ác ma này.

Hoàn toàn không xem sự phản khán nhỏ bé trước mắt ra gì, vẫn để yên hung khí trong anh, thô bạo cầm vai lật úp người anh lại, khiến tấm lưng xinh đẹp quay về phía hắn, một mặt mãnh mẽ đâm sâu, một mặt xoa nắn cặp mông mềm mịn của anh.

“...... A...... A... A a... A a... A......” Ân Nhược Triệt không thể đè nén thêm nữa, kêu lên.

Không phải là tiếng rên rỉ thỏa mãn, mà là tiếng kêu la chứa đầy dục vọng. Hai kẻ ấy cứ thể chìm trong trong ham muốn của thể xác, thuận theo bản năng, điên cuồng gắn kết.

“Thầy...... La rất tuyệt...... Bên trong cũng rất tuyệt...... so với phụ nữ, còn chặt hơn nhiều...... Chết tiệt, thầy khiến em nhịn không nổi nữa......”

Lạc Dĩ Mạt không chút liêm sỉ nói ra những lời khiến anh hổ thẹn, thân thể cũng vô thức gồng lên, xiết chặt lại.

“”Thầy, tuyệt quá, thật sự rất thoải mái.” Lạc Dĩ Mạt cầm lấy cánh tay bị trói sau lưng của anh, càng thác loạn tiến sâu thêm, “Thầy, chưa đủ sâu sao? Muốn nữa sao?”

Khi hắn đâm vào, gương mặt vốn vùi sâu dưới ra giường của anh đột nhiên ngẩng lên, bật ra những lời rên rỉ mơ hồ, “Không được! …. Đừng! ………Buông ta ra! ….….. A………. A a………. Ta không được…………..”

Gương mặt xinh đẹp phảng phất dục vọng khẽ ngước lên, theo từng lực đẩy điên cuồng mà lay động, nước mắt của Ân Nhược Triệt bắt đầu dâng trào, tràn ngập khóe mi, ứa ra hai bên......

“Thầy, em sắp đến!” Lạc Dĩ Mạt đột nhiên tăng tốc.

Ân Nhược Triệt bị những cú đẩy mãnh liệt khiến cho phóng thích đầu tiên.

Sau đó đến lượt Lạc Dĩ Mạt gầm gừ trong cổ họng, cuối cùng là đem toàn bộ chất dịch nóng hổi lưu lại nơi sâu kín nhất của Ân Nhược Triệt…