Tác giả: Tiểu Vũ
Chương 2: Bạn cùng nhà.
Khi Liễu Minh về đến nhà, căn nhà vẫn vậy, vẫn yên lặng y như lúc cậu rời đi, em gái của cậu từ một tháng trước đã được mẹ cậu rước đi.
Mặc dù cuộc sống lúc trước cũng không được tốt mấy, nhưng ít nhất cậu còn có em gái ở bên cạnh, thế mà giờ đây lại chỉ còn một mình cậu.
Liễu Minh nhìn ngôi nhà rộng lớn mà cha để lại cho cậu, có chút buồn chán, lớn thì có ích gì cơ chứ cũng chỉ có một mình cậu ở đây.
Hay là tìm người đến ở chung nhỉ? Dù sao căn nhà cũng lớn như vậy...!
Nghĩ như vậy, Liễu Minh lập tức lấy điện thoại ra gọi đi: "Alo"
"Ê, mày có người nào cần nhà để ở không?"
"..."
"À, tại nhà rộng quá mà ở một mình thì tao lại cảm thấy không quen.
Thêm nữa là tao muốn có một ít tiền để sài."
"..."
"Ờ biết rồi, tao chờ tin của mày."
"..."
Cúp điện thoại xong Liễu Minh đi vào phòng bếp, rửa tay làm đồ ăn cho chính mình.
Ngày 16 tháng 8 năm 20xx
Sáng hôm sau lúc Liễu Minh đến lớp thì Nghiêu Nhạc đã có mặt, có vẻ là người tới sớm nhất.
Liễu Minh ngồi vào chỗ, rất tự nhiên mà bắt chuyện: "Sao tới sớm thế?"
Liễu Minh nghiêng đầu nhìn Nghiêu Nhạc chỉ thấy hắn hí hoáy viết vẽ gì đó trên giấy, đầu cũng không ngẩng lên mà trả lời cậu: "Hôm qua vẫn ở trường."
Liễu Minh khó hiểu ngước lên nhìn hắn: "Ở lại trường?"
"Không có chỗ ở." Nghiêu Nhạc vẫn không có dấu hiệu ngẩng đầu lên.
"Hả? Thế cậu ở trong kí túc xá à?"
"Không, ở tại lớp."
"Ơ, sao cậu không ở kí túc xá hay phòng trọ gì đó?"
"Không sạch sẽ, lười dọn." Bàn tay hắn vẫn tiếp tục hí hoáy trên giấy.
Giọng Nghiêu Nhạc rất ấm, khi nói chuyện lại có chút khàn khàn, cứ như vậy Liễu Minh lại bất giác đề nghị: "Hay là cậu đến nhà tôi đi?"
Thế mà lần này Nghiêu Nhạc lại ngẩng đầu lên, tầm mắt chạm vào đôi mắt của Liễu Minh: "Nhà cậu?"
Hai thằng con trai mà tự nhiên lại nhìn nhau như vậy hình như có chút kì quái, Liễu Minh sờ sờ mũi ngại ngùng quay đầu đi: "Tôi hiện tại đang muốn tìm bạn cùng nhà, mà cậu thì không có chỗ ở nên tôi thử đề nghị một chút cho cậu suy nghĩ ấy mà.
Một tháng cậu đưa cho tôi khoảng một triệu là được rồi, haha."
"Ồ, vậy thì nhà cậu." Bên môi của Nghiêu Nhạc vương lên một nụ cười rất nhạt, song hắn lại nói tiếp: "Nhưng đảm bảo phải sạch sẽ!"
Liễu Minh nhíu nhíu mày, nói: "Tôi rất siêng dọn nhà."
"Thế thì tốt." Nghiêu Nhạc gật đầu một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục bản vẽ của mình.
Liễu Minh hiếu kì nhích lại gần xem thử hắn đang vẽ cái gì kết quả là cậu chẳng hiểu gì cả.
Nhìn tay hắn thì cảm thấy rất điêu luyện, nhưng thật ra nhìn trên giấy thì lại chỉ như một đống bùi nhùi.
Liễu Minh khinh bỉ trợn mắt một cái.
Mời Nghiêu Nhạc về nhà thì cũng chẳng xuất phát từ lí do đặc biệt gì cả, một mình buồn quá thì trùng hợp lại có người cần nên mở lời thôi.
Trong lớp dần dần có người tới, ai nấy đều thấy không khí kì quái giữa hai người nhưng cũng không có nói gì, chỉ tò mò nhìn một cái rồi làm việc của riêng mình.
"Đã thân thiết tới mức này rồi cơ à?" Kiều Khả vừa tới thì thấy được một màn này, ngứa mắt nên lên tiếng chọc một câu.
Liễu Minh lườm Kiều Khả, vẻ mặt kiểu sáng sớm quên uống thuốc à còn Nghiêu Nhạc thì đến ngẩng đầu lên cũng chẳng thèm, triệt để biểu thị sự khinh thường sâu sắc.
Kiều Khả chẳng hiểu ra sao, hừ lạnh một tiếng rồi giậm chân bịch bịch đi về chỗ của mình.
Nhưng đột nhiên lại quay xuống hô với Liễu Minh: "Tao tìm được vài người cho mày rồi, chút tao đem thông tin cho mày chọn nhé.".
Truyện Xuyên Không
Đúng lúc Mộc Gia Họa đi vào nghe được câu này, liền hí hửng hỏi: "Liễu Minh, mày muốn tìm người yêu à?"
Liễu Minh trừng hắn một cái: "Xéo đi!"
Rồi lại nhìn về phía Kiều Khả lắc lắc đầu: "Không cần nữa, tao tìm được rồi" rồi lại cúi đầu nhìn Nghiêu Nhạc vẽ, mặc dù vẽ rất xấu.
"...A" Kiều Khả mở to mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người, thoáng chốc hiểu rõ.
"A..." Mộc Gia Họa cũng bày ra một bộ mặt hiểu rõ: "Nghiêu Nhạc là người yêu của Liễu Minh."
Một chiếc giày bay theo một đường cung đẹp mắt chuẩn xác đập vào khuôn mặt đẹp trai của Mộc Gia Họa cùng bốn chữ như phát ra từ kẽ răng: "Mày - đi - chết - đi!"
Vào học rồi ra chơi nhanh đến nổi chỉ như trong một cái chớp mắt, Liễu Minh vươn vai, lấy hộp cơm của mình ra rồi đứng dậy đi ra khỏi lớp.
Quen thuộc đi ra phía sau trường, trèo qua một cái hàng rào nhỏ bị bao phủ bởi một đống dây leo chằng chịt.
Nếu không chú ý kĩ thì chắc chắn sẽ không ai nhận ra ở đây có một cái hàng rào như vậy, sau hàng rào là một bãi cỏ xanh vô cùng rộng lớn, nhưng lại chỉ có một cây cổ thụ đứng ở giữa khoảng trống này, tán cây của nó rất to gần như che hết cả một khoảng đất.
Khung cảnh này đem lại cho người ta cảm giác vô cùng mát mẻ và thoải mái, mà giờ đây dưới tán cây đó lại có một người khác đang nằm ngủ.
Cảm giác bị xâm chiếm lãnh thổ dâng lên trong lòng của Liễu Minh, chỗ này rõ ràng là cậu tìm được.
Liễu Minh nheo nheo mắt, chết rồi, lại bỏ quên kính ở lớp.
Liễu Minh chầm chậm đi lại chỗ của người kia, lúc này cậu mới biết được cái người đang nằm ở đây là Nghiêu Nhạc.
Khuôn mặt xinh đẹp của hắn lúc ngủ nhu hòa hơn bình thường không ít, đường nét sắc sảo cũng bớt đi nhiều.
Lúc này chỉ tạo cho người ta cảm giác rất ôn hòa mà thôi, nhưng Liễu Minh thì chẳng thương tiếc chút nào mà đá vào người hắn một cái.
Nghiêu Nhạc nhíu mày mở mắt ra, từ bên dưới nhìn lên Liễu Minh, đôi mắt đen thăm thẳm kia làm cho Liễu Minh hơi ngại, cậu đành trừng mắt nhìn lại hắn: "Sao cậu lại ở đây?"
"Sao lại không thể ở đây? Chỗ này mang tên của cậu à?" Nghiêu Nhạc ngồi dậy dựa lưng vào thân cây, đôi mắt nhìn thoáng qua Liễu Minh, miệng ngáp một cái rồi lại ngáp thêm một cái nữa.
Liễu Minh im re, một lúc sau mới đặt hộp cơm xuống bất đắc dĩ ngồi ở bên cạnh Nghiêu Nhạc, bĩu môi nói: "Tôi tìm được chỗ này, chỗ này là của tôi."
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Nghiêu Nhạc nhìn sang Liễu Minh.
Liễu Minh cũng phát hiện ra mình thật trẻ con, cậu ngượng ngùng sờ sờ mũi, cúi đầu ăn cơm, lại không yên tâm quay sang nói với hắn: "Cậu không được nói với ai chỗ này đâu đấy."
Không biết Nghiêu Nhạc tìm ở đâu ra giấy và bút, hắn lại hí hoáy vẽ lung tung trên giấy, không quan tâm đáp: "Lo mà ăn của cậu đi."
Liễu Minh lại không im miệng mà nói tiếp: "Ra về tôi đưa cậu đến nhà của tôi."
Nghiêu Nhạc nhướng mày, ngước mặt lên nhìn cậu.
Liễu Minh cũng nhướng mày nhìn lại.
Im lặng một lúc Nghiêu Nhạc gật đầu.
Hai người cứ như vậy cho đến khi vào học, một người lo ăn, một người lo vẽ.
Lời tác giả: Vẫn chưa rõ mình nên viết cái gì? =_=|||.