Đừng Cắn Em Mà

Chương 5: Hôn môi




Ánh mặt trời ở cuối chân trời dần biến mất, bóng tối thay thế bao trùm cả bầu trời.

Ngón tay ở bên mép giường khẽ run lên, đầu Bạch Mộc chóng váng vô cùng, khắp cả người toàn là dấu răng của người kia, hắn để lại trên người nàng vô số dấu vết, nhưng dấu tay ở trên eo và trên bắp đùi trắng nõn là rõ rệt nhất.

Hiện tại chỉ còn có mình Bạch Mộc ở trong phòng, bữa trưa trên bàn đã nguội từ lâu, nàng cắt một miếng thịt bò cho vào miệng chậm rãi nhai nuốt.

Vì thịt bò đã lạnh nên phải nhai hồi lâu mới nuốt xuống được, người con gái xoa xoa quai hàm leo lên giường, đực người ra chờ người ta mang mâm cơm chiều nóng hổi đến.

Đương lúc căn phòng hoàn toàn chìm vào bóng đêm thì lúc này gã chấp sự kia mới lấy chìa khóa mở cửa ra bưng mâm đồ ăn đi vào.

Tấm rèm che gần hết ánh sáng bên ngoài, Bạch Mộc chỉ thấy được một phạm vị nhỏ trong một khoảng nhất định mà thôi.

Đột nhiên chân đèn trên đầu giường của nàng được thắp sáng lên, nến trên bàn ăn cũng được thắp sáng theo, mùi thơm của bát canh nóng hổi bay đến đầu giường.

Sau khi cánh cửa vang lên một tiếng cạch khẽ, lúc này Bạch Mộc mới bò dậy khỏi giường, nàng đỡ cái eo đau nhức của mình đi lại uống một hớp canh nóng.

Dạo này tần suất Luis xuất hiện rất thường xuyên, hầu như ngày nào Bạch Mộc cũng nhìn thấy hắn. Dường như sự ngoan ngoãn của nàng đã thành công chiếm được sự yêu mến của hắn rồi thì phải, giờ đây nàng đã trở thành một con búp bê đa năng, vừa có thể làm đồ ăn vừa có thể làm ấm giường khiến hắn yêu thích chẳng nỡ buông tay.

Ánh nến trên bàn chập chờn loe lét, người con gái tắm rửa xong nằm trên giường lấy quyển sách ra lật tới lật lui xem lịch sử của thế giới này.

Giống như một số câu chuyện thần thoại Bắc Âu mà nàng đã từng đọc qua, toàn bộ ghi chú trong cuốn sách này đều rất kỳ diệu, từ sự ra đời của các vị thần cách đây hàng nghìn năm, cho đến sự trỗi dậy của nhiều chủng tộc khác nhau.

Nó ghi lại những thế giới quan phức tạp khiến cho Bạch Mộc không có cách nào tiêu hóa trong một thời gian ngắn được.

Nàng quay đầu lại thổi tắt ngọn nến trên đầu giường, chầm chậm nhắm mắt lại.

Trong cơn mơ nàng cảm thấy có ai đó đang xoa xoa vành tai của mình, có ngón tay của ai đó đang lưu luyến dừng trên đôi môi của nàng. Có hơi ngứa, Bạch Mộc bất giác há miệng cắn mạnh vào ngón tay đang quấy rầy giấc ngủ của nàng kia.

Người đàn ông khựng lại, ngón tay chọc vào miệng nàng thăm dò.

“Đừng …” Bạch Mộc kêu lên một tiếng, mở mắt ra.

Nàng bị người nọ nâng mông ôm lên bồng kiểu bế em bé.

Người con gái giật mình, cảm giác mất trọng lượng này khiến tay phản ứng nhanh hơn não, chờ lúc nàng phản ứng lại thì đã thấy mình vòng tay qua ôm lấy cổ hắn mất rồi.

Rèm cửa được điều khiển bởi một luồng không khí, ánh nắng mặt trời len qua khe hở chiếu vào bên trong.

Hắn có khi nào đến vào ban ngày đâu, Bạch Mộc kinh ngạc một hồi, nhìn hắn mở cửa bước ra khỏi phòng.

“Đi đâu thế?”

Vài con dơi đen thui bay ra khỏi cái bóng của hắn, chúng nó vỗ cánh vây quanh hai người họ.

Đợi đến lúc Bạch Mộc mở mắt ra lần nữa thì hoàn cảnh xung quanh đã khác rồi, tất cả đồ đạc quen thuộc đã không thấy đâu.

Bốn phương tám hướng là những tủ sách chất đầy sách, dưới tủ sách là đống sách chất đống chồng chất chưa được bỏ lên kệ, gần cửa sổ có một cái bàn, trên bàn là mớ thư lộn xộn.

Bạch Mộc nhìn thấy Aumont – người đang phân loại lại đống sách đang vương vãi khắp nơi, quét sạch bụi rồi đặt chúng trở lại chỗ cũ.

“Cuối cùng ngài cũng về rồi, trên bàn có những bức thư và thiệp mời …” Vừa nói gã vừa sờ mũi, hơi nhíu mày: “Hy vọng ngài mau xử lý chúng, hoàn thành càng sớm càng tốt.”

Nâng mông nàng lên, người đàn ông đặt nàng ngồi vào lòng mình, còn mình thì lật xem mấy lá thư trên bàn.

Là một con người biết rõ vị trí của bản thân, Bạch Mộc quay đầu sang chỗ khác để tránh nhìn vào mấy tài liệu mật có khả năng khiến nàng rơi đầu này.

Nhưng nằm trong lòng hắn thật sự rất chán, Bạch Mộc lén lút liếc nhìn bức thư đang bị hắn kẹp giữa hai ngón tay.

Đây là một bức thư mang một mùi hương hoa thoang thoảng, cuối trang thư màu vàng còn có cả một dấu ấn son đỏ thẫm bắt mắt.

Hắn nhìn lướt qua nó rồi ném đại nó sang một bên cầm lấy một lá thứ khác, lá thư này rõ ràng đã được gửi từ vài năm trước rồi, cả lá thư và giấy viết thư đều đã ngả sang màu vàng.

Nhiệt độ trong phòng này thấp hơn nơi ở của nàng rất nhiều, chiếc váy ngủ mỏng manh chẳng thể giữ ấm được, mà người nàng đang dựa vào cũng giống y như cục băng vậy, lạnh lẽo quá đỗi khiến nàng không chịu nổi mà co co ngón chân lại.

Người con gái cứng ngắc ngồi vào lòng hắn như thế, hồi sau không kìm được mà hắt xì một cái. Nàng dụi dụi mũi, bỗng thấy hai người kia đang đổ dồn ánh mắt vào mình.

“Hơi lạnh…”

Nàng rụt cổ nói nhỏ.

Thế là ngay sau đó nàng được người ta đưa cho một tấm chân và một ly sữa bò ấm nóng, Bạch Mộc dựa vào lòng hắn hớp một ngụm nhỏ, lông tơ quanh miệng bị sữa bò thấm ướt đẫm một mảng.

Luis hơi cụp mắt xuống, đầu ngón tay đang cầm phong thư khẽ vân vê. Rất nhanh sau đó người con gái đã cảm giác được thứ dị thường dưới mông mình đang dần cương cứng thức dậy.

Bạch Mộc nháy mắt cứng đờ cả người ngồi im chẳng dám nhúc nhích, nàng bưng sữa bò nhìn hắn nhặt một phong thư có dán hình con dơi màu đen lên.



Người đàn ông cầm nó trong tay hồi lâu mới mở ra, nhưng sau đó hắn cầm phong thư này đến bên ngọn nến, bình tĩnh nhìn ngọn lửa từng chút từng chút nuốt chửng phong thư này.

Bạch Mộc chỉ nhìn được sơ sơ nội dung bên trong, tóm tắt là người gửi thư đang bị thương nặng, muốn hắn bảo vệ.

Ngẩng đầu lên thì thấy mặt Luis chẳng có biểu cảm gì, ngón tay kia vẫn linh hoạt mở những lá thư tiếp theo.

Như nghĩ đến cái gì đó, hắn bỗng buông cánh tay ra nói với nàng: “Em có thể đọc tất cả sách ở đây.”

Hai mắt Bạch Mộc sáng lên, nàng nhảy khỏi đùi hắn lon ton chạy quanh phòng vài vòng.

Nàng cầm cuốn tiểu thuyết vừa chọn được đứng bên cạnh hắn ngớ người ra.

Phòng tuy rộng nhưng ngoài tủ sách ra thì chỉ có mỗi cái ghế dựa kia là có thể ngồi được thôi.

Nhưng mà ông chủ của nàng đã ngồi trên đó rồi, thế nên hiện tại trong phòng này chỉ còn lại một chỗ ngồi duy nhất thôi…

Ánh mắt của nàng chầm chậm đáp xuống đùi người đàn ông, lớp vải màu đen quấn quanh cặp đùi rắn chắc mượt mà, nơi dưới bụng đang có một cục u đang phồng lên.

Bạch Mộc đỏ mặt, xoay người chuẩn bị ngồi xuống dựa vào tủ sách.

Nhưng vừa chuẩn bị hành động thì đã bị ngăn lại.

“Em lại muốn đi đâu?”

Thế là nàng lại ngồi xuống đùi Luis, người đàn ông nhìn vào cuốn sách nàng đang ôm trong ngực, nhướng mày: “Em thích đọc thể loại này à?”

Bạch Mộc gật đầu, cuốn sách này tên là “Cuộc Phiêu Lưu Kỳ Bí Trong Khu Rừng Ma Quái”, theo tóm tắt thì đây là một câu chuyện kể về một người phụ nữ lạc vào một khu rừng ma thuật và gặp được yêu tinh, thú nhân, Long tộc và một số sinh vật kỳ diệu khác...

Bạch Mộc rất thích thể loại tiểu thuyết kỳ ảo này, nàng lật hai trang sau đó trả lời: “Rất thích ạ.”

Nhưng lật được vài trang thì nàng lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn, phong cách minh họa tinh xảo đột ngột thay đổi, thay thế bằng cảnh tinh linh thoải mái đè nặng lên người người phụ nữ, nơi e ấp của người phụ nữ còn bị một cây gậy khổng lồ cắm ngập vào.

Người phụ nữ cong eo, nhìn vào là biết đang hùa theo động tác cắm rút ấy.

Mà trong sách cũng có dòng chữ miêu tả y như vậy: “Nàng vô cùng tận hưởng giây phút được thứ ấy đút vào, dương v*t khổng lồ lấp đầy nàng thúc đến tận nơi sâu nhất, nàng uốn éo hệt như một con chó đang động dục, liên tục cong eo hùa theo…”

Bạch Mộc “cộp” một tiếng đóng sách lại, một bên mặt đã ửng hồng cả lên.

“Sao thế?” Luis hôn lên vành tai của nàng, dễ dàng giật lấy cuốn sách mà nàng đang nắm chặt trên đùi.

Hắn lướt đại qua vài trang nhưng vừa hay lướt trúng một đoạn minh họa tuyệt đẹp lộng lẫy nhất, trang này đang vẽ cảnh người phụ nữ quỳ bò xuống ngậm lấy cây gậy của thú nhân từ phía sau, đây là tư thế doggy điển hình.

Mặt Bạch Mộc càng ngày càng đỏ, nàng luống cuống giật lại, lắp bấp giải thích: “Em không biết, em thật sự không biết loại sách này.”

Hành động của nàng nhanh chóng bị khống chế, cuốn sách bị ném sang một bên, người đàn ông dựa sát vào tai nàng thủ thỉ: “Em không cần đọc loại sách này làm gì, nó không giúp em khuây khỏa được đâu.”

Người con gái hết đường chối cãi, dứt khoát vùi đầu vào trong chăn.

Cơn buồn ngủ chợt ập đến, đợi đến lúc nàng mơ mơ màng màng tỉnh giấc thì đã thấy mình nằm trong lòng hắn rồi, đầu thì dựa vào ngực hắn bị hắn ôm trọn vào lòng.

Bả vai của nàng ướt đẫm nước, là người đàn ông đang vùi mặt vào liếm nhẹ lên những dấu vết đã phai mờ mà hắn đã để lại trước đó.

Hắn chậm chập chưa chịu cắn xuống mà cứ liếm hôn nàng như thế, như đang khiêu khích nàng vậy.

Rèm cửa phía sau đã được kéo ra hơn một nửa, ánh trăng sáng rọi qua ô cửa sổ chiếu xuống mặt đất.

Nụ hôn lạnh giá rơi xuống chiếc gáy của nàng, có vài lần hắn suýt không khống chế được cắn mạnh xuống.

Hắn duy trì tư thế này một hồi lâu, Bạch Mộc nhìn thấy bóng dơi đang dần hiện ra.

Bạch Mộc không muốn quay lại, nàng vội đè vai hắn, trong giọng nói chứa đựng sự nài nỉ: “Mình không về được không ạ, em muốn đi…”

Người đàn ông chậm chạp không trả lời, ngay lúc nàng cho rằng không có kết quả thì bỗng Luis cắn cắn bả vai nàng trả lời, “Được.”

Nhưng người đàn ông không có ý định buông tay, con dơi vẫn vỗ cánh như cũ, hình ảnh phe phẩy tựa như có hai người đang lao đến vậy.

Con dơi vừa tản ra cũng là lúc xung quanh lại thay đổi thành một cảnh tượng khác, đây là một căn phòng giống với phòng của nàng, nhưng nó lớn hơn phòng của nàng nhiều, có cả sân thượng nữa.

Căn phòng này chắc là rất cao, từ sân thượng trông ra có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh vật bên ngoài hàng rào.

Nàng nhìn Luis lấy ra một chiếc áo choàng dài.

Áo choàng có màu đen tuyền, bên trên có các họa tiết cổ quái kỳ lạ, đường viền cổ áo được may bằng lông của động vật, sờ vào tạo cảm giác rất dễ chịu.

Chỉ là đây là áo của nam nên kích thước khá lớn, Bạch Mộc mặc không vừa người, áo rộng và dài đến mức phết dài trên mặt đất.

Cả người nàng bị bao bọc trong đó, hơn nữa còn bị một mùi hương quen thuộc vây quanh, mùi hương kia khiến nàng cảm thấy yên tâm đến kì lạ, hai má không kìm được cọ cọ vào cổ áo lông.



Hắn cũng gọi người lấy một đôi bốt cỡ dành cho nữ, đế giày rất mềm, mang vào thoải mái cực.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi lúc này Luis mới hài lòng gật đầu, hắn chìa tay về phía nàng.

“Đi nào.”

Hai người tay trong tay đi dạo trong lâu đài, vì là ban đêm nên những tấm rèm được người hầu kéo ra hết, ánh trăng trên cao chiếu vào lâu đài mạ lên một vầng hào quang màu bạc xinh đẹp vô cùng.

Nhưng cũng có những nơi mà ánh trăng và ánh nến không thể chiếu tới, nơi đó âm u cực kỳ, hầu như không lấy một tia ánh sáng.

Sau khi đi qua mấy dãy hành lang nối liền nhau, Bạch Mộc nhìn thấy một cánh cửa quen thuộc.

Nàng vẫn chưa muốn quay về.

Người con gái đứng im tại chỗ, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Em có thể ra ngoài đi dạo một lát không ạ?”

Con dơi đang treo ngược trên cành cây ngoài vườn, để lộ ra một đôi mắt đỏ sẫm.

Nàng nháy mắt nhớ lại cảnh Daisy bị chúng nó xé xác chảy máu đầm đìa vào mười ngày trước.

Bạch Mộc nhích lại gần hắn, nàng đột nhiên nhớ đến đứa trẻ mà nàng nhìn thấy trong làng.

Nàng suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Đứa trẻ ngày đó là con của chàng à?”

Hắn cúi đầu nhìn nàng xòe tay trái ra khoa tay múa chân miêu tả.

“Cao thế này, mắt hồng hồng, màu tóc giống như chàng vậy.”

Luis ngẫm nghĩ, hỏi lại: “Em thích nó sao?”

Làm sao mà nàng thích được, nhưng vào lúc nàng đang chìm vào suy tư thì người đàn ông cao lớn bên cạnh đã biến về hình dáng cậu bé chỉ cao ngang ngực nàng rồi.

Bàn tay của cả hai vẫn đang nắm lấy nhau, nét mặt của hắn dịu đi rất nhiều, thay thế bằng vẻ non nớt đúng tuổi của hình dáng hiện tại. Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, bộ dáng bây giờ này trông rất ngoan ngoãn vâng lời.

Cảnh tượng bị cắn ngày hôm đó hiện lên rõ mồn một trong đầu, lông mi của Bạch Mộc khẽ run lên, bàn tay đang nắm lấy tay hắn buông lỏng ra.

Giây tiếp theo có một sức lực mạnh mạnh hơn ban nãy nắm lấy tay nàng, lực tay ngầm bộc lộ không cho phép phản kháng tiếp tục dẫn nàng đi về phía trước.

Xuyên qua những bụi cây phủ đầy tuyết đi đến tận nơi sâu nhất trong khu vườn.

Người bên cạnh bỗng dừng lại.

Nàng nhìn thấy Luis trong phiên bản thu nhỏ dang tay về phía nàng.

Bạch Mộc không muốn hiểu, nhưng nàng không dám không hiểu.

Nàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy hắn.

Nàng muốn ôm hắn lên nhưng không được, nhìn hắn nhỏ như thế nhưng lại nặng dã man, sau cùng nàng phải gắng sức lắm mới ôm lên nổi.

Chiếc áo choàng to rộng vừa đủ che lấy hai người, Luis đặt hai tay lên vai nàng, dựa vào cọ cọ mặt mình vào mặt của nàng.

Nhưng mà phải nói da của mấy đứa bé trơn mềm ghê ấy, giống như quả trứng vừa mới bóc ra vậy.

Nhưng hắn cọ hai cái xong là bắt đầu không thành thật, vừa mở miệng ra là đã cắn một cái vào mặt nàng.

Cắn xong lại chuyển sang chỗ khác, Bạch Mộc vừa thở nhẹ ra là hắn đã chen lưỡi vào bên trong quấn lấy cái lưỡi nhỏ của nàng.

Dù đang trong hình hài một đứa trẻ nhưng hắn vẫn dễ dàng tóm lấy người đang chuẩn bị chạy trốn là nàng kia.

Hắn giữ cái gáy của nàng, đầu lưỡi len vào làm loạn khắp nơi.

Bạch Mộc chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hôn môi với một đứa trẻ trông như mười tuổi này, mặc dù nàng biết thực tế người trước mặt này đã sống hơn mấy trăm năm rồi.

Nàng muốn lùi về sau nhưng mấy lần như thế đều bị hắn cắn lấy cánh môi bắt hôn nhau tiếp, mãi đến lúc nàng sắp hụt hơi đến nơi thì lúc này hắn mới chịu buông ra.

Nàng thở hổn hển, người trước mặt bày ra vẻ mặt vô tội, ngón tay cái vươn đến lau chất lỏng trong suốt nơi khóe miệng nàng.

Dù đã biết rõ thân phận của hắn rồi nhưng tận đáy lòng nàng vẫn sinh ra cảm thấy tội lỗi vì đã làm nhục bé nhi đồng này.

Thế nên ngay lúc hắn đưa gương mặt non nớt đến gần là Bạch Mộc đã không chút do dự quay đầu đi.

Luis hôn một cái lên mặt nàng, hắn chớp chớp mắt, dùng chất giọng mềm mại của trẻ em hỏi, “Sao thế?”