Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 1 - Chương 14: Không thể kiềm chế




“Dĩ Mạt, mỹ nhân đang mắng ngươi kìa!” Khước Diệc Phiền hảo tâm nhắc nhở.

Lạc Dĩ Mạt liếc mắt sắc lẽm, hắn đương nhiên là nghe thấy rồi.

“Cẩn thận lời nói của cậu đấy!” Lạc Dĩ Mạt miễn cưỡng ném ra một câu.

Khước Diệc Phiền bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Dù sao tớ cũng là kẻ bao che cho cậu, đứng ngoài giả vờ hỏi mấy câu ngớ ngẩn nửa ngày để đánh lạc hướng bọn sinh viên, cậu không thể tỏ ra biết ơn một chút sao?”

Chẳng hề để ý đến mấy lời kể công của hắn, Lạc Dĩ Mạt tiếp tục trầm tư.

Tìm được Ân Nhược Triệt đúng là khiến hắn vô cùng hưng phấn, đồng thời mong chờ lần hội ngộ tiếp theo, được nếm lại hương vị đặc biệt của thầy ấy.

Hôm nay hắn vốn không định sẽ chạm vào thầy. Chỉ đơn giản muốn chào hỏi mà thôi. Nhưng tại sao lại hoàn toàn chệch hướng thế này?

Hắn rõ ràng không còn chế ngự bản thân tốt như trước nữa.

Ân Nhược Triệt, khả năng của con người đó quả thật không tồi!

Thế nhưng, cái càm giác thỏa mãn trong lòng là từ đâu đến?

Hắn đơn thuần chỉ muốn tìm một kẻ để khỏa lấp ham muốn mà không cảm thấy ghê tởm trong cái trường nam sinh chết tiệt này thôi. Vậy tại sao, chỉ là ôm một cái, hôn nhẹ vài cái, tim hắn đã vội vàng thỏa mãn như vậy?

Không lẽ đây chính là di chứng của việc dồn nén dục vọng quá lâu?

Tuy nhiên, thành thật mà nói, thầy ấy thật sự rất ngon!



Ân Nhược Triệt tức giận dùng mấy ngón tay run rẩy của mình chậm chạp cài lại cúc áo. Tên Lạc Dĩ Mạc kiêu ngạo khốn kiếp, cái gì mà thuộc về hắn chứ, tiểu quỷ chết bằm! Đốn mạt! Ngu ngốc! Ác ma biến thái!

Sau khi thầm mắng mỏ vài câu, Ân Nhược Triệt phát hiện ra bản thân rất nghèo từ ngữ, chưa chi đã hết sạch vốn từ, đành bất lực gãi đầu, rồi tiếp tục mặc quần áo chỉnh tề, ngồi trước bàn ảo não.

Người đàn ông đầu tiên!

Khóe miệng Ân Nhược Triệt vô thức nhếch lên, nhưng được giữa chừng, đột nhiên lại hạ xuống.

Ân Nhược Triệt ngươi điên rồi! Có gì đáng tự hào chứ!

Ân Nhược Triệt trong lòng không ngừng mắng chửi chính mình. Nhu nhược, ngu ngốc, uổng công bao năm học hành… vân vân.

Sau đó, gương mặt điển trai kia lại một lần nữa xâm chiếm đầu óc của anh.

Quả thực, Lạc Dĩ Mạt cũng rất đẹp trai. Phải miêu tả thế nào cho đúng nhỉ? Lông mày của hắn đậm nhưng không lớn, rất thanh tú. Đôi mắt mê người, chỉ một ánh nhìn có thể khiến kẻ khác xiêu lòng. Xuống thêm chút nữa là đôi môi mỏng hay nhếch cười. Hòa vào gương mặt tựa như gọt giũa.

Toàn bộ chi tiết ấy phối hợp lại với nhau, khiến Ân Nhược Triệt không kiềm được mà thốt lên một câu: Tương lai hắn nhất định sẽ trở thành một tên bại hoại hại dân hại nước.

Nhưng… cũng là một kẻ có thể khiến các thiếu nữ nhìn đến ngây người, một kẻ toát ra vẻ nam tính cuốn hút quyến rũ…

Thầy Ân vô thức cười ngu.

Ân Nhược Triệt ngươi thật sự điên rồi!

Ân Nhược Triệt ôm lấy đầu của mình, thống khổ rên rỉ. Lạc Dĩ Mạt, tên khốn ấy, vì sao xua mãi mà không đi?

“Thầy Ân, thầy không sao chứ?” Ân Nhược Triệt đang bận tự chửi, tự thương cảm, không phát hiện có giáo viên khác đã ngồi quan sát mình nửa ngày trời.

“...... Ách......” Không có việc gì, Ân Nhược Triệt thở phào vì mình chỉ thầm ca thán trong lòng, không gào bừa ra ngoài, rồi vỗ vỗ ngực tự trấn an. “À, thầy Hàn, tôi hết tiết rồi. Tôi về trước đây. Tự dưng trong người cảm thấy khó chịu.”

Và như vậy, cảnh cũ lại tái diễn, Ân Nhược Triệt một lần nữa mơ mơ màng màng, chệnh choạng trở về kí túc xá của mình.