Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 1 - Chương 20: Trừng phạt (thượng)




“Thầy à, thầy có biết mấy ngày nay em đã làm gì không?” Lạc Dĩ Mạt cắn nhẹ bờ môi của anh, mơ hồ hỏi, “Em đang học cách lấy lòng đàn ông, học cách làm sao để thầy phải khóc lóc, cầu xin em thỏa mãn thầy.”

Ngữ điệu của Lạc Dĩ Mạt trước sau đều vô cùng bình thản, thế nhưng, chỉ có hắn mới biết, trong đấy ẩn chứa vô vàn tức giận. Ân Nhược Triệt đã thẳng thắn chọc giận hắn, từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên, cơn phẫn nộ của hắn giống như một trận đại hồng thủy liền tục đập vào bờ, cuốn phăng mọi lý trí.

Con người bên dưới hoàn toàn bị hắn chi phối, không thốt được nửa lời. Lạc Dĩ Mạt cũng không muốn lãng phí thời gian, nhẹ buông đôi môi quyến rũ của anh ra, đưa tay mở ngăn tủ ở đầu giường, lấy ra một một chai chứa đầy chất bôi trơn, đổ toàn bộ vào trong lòng bàn tay, từ từ xoa nhẹ mông anh.

Chất lỏng khiến cho Ân Nhược Triệt ướt sủng, làm bẩn cả ra giường. Vì trước mắt chỉ còn một màu đen kịt, mọi cảm giác của Ân Nhược Triệt đều tập trung ở vị trí hắn chạm vào.

Lạc Dĩ Mạt không cho anh cơ hội chống cự, liền dùng đầu ngón tay thâm nhập. Cảm giác bị dị vật xâm chiếm khiến Ân Nhược Triệt vô thức khép chặt hai chân, theo bản năng lùi về phía sau một chút.

Lạc Dĩ Mạt cũng không hề ngăn cản, ngón tay nương theo sự dịch chuyển của anh mà dịch chuyển theo. Chỉ là, từ đầu đến cuối, nhất định không kéo tay ra khỏi người anh. Đến sau cùng, tấm lưng của Ân Nhược Triệt cũng chạm tới đầu giường.

Lạc Dĩ Mạt rút tay ra. Không đợi Ân Nhược Triệt thở dốc, đã co chân anh lên, tách ra hai bên, khiến anh dựa hẳn người vào đầu giường, ngửa mặt về phía trước, không còn đường lui.

Chân hắn từ từ chen vào bên dưới cơ thể của anh. Chờ khi hắn buông tay, Ân Nhược Triệt tự nhiên đã nửa ngồi trên người hắn. Thân dưới hoàn toàn phô bày trước mắt người kia. Cơ thể uể oải uốn cong thành hình bán nguyệt.

Bầu không khí nhất thời càng thêm phần mờ ám. Với tư thế như vậy, Lạc Dĩ Mạc không cần tốn công kiềm hãm, anh cũng không thể nhúc nhích.

Ngón tay của Lạc Dĩ Mạt lại trở về cửa động, chà sát vài lần rồi nhanh chóng đi vào. Ân Nhược Triệt khẽ co chân lên, đúng lúc người kia thâm nhập, hai chân cứ thế không thể nào khép lại, chỉ biết giơ cao và tách xa ra, vô tình tạo thành một cảnh loạn mỹ dưới con mắt của người đối diện.

Lạc Dĩ Mạt rất thích cảnh tượng trước mắt, ngón tay đang liên tục ra vào đột nhiên biến thành hai ngón. Ân Nhược Triệt khó chịu lắc hông, cảm giác so với lúc trước tồi tệ hơn nhiều.

Lạc Dĩ Mạt rót thêm chất bôi trơn, chuẩn bị nhanh hơn, mãnh liệt ra vào. Đồng thời không quên dùng kỹ xảo kích thích lỗ nhỏ của Ân Nhược Triệt, chăm chỉ lấn sâu vào điểm tận cùng của cơ thể bên dưới.

Ngay khi cảm thấy thân người cứng đờ của Ân Nhược Triệt bắt đầu thả lỏng, hắn liền đẩy thêm ngón khác.

Ân Nhược Triệt bị bịt kín hai mắt bất an giật bắn lên, đôi mày thanh tú đau đớn dính chặt vào nhau.

Ba ngón tay của Lạc Dĩ Mạt không ngừng khuấy động cơ thể của anh. Thoáng tách rời, thoáng thâm nhập.

Cửa động tràn đầy chất lỏng cùng những ngón tay ma sát… liên tục tạo ra những âm thanh thầm kín trong gian phòng nóng bức, vô tình kích thích thính giác của cả hai.

Mặc dù vậy, vẫn chưa ai nói với ai một lời nào.

Ân Nhược Triệt cắn chặt môi, không muốn vô thức bật ra những tiếng rên rỉ gia tăng thú tính của Lạc Dĩ.

Còn Lạc Dĩ Mạt lại bị cảnh tưởng tuyệt đẹp trước mắt làm cho mê mẩn, không biết nói gì.

Lúc này, sự im lặng còn có sức mạnh hơn vô vàn thanh âm....