Đừng Cắn Em Mà

Chương 8: “Liếm” máu




Lúc Bạch Mộc tỉnh dậy thì xung quanh đã yên tĩnh đến đáng sợ rồi, giờ đây chỉ còn lại bóng tối vô biên u ám.

Bụng dưới vẫn còn đau nhói, nàng cố gắng chống lại cơn đau ngồi dậy nhìn xung quanh, bỗng có một thứ gì đó lạnh lẽo bắt lấy mắt cá chân của nàng, tựa như một con rắn men theo cẳng chân của nàng trượt lên trên.

Nàng theo bản năng muốn duỗi chân thoát khỏi thứ khiến mình lạnh sống lưng kia, nhưng bỗng phát hiện ra cơ thể mình cứng đờ nằm im tại chỗ chẳng thể cử động được.

Chiếc chăn bông đang đắp trên người phồng lên lộ ra mái tóc ngắn màu nâu vàng có hơi bù xù, người này có khuôn mặt mang đậm nét Châu Âu, hốc mắt trũng sâu vào trong, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi cong lên.

Đôi mắt có màu hổ phách nhạt, giống như một viên ngọc không có độ ấm vậy.

Đồng tử của gã bỗng nhướng lên, ánh mắt bộc lộ ý định phải bắt con mồi này cho bằng được.

Cặp đùi non bị tách ra hai bên, chóp mũi ngửi từ bầu vú tròn trịa đến xuống bụng dưới, ngón tay gã ta luồn vào mép quần lót phía trong.

Một vệt máu loang ra thấm ướt đầu ngón tay, gã xoa xoa nơi đang chảy máu đầm đìa kia, đầu cọ nhẹ lên bụng nàng như đang nhõng nhẽo.

Dòng máu tươi thơm ngào ngạt kích thích lấy khứu giác của con quái thú, gã chợt ngẩng đầu lên, đồng tử màu hổ phách chầm chậm dài ra dựng lên ghê người, cánh tay gã chống xuống bên người Bạch Mộc, bóng dáng dần dần bao trùm lấy hết cả người nàng xuống dưới thân mình.

Mái tóc đang rũ trên vai bị gã ta hất sang một bên, phơi ra một mảng da thịt trắng nõn mê hồn, gã cúi sát thân mình xuống kề môi vào động mạch dưới chiếc cổ mỏng manh ấy, cảm giác trơn trượt lạnh lẽo khiến người con gái khẽ run lên, tất cả dây thần kinh trên người Bạch Mộc như bị ai đó kéo căng ra tập trung hết lại một điểm.

Ánh mắt của người đàn ông rơi vào vết đỏ vẫn chưa lành kia, gã nheo mắt, răng nanh thò ra kề vào vết đỏ ấy.

Nàng vẫn trong trạng thái cứng nhắc tại chỗ chẳng thể phản kháng được.

*mẻ nữ chính bị ông tóc màu nâu vàng này khống chế, giống bị điểm huyệt trong mấy phim cổ trang á

Bạch Mộc nghiến răng, nhắm mắt chờ đợi cơn đau khi răng nanh ấy đâm thủng vào da thịt của mình.

Nỗi đau trong dự đoán mãi vẫn chưa đến.

Đột nhiên bên tai vang lên tiếng ầm ầm vang dội, giống như có thứ gì đó vỡ vụn vậy, giây sau có một luồng không khí đột ngột xuất hiện trước mặt nàng. Bạch Mộc nheo mắt lại, trên người đã không còn dấu vết của gã đàn ông kia, bóng tối chung quanh cũng tiêu tán như thủy tinh vỡ vụn từng mảnh.

Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên bóng dáng quen thuộc cuối giường, nỗi căng thẳng trong người bỗng chốc tan biến đi mất, lúc này nàng mới dám thở ra một hơi thả lỏng bàn tay đang vô thức nắm ga giường vì căng thẳng kia ra, tấm ga trải giường lúc này đã nhăn nhúm khó coi không nỡ nhìn.

Người kia bị Luis túm chặt cổ từ phía sau, mặt gã áp chặt vào cột giường.

Mặc dù không cần thở nhưng dưới sức mạnh khổng lồ này gã vẫn biến sắc, trong cổ họng nặn ra vài âm tiết đứt quãng.

Bởi vì khoảng cách khá gần nên Bạch Mộc có thể nhìn thấy rõ gân xanh trên mu bàn tay của Luis, đây là do sử dựng lực nên mới thành ra thế.

Lòng bàn tay của hắn vẫn siết chặt, tuy bàn tay đang bóp chặt cổ của gã kia nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm vào cô gái trên giường.

Đôi mắt hắn dần trở nên đỏ tươi, trong ánh mắt hiện lên một niềm khát vọng chẳng thể che giấu nổi.

Đến tận lúc này người con gái mới ý thức được, rằng ở tại chỗ này đây, nàng chưa bao giờ có phút giây an toàn nào cả.

Luis thuận tay ném mạnh người nọ ra cạnh cửa.

“Cút.”

Gã đập mạnh vào cửa rên rỉ một tiếng, giây sau chống khuỷu tay lên cánh cửa ổn định thân thể lại, tuy trên cổ có năm dấu tay rợn người nhưng gã cũng không thèm để trong lòng mà dựa vào khung cửa liếm liếm môi, ánh mắt lưu luyến nhìn vào bắp chân trần của Bạch Mộc.

“Đừng như thế chứ, anh cũng biết rồi đấy, cảm giác đói bụng chẳng dễ chịu gì cho cam…”

Gã còn chưa kịp nói xong thì cánh cửa phía sau đột nhiên mở toang ra, ngay sau đó cơ thể của gã bị quăng ngã ra ngoài tựa như vừa bị thứ gì đó tác động vào.

“Lạch cạch” một tiếng, cánh cửa lại đóng lại.

Luis hạ tay xuống, ánh mắt lại lần nữa rơi xuống người Bạch Mộc

Mùi thơm trong không khí xộc thẳng vào lỗ mũi không ngừng kích thích sự tỉnh táo của hắn.

Luis nhíu mày, “Sao lại thế này?”

“Em … em đang hành kinh …” Bạch Mộc ngại ngùng kẹp hai chân lại dùng váy ngủ của mình quấn kín mít lấy cánh mông bên dưới, ý đồ muốn dùng cách này để giảm bớt mùi máu tanh trong không khí.

Nhưng hiệu quả lại cực nhỏ, dòng màu thậm chí còn càng ngày càng chảy ra nhiều hơn vì sự chuyển động này của nàng. Sức nóng dưới thân nói cho nàng biết rằng chiếc khăn tự chế này sắp hi sinh trong trận chiến mất rồi.

“Là bà dì của chị em phụ nữ nhân loại … Sẽ không mất bao lâu đâu.”

Sự im lặng lan tỏa khắp căn phòng, yên tĩnh đến mức Bạch Mộc gần như có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

Nàng cố gắng co ro lại hết mức nhằm che đi mùi máu tươi đang tràn ra này. Trong một giây thoáng qua nàng cứ ngỡ như mình vừa bị hút khô rồi vậy, teo héo lại biến thành một cái xác ướp.

Mũi hơi chua xót, trong mắt xuất hiện những giọt nước mắt lấp lánh.



“Đừng giết em … Xin chàng …” Nàng nức nở khe khẽ cầu xin.

Tiếng lầm bẩm bất lực hệt như một con thú nhỏ, chẳng những không chiếm được lòng thương hại của hắn mà ngược lại còn khơi dậy tính chiếm hữu điên cuồng của một huyết tộc.

Bạch Mộc bị người kia nắm lấy cổ chân kéo đến bên mép giường, tiếng khóc lóc kêu gào đều bị hắn dùng môi bịt kín lại.

Hắn đang hôn nàng, chiếc lưỡi giá băng lướt qua hàm răng liếm liếm một hồi, rồi lại tiến vào bên trong trêu đùa chiếc lưỡi nhỏ ấm áp đang co rút trốn tránh sự chiếm đoạt của hắn kia.

Môi bị răng nanh đâm thủng, ngay khi vừa nếm được mùi máu thì hành động của hắn cũng ngày càng trở nên điên cuồng hơn, hôn đến mức Bạch Mộc không thở nổi thì mới chịu tách ra một khoảng nhỏ.

Người con gái ngửa đầu lên há mồm hít lấy hít để, nàng có thể cảm nhận được hơi lạnh đang cọ xát qua lại trên bắp đùi, trên eo và trên cần cổ của mình.

Động tác của Luis rất nhẹ nhàng, tựa như đang vuốt ve vậy, nhưng cảm xúc trong đôi mắt ấy của hắn nàng chưa từng thấy qua bao giờ, biểu cảm lúc này đây tựa như muốn ăn tươi nuốt sống lấy nàng.

Hành động này của hắn khiến Bạch Mộc run rẩy không thôi, nỗi sợ hãi này còn lớn hơn rất nhiều so với cú sốc khi bị gã kia tấn công vào ban nãy.

“Mùi giống mấy kẻ lai tạp vậy.” Giọng điệu của hắn nhàn nhạt, men theo cần cổ ngửi dọc xuống rồi dừng lại ở khu tam giác.

*lai tạp ở đây là nửa người nửa ma cà rồng

Cánh mũi khẽ nhúc nhích, Luis nhướng mày: “Em dùng cái mùi này để dẫn dụ cậu ta đến đây à?”

Hắn ngẩng mặt lên hỏi một câu, hơi lạnh cũng vì thế mà phả ra theo, luồng khí lạnh bay ra thổi vào bụng dưới khiến bụng nàng nhói lên, cơn đau đớn bỗng quét đến khiến Bạch Mộc nhíu mày lại.

Nàng không biết giờ phút này Luis đang nghĩ gì trong đầu, vì không muốn chọc giận hắn nên nàng đành phải hạ giọng xuống hết mức có thể, cố gắng để giọng mình nhỏ nhẹ hơn, bày ra vẻ yếu đuối như ngày thường.

“Em không có … Thật đó … Tự dưng cậu ta xuất hiện đó ạ…”

Luis không nhúc nhích, hắn dựa đầu vào bụng dưới của nàng, cánh tay vẫn giam chặt lấy vòng eo thon thả của nàng như cũ, bỗng hồi sau hắn nghiêng đầu, không chút do dự cắn vào eo của nàng.

Mài, cắn, liếm, mút, để lại trên đó một loạt vệt đỏ mờ ám, cắn ở đó xong lại nhanh chóng chuyển sang các bộ phận khác.

Nơi nào cũng bị hắn đụng vào.

Như để che đi mùi vốn không thuộc về mình, hắn không ngừng vồ lấy liếm láp để lại trên làn da của nàng vô số dấu ấn, cả người của người con gái nhanh chóng bị các dấu vết đậm nhạt khác nhau bao phủ toàn thân.

Hơi thở Bạch Mộc hỗn loạn, bàn tay lo lắng lôi kéo quần áo của hắn.

Bỗng nàng sờ trúng mấy nhánh cây và một đống lá cây, còn sờ trúng những mảnh thủy tinh nhỏ nữa.

Bạch Mộc:?

Nhận ra nàng đang mất tập trung, Luis nhíu mày cắn liếm mạnh vào xương quai xanh của nàng như thể trừng phạt vì tội nàng dám lơ đãng dưới thân hắn.

Hắn lại vòng lên liếm lấy môi nàng, lực độ liếm cắn càng ngày càng tăng, đồng thời ngước mắt lên để ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Đôi mắt ấy giống như viên hồng ngọc quyến rũ huyền bí nhất, tỏa ra ánh sáng chói lọi nhất trong màn đêm, ngón tay của nàng vô thức vuốt ve khóe mắt hắn, cọ vào hàng mi dày đang rủ xuống kia.

“Đẹp quá…”

Cơ thể hắn khựng lại trong chốc lát, con ngươi đỏ rực thoáng chốc dựng đứng lên.

Ngay lúc nhìn thấy đôi đồng tử đang dần thay đổi ấy của hắn, Bạch Mộc nháy mắt hoàn hồn trở lại, tựa như vừa chạm vào một cái bình vừa được đổ đầy nước sôi, nàng giật mình một cái lùi về phía sau.

Lưỡi nàng run lên, run rẩy muốn rút lại mấy ngón tay không nghe lời kia.

“Em … Ờ …”

Nàng trơ mắt nhìn Luis nắm lấy cổ tay mình để lại trên đó một vết máu.

“Đừng … Hôm nay tha cho em đi … Xin chàng …”

Lời cầu xin chẳng có tác dụng, thậm chí thằng cha này còn lột chiếc quần lót của nàng ra.

Nhất thời mùi máu tươi thơm ngọt nồng nặc xộc thẳng vào mặt, yết hầu của Luis khẽ nhúc nhích.

Cái khăn lót trong quần lót đã ướt đẫm từ lâu, ướt nhẹp dính vào quần lót.

Bạch Mộc hốt hoảng, nàng xấu hổ đến mức đạp lung tung hai chân hòng muốn tránh đi, hai tay đè lên đầu hắn xô đẩy, vò mái tóc vốn đã rối bù kia của hắn thành một nắm tròn trịa, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì cả, hắn vẫn duy trì tư thế ban đầu chẳng nhúc nhích nửa phân, cặp đùi non cũng bị hắn khống chế bắt mở sang hai bên.

Hắn nhìn chằm chằm vào cái nơi đang tỏa ra mùi máu thơm ngào ngạt kia, nhìn vào lỗ hoa đang thỉnh thoảng chảy ra một chút máu ấy, lấy nền da trắng nõn làm phông nền tô điểm cho dòng máu đỏ tươi càng thêm chói mắt mê lòng ai.

Hắn vô thức nuốt nước miếng, không thèm chú ý đến đòn tấn công căn bản không tạo ra bất kỳ tổn thương nào của người con gái, chầm chậm hôn xuống bắp đùi của nàng.

“Ngoan, để ta giúp em tẩy trừ cái mùi nửa ma nửa người này …” Giọng hắn trầm thấp khàn khàn, hơi thở phả hết vào giữa hai chân nàng khiến lỗ hoa đáng thương co rút lại, nơi ấy nào chịu nổi thích kích này, vừa bị hắn phả hơi thở vào là đã run rẩy chảy đầy máu ra.

“Đừng … Đừng mà… Dừng lại đi!” Bạch Mộc gần như dùng hết sức lực của mình giật mạnh tóc của hắn.



Đầu của hắn càng ngày càng vùi sâu vào hơn, dựa gần vào nơi ấy khẽ khịt khịt mũi ngửi rồi đột ngột luồn đầu lưỡi vào trong khe hở.

“Ư…”

Hương thơm của máu khiến hắn mất đi lý trí, xé xác nàng! Ăn thịt nàng! Suy nghĩ ấy chiếm hết toàn bộ đầu óc.

Hắn há to mồm liếm láp máu giữa hai chân nàng, vồ lấy liên hồi hệt như con thú bị bỏ đói lâu ngày, khống chế chặt chẽ lấy con mồi để nó không còn nơi nào để đi, giam chặt ở đó để mình thong thả gặm cắn nhấm nháp.

Đầu lưỡi người ấy cứ liên tục tác oai nơi ấy của nàng, mỗi một lần liếm mút đều khiến nàng run rẩy than khẽ không thôi.

Hơi lạnh tràn vào từ khung cửa sổ đã vỡ nát luồn vào bên trong, Bạch Mộc chỉ mặc một cái váy ngủ, phía dưới còn bị một cục nước đá không có độ ấm dính chặt lấy, khí lạnh hòa lại bao vây lấy khiến nàng rùng mình lên, ngón tay đã hơi cứng ngắc vì lạnh, động tác kéo tóc cũng dần buông lỏng vì chẳng còn đủ sức.

Không biết đã bị liếm được bao lâu, hắn ngẩng đầu lên thè lưỡi liếm vết máu trên khóe miệng.

Luis hiển nhiên vẫn chưa có ý định dừng lại, đôi mắt ấy vẫn đỏ đậm tràn ngập dục vọng như cũ.

Nàng ho khan, chống tay định ngồi dậy khỏi giường.

Nhưng mới vừa nâng được nửa người thì lại bị đẩy ngã xuống giường lần nữa, răng nanh người nọ đâm xuyên qua làn da đang đông cứng vì lạnh của nàng, không ngừng nuốt lấy dòng máu ấm áp.

Hành động của hắn rất thô lỗ, thô lỗ đến nỗi lần đầu tiên Bạch Mộc bị cắn đến khóc thành tiếng.

“A! Đau!! Đau quá …” Nàng khóc thít thít kêu lên không ngừng, bàn tay cào xé tóc và quần áo của hắn, thậm chí còn co chân lại đá vào giữa háng của hắn, cố gắng đá văng hắn ra ngoài.

Luis giống như tảng đá vậy, lạnh lẽo đè nặng lên người nàng, dẫu cho đấm đá thế nào cũng không lay chuyển được.

Nhưng nửa phút tiếp theo nàng bỗng cảm thấy choáng váng mặt mày, cánh tay cũng dần trở nên vô lực.

Bạch Mộc chợt nhận ra một điều, ấy là nếu bây giờ không ngăn hắn lại thì sợ là hôm nay nàng sẽ chết quách ở nơi đây mất.

Khát vọng sinh tồn khiến cho nàng lại lần nữa vực dậy vùng vẫy tiếp, nhưng tác dụng vẫn cực nhỏ, sự chênh lệch chủng tộc quá lớn khiến nàng không có cơ hội chuyển bại thành thắng.

E rằng phải chết ở chỗ này thật rồi.

Tử thần đánh gãy chút sức lực cuối cùng của nàng ở thế giới xa lạ này, giờ đây người con gái chỉ cảm thấy uất ức cực kỳ, uất ức chẳng chịu nổi. Nhìn vào đỉnh đầu bị nàng xoa đến rối bù kia, mũi Bạch Mộc càng thêm chua xót, nước mắt làm mờ tầm mắt …

“Chát!”

Luis sững sờ một hồi.

Ý thức dần minh mẫn trở lại, cái tát này khiến hắn nhíu chặt mày lại, trong mắt ngoài trừ ham muốn ra còn kèm theo giận dữ.

Hắn buông đồ ăn ngon ngọt ra ngẩng đầu tìm kẻ xấc láo càn rỡ kia, nhưng khi ngẩng lên chỉ thấy mỗi Bạch Mộc đang chảy nước mắt đầm đìa hít mũi khóc thút thít không ngừng.

Dựa vào thị lực có thể nhìn rõ cả ban đêm của huyết tộc, hắn nhìn thấy chóp mũi ấy của nàng giờ đây đã đỏ chót cả lên, cơ thể run lẩy bẩy co rụt lại nằm đó.

Luis nhanh chóng quên đi kẻ đã càn rỡ xấc láo với mình, cụng trán mình vào tràn nàng để trấn an.

Hắn mút hôn khóe mắt của nàng, gạt đi những lọn tóc đã bị nước mắt làm ướt dính vào một bên mặt ấy.

“Xin chàng… Đừng như thế, em vẫn còn sợ … Hức …” Bạch Mộc ôm lấy tia hy vọng cuối cùng cầu xin hắn, học theo cách hắn hôn mình chủ động dựa gần đến hôn hắn.

Nàng khóc thút thít, nước mắt chảy dài thấm hết gương mặt của hắn.

“Xin chàng …” Nàng khe khẽ nỉ non vùi đầu vào ngực hắn, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Em sợ … Thật sự rất sợ…”

Màu đỏ thẫm dần dần khôi phục lại thành màu nâu đỏ như ngày thường.

Hắn vòng tay ôm lấy nàng, nhìn nàng túm chặt lấy quần áo của mình, hơi hơi híp mắt.

Hơi thở của nàng dần ổn định nhưng lông mày vẫn nhíu chặt như cũ, khóe mắt vẫn còn vài giọt lệ chưa lăn xuống.

Hắn vươn tay gạt đi giọt lệ ấy, người trong lòng cũng run lên theo.

“Lạnh…”

Hắn sững sờ một lúc, giây sau kéo áo choàng lên quấn chặt lấy người nàng.

Bạch Mộc vùi mặt vào trong cổ áo lông tơ ấy, trên mặt cắt không còn giọt máu, đôi môi tái nhợt cũng hơi hé mở vì thiếu nước.

Con người vốn là sinh vật yếu ớt như thế đấy.

Luis bỗng nhớ về mùa đông năm đó, nhớ lại kí ức hắn suýt chút đã quên khi ấy. Ấy … Hắn chính là mùa đông của con người.

Hôn nhẹ lên trán nàng, Luis ôm nàng ngây người một lúc lâu, sau cùng kề vào tai nàng thì thầm nói một mình: “Xin lỗi…”