Dùng Cả Đời Để Quên

Chương 15: Buông tay




Về đến Thượng Hải tôi nhận được điện thoại từ tiệm ảnh, thông báo cho tôi biết thời gian chụp ảnh cưới.

Tôi hủy tiệc ở khách sạn nhưng quên không hủy hẹn chụp ảnh cưới.

Lặng lẽ cầm di động trong tay, tôi do dự.

Dận Chân nhìn tôi, ánh mắt như chất chứa đầy ẩn ý. “Đi chụp đi!”

Khóe miệng tôi bất giác nhếch lên cười.

Chụp ảnh cưới đối với đàn ông mà nói, thực ra là một việc khổ sai.

Phải đi theo phụ nữ chọn quần áo, thay giày, tạo dáng, tạo hình, để mặc cho thợ ảnh chỉ đạo.

Tôi tin trong cuộc đời Dận Chân, đây là việc ngượng ngùng nhất mà anh từng gặp phải.

Trước kia chỉ có anh ra lệnh cho người khác, đâu đến lượt người ta hô hô hoán hoán.

“Nghiêng đầu về bên kia một tí!”

“Dựa gần hơn!”

“Này, anh cười lên một chút được không hả, mặt cứng quá!”

Dận Chân kìm nén, tôi biết tất cả đều là vì tôi.

Rất nhiều lúc, tôi không sao khớp được hình ảnh người đàn ông trước mặt mình với vị hoàng đế thủ đoạn tàn độc trong lịch sử kia lại với nhau, những lúc anh cười, trong mát như gió xuân, mặc dù ăn nói có phần hà khắc chua ngoa, nhưng đối với tôi mà nói, chân tình của anh là thật.

Tôi vẫn luôn nghĩ, cũng có thể ông thời đưa anh tới đây, hoàn toàn không phải là để anh trả hết món nợ của mình với tôi, mà là vì anh sống quá mệt mỏi, nên để anh được nghỉ ngơi một thời gian, hưởng thụ những niềm vui thuộc về anh, sau đó lại đai nịt gọn gàng, quay về tiếp tục cuộc sống của mình.

Nhân viên hóa trang rất có bản lĩnh, cô ấy dùng bút màu xanh để che lấp khuyết điểm của tôi, tôi trong gương mới thật rực rỡ quyến rũ làm sao!

Bộ váy cưới mà cô ấy chọn cho tôi cũng tôn hình thể hoàn mỹ của tôi lên rất nhiều.

Dận Chân cười tươi, ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Tiểu Dĩnh, anh ghen với người đàn ông sẽ sống cả đời với em sau này.”

Trong nháy mắt nước mắt tôi trào ra, khẽ lau đi, thản nhiên cười: “Em ưu tú như thế này, đương nhiên phải tìm một người đàn ông tốt để sống suốt đời.”

Anh vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy bộ dạng của tôi lúc tôi buồn nhất, bởi vì chỉ khi anh không ở bên tôi, tôi mới buồn.

***

Điều khiến tôi trở tay không kịp là khi chúng tôi về tới nhà, vị đạo sĩ kia đang loanh quanh dưới lầu, vừa nhìn thấy tôi liền đi tới, rõ ràng ông ta đang đợi chúng tôi.

Tim tôi giật thót một cái. Thời gian hai tháng còn chưa hết, tại sao ông ta lại xuất hiện?

Ông trời thật tàn nhẫn, đến mấy ngày hạnh phúc cuối cùng của chúng tôi cũng định cướp đi.

Mặt tôi biến sắc, Dận Chân đại khái cũng đoán ra được lai lịch của vị đạo sĩ, cầm tay tôi rất chặt.

Lão đạo sĩ nhìn chúng tôi cười.

“Sao ông biết chúng tôi ở đây?”

Ông ta điềm đạm đáp: “Muốn biết, đương nhiên sẽ có cách.”

Tôi cắn môi: “Chưa tới ngày mà.”

Ông ta cười: “Hai người đừng căng thẳng, tôi không đến để mang anh ta đi.” Ông ta nói ý nhị rồi liếc Dận Chân.

Cuối cùng Dận Chân cũng để lộ ra sự kinh ngạc của mình: “Vậy thì là vì chuyện gì?”

“Niên cô nương, Tứ Gia.” Ngay lập tức ông ta gọi rõ thân phận của Dận Chân: “Tôi đến để nói với hai người rằng Tứ Gia chắc chắn phải quay về, nhưng hai người có thể không cần phải chia tay.”

Đầu tiên tôi rất kinh ngạc, sau đó lại thấy khó hiểu: “Nếu anh ấy không thể không quay về, chúng tôi sao có thể không chia tay?”

Dận Chân ấn vai tôi, ý bảo tôi đừng nóng vội: “Ý của lão tiên sinh là Tiểu Dĩnh có thể đi cùng với tôi?”

“Quả nhiên là Tứ Gia, phản ứng rất nhanh!” Vị đạo sĩ vuốt râu. “Không sai, tôi có thể đưa cả hai người quay về.”

Tôi ngẩn người, dường như không dám tin. Trò đùa này hơi quá sức của tôi.

Dận Chân chậm rãi nói: “Tại sao cô ấy lại có thể quay về? Có phải trước kia cô ấy có liên quan tới tôi không?”

“Suy nghĩ thấu đáo, không hổ là Tứ Gia!” Lão đạo sĩ lại lần nữa cảm thán. “Niên cô nương vốn chính là Niên Quý phi của Người.”

Đầu óc tôi hoàn toàn hỗn loạn. Niên Quý phi, người phụ nữ hồng nhan bạc mệnh đó. Mặc dù nàng được Dận Chân sủng ái nhưng con trai con gái mà nàng sinh ra đều chết yểu, Phúc Huệ sống lâu nhất cũng chỉ đến tám tuổi mà thôi. Tôi đã từng ngưỡng mộ nàng vì có được trái tim của Dận Chân, nhưng không ngờ mình lại chính là nàng.

Tôi bị sốc tới mức không thể sốc hơn được nữa, nghệt măt, miệng há hốc, mắt nhìn vị đạo sĩ chằm chằm.

Ánh mắt vị đạo sĩ hiền hòa: “Cô nương không cần kinh ngạc, trong thế giới này mọi thứ đều đã được định đoạt. Kiếp trước vì muốn bảo vệ tính mạng của huynh trưởng, cô cam tâm tình nguyện lấy thân mình ra đánh đổi, nhưng cuối cùng huynh trưởng cô vẫn không sống được. Tứ Gia vì vậy mà mắc nợ cô, nên kiếp này tới đây để trả.”

Tôi càng chấn động, thì ra cái chết của Niên Quý phi, chân tướng lại như thế. Bất luận là Niên Quý phi tình nguyện nhận tội thay huynh trưởng, hay do Dận Chân hứa với nàng mà lại không giữ lời, tất cả đều quá nặng nề và tàn nhẫn.

Dường như tôi có thể cảm nhận được nỗi đau khổ khắc cốt ghi tâm của Niên Quý phi khi đối mặt với tình huống tiến thoái lưỡng nan ấy. Dạ dày của tôi bắt đầu quặn thắt.

Tôi khẽ ngước mắt, tức khí không nói lên lời. Rất lâu sau, giọng run run: “Vậy quay về rồi có phải tôi vẫn đi vào vết xe đổ ấy?”

“Lịch sử không thể thay đổi, ít nhất cô sẽ càng trân trọng mấy chục năm đó.” Lão đạo sĩ vẻ mặt nhân từ, tự nhiên nói.

Ánh mắt Dận Chân lại bình tĩnh tới không thể dùng lời để tả. Anh chậm rãi nói, dường như là nhả từng chữ một: “Tôi không thể để Niên Dĩnh quay về cùng tôi chịu đựng giày vò nữa, tôi cũng không muốn lại phụ cô ấy lần nữa.”

Tôi há hốc miệng, muốn nói nhưng lời cứ mắc nghẹn ở cổ.

Lão đạo sĩ cúi đầu đứng đó. “Là tôi chưa nói rõ, cuộc đời Niên Quý phi của Niên cô nương kiếp trước đã kết thúc, cũng có nghĩa là, Niên Quý phi trong lịch sử với cô ấy không liên quan gì tới nhau. Nếu cô ấy quay về, không ảnh hưởng gì tới sự phát triển của lịch sử cả, Niên Quý phi tồn tại trong lịch sử và mối tình duyên kiếp trước với Tứ Gia cũng không bị phủi sạch.”

Tôi càng mông lung, hoang mang hỏi: “Tôi không hiểu, nếu tôi là chuyển thế của nàng ta, sao nàng ta có thể không liên quan tới tôi được? Vậy tôi sống trong thế giới này với thân phận gì đây?”

Khóe miệng lão đạo sĩ nhếch lên nụ cười bi ai. “Kiếp trước, trước khi lâm chung cô đã buông lời thề, nếu có kiếp sau không muốn có bất kỳ mối liên quan gì tới Tứ Gia nữa, linh hồn mặc dù vẫn là một, nhưng đã thoát thai đổi cốt rồi.” Ông ta ôn hòa nói tiếp: “Cô đã cắt đứt tình duyên ba kiếp giữa hai người, vốn không thể gặp nhau được nữa, nhưng Tứ Gia không an lòng với cô, sự cố chấp của hắn quá nặng, nên mới tới ba trăm năm sau, chỉ là vì muốn tìm cô, bù đắp cho những gì cô đã phải chịu đựng. Giờ hai người có một cơ hội nối lại tiền duyên, cô có bằng lòng không?”

Đầu óc tôi hỗn loạn, Niên quý phi rốt cuộc đã phải chịu ấm ức gì mà lại buông lời thề độc như thế?

Ánh mắt Dận Chân mặc nhiên mà mê hoặc, anh khó khăn mở miệng: “Tiểu Dĩnh, anh...”

Tim tôi đột nhiên nhói đau: “Lão đạo sĩ, phải làm thế nào để tái tục tiền duyên, ông hãy nói xem.”

“Sau khi quay về, anh ta vẫn là Tứ Gia, còn cô không là Niên Quý phi nữa. Đối với anh ta mà nói, cô chỉ giống như người qua đường, những gì cô phải làm là tiếp cận anh ta, để anh ta lại yêu cô một lần nữa.”

Nói thật nhẹ nhàng, tôi bĩu môi.

“Tôi không còn quen Tiểu Dĩnh?” Dận Chân nhanh chóng túm ngay lấy từ khóa mấu chốt.

“Đúng thế, cậu sẽ quay về năm Khang Hy bốn mươi bốn, cũng chính là năm cậu mất tích, toàn bộ trí nhớ của cậu bây giờ sẽ bị xóa sạch.”

Tôi lẩm bẩm: “Giống như một giấc mơ.”

“Không hoàn toàn là thế.” Lão đạo sĩ vẻ mặt nặng nề. “Giấc mơ vẫn để lại dấu vết, giống như cô đã từng mơ thấy những gì từng trải qua với anh ta ở kiếp trước, nhưng anh ta thì khác, anh ta hoàn toàn không có đoạn ký ức này.”

Tôi hiểu rồi, bàn tay đặt ngang eo chầm chậm nắm chặt lại, như vậy mà phải tiếp cận anh thì thật quá khó khăn, chứ đừng nói làm cho anh yêu tôi. Huống hồ, tôi còn phải đi tranh cướp tình yêu vốn thuộc về Niên Quý phi, cũng chính là cướp chồng của chính mình. Thế này chẳng phải rất trào phúng ư?

Dận Chân đăm chiêu suy nghĩ, ngực nhấp nhô.

“Niên cô nương, Tứ Gia, còn vài ngày nữa, hai người hãy suy nghĩ cho kỹ, tôi phải đi trước đây.”

“Không tiễn!” Thái độ của tôi đối với ông ta bỗng khách khí hơn vài phần, xấu tốt gì ông ta cũng cho chúng tôi một đường sống.

Dận Chân ngồi mãi trên ghế sô pha suy nghĩ, tôi không dám làm phiền anh, chỉ đảo mắt nhìn anh liên tục.

Phần eo đột nhiên có cảm giác căng thẳng, ngực anh tì vào lưng tôi.

“Sao thế?” Tôi hỏi.

Anh không lên tiếng.

“Đừng ồn, em phải đi nấu cơm.” Tôi hơi nhích ra, anh lại ôm tôi thật chặt.

“Đừng nấu, hôm nay em đã rất mệt rồi.” Anh hôn lên mi mắt tôi.

“Vậy chúng ta ăn gì?”

“Để anh nấu, em nghỉ đi.” Anh cười.

Dường như tôi vừa nghe thấy câu chuyện cười buồn cười nhất, phá lên cười ha ha mấy tiếng, chẳng nể mặt anh chút nào. “Anh nấu? Ha ha ha!” Tôi thật sự cảm thấy buồn cười, Tứ Gia nấu cơm, đến nằm mơ tôi cũng không mơ thấy.

Anh bình tĩnh nhìn tôi: “Đừng coi thường anh!”

“Anh nói thật?”

“Đương nhiên!”

Tôi nhún vai. “Vậy được, em đi ngủ một lát, ăn cơm thì gọi em.”

Anh bế tôi lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường: “Ngủ đi, tiểu trư!”

Xì, ai dạy anh không biết, là ai đã dạy anh? Ngày mai có lẽ tôi phải tính sổ với Hứa Lăng Phi mới được.

Không biết đã ngủ bao lâu, nụ hôn của Ân Chân khiến tôi tỉnh dậy, khóe miệng anh cong lên: “Ăn cơm thôi!”

Tôi dụi dụi mắt: “Anh không đốt bếp đấy chứ?”

Anh quay ngoắt người đi, không thèm để ý tới tôi nữa.

Sơn hào hải vị bày đầy bàn, có cá rán, chim bồ câu chiên dầu vừng, tôm xiên nướng, canh vịt... Tôi nếm thử, mùi vị rất ngon.

Bất giác tôi thấy lạ, mấy món này đến tôi cũng không biết làm, sao anh lại làm được?

“Thật sự là do anh nấu?”

Ban đầu anh còn hùng hồn không hổ thẹn nhận là mình làm, nhưng khi tôi dùng hình bức cung, anh đã khai nhận là các món ăn nổi tiếng được anh mua về từ các nhà hàng khác nhau. Cá nương Chu Cát, chim bồ câu chiên dầu vừng của Trạng Nguyên Hồng, tôm xiên của nhà hàng Dung Cầm thời thượng...

Tôi cười gập cả người.

Anh bối rối: “Thực sự là không nấu được!”

Anh có tấm lòng này là tôi đã thỏa mãn lắm rồi, anh từ nhỏ đã tôn nghiêm cao quý, e rằng đánh người cũng chỉ cần nhếch miệng ra lệnh, nói gì đến làm bếp. Anh chịu chiều tôi, tôi rất cảm động.

Tôi đoán anh nhất định là có lời muốn nói với tôi, nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy anh nói gì.

“Dận Chân, tại sao lại đối tốt với em như vậy?”

“Bởi vì anh muốn em mãi mãi nhớ tới anh.”

Tôi ngăn anh lại, vô cùng bình tĩnh hỏi: “Anh không nghĩ tới việc đưa em đi cùng à?”

Anh thẳng thắn: “Anh có nghĩ, nhưng em có đồng ý không? Em có thể từ bỏ cha mẹ, bạn bè, sự nghiệp, đến một nơi mà em không hề quen thuộc, đánh một canh bạc?”

Tôi cụp mắt, đúng thế, tôi không chắc chắn mình tới đó rồi có thể giành được trái tim Dận Chân, cũng không muốn chia sẻ anh với những người phụ nữ khác. Tôi giơ tay ra, bị anh nắm chặt, tay anh hình như hơi ướt, có lẽ anh đang rất căng thẳng.

Tôi dựa vào anh, tim anh đang đập nhanh và mạnh, hơi thở miên man bên tai tôi, nhịp tim tôi dao động.

“Tiểu Dĩnh, nếu anh có cách để nhớ ra em, em có đồng ý đi cùng anh không?”

Tôi ngẩng phắt lên.

“Anh sẽ viết một lá thư ghi lại quan hệ của chúng ta rồi em cất trong người, bút tích của anh người khác không thể làm giả được, sau đó em cầm ấn chương đó tới tìm anh, nói ra nội dung trong lá thư, anh nhất định sẽ nghi ngờ em, như thế chúng ta có thể ở bên nhau.” Anh hít một hơi thật sâu. Chắc anh phải suy nghĩ nhiều lắm mới chịu nói ra những lời này với tôi.

Tôi im lặng. Tôi yêu anh, không sai, nhưng tôi chưa từng nghĩ mình sẽ là vợ bé của anh, hoặc là người tình không dám lộ diện của anh. Vị trí của anh trong trái tim tôi rất quan trọng, nhưng tôi không thể từ bỏ gia đình, bạn bè, đến một nơi toàn người lạ, tranh sủng với người ta. Tôi không có dũng khí. Môi tôi mấp máy.

“Tiểu Dĩnh!” Anh cầm cằm tôi nâng lên bắt tôi phải ngẩng đầu. “Nhìn anh nói.”

Tôi cố tỏ ra bình thản: “Nơi đó không có mạng, không có tivi, không có bếp ga, không có bồn cầu, em không đi dâu.”

Anh thuận thế hôn lên lòng bàn tay tôi, giọng hình như còn dịu dàng hơn vừa nãy: “Ở đó, có anh.”

Tôi suýt nữa thì bị lời này làm cho xúc động, cũng may lý trí đã thắng: “Nhưng anh không phải là của một mình em!”

Ánh mắt anh sáng rỡ, mê hoặc: “Tiểu Dĩnh, anh muốn sống cùng em!” Dừng lại một lát: “Tiểu Dĩnh, anh không muốn rời xa em!”

Mắt tôi ướt nước: “Anh để em suy nghĩ đã, được không?”

Anh gật đầu, nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi. “Anh sẽ không ép em.” Môi thay tay phủ xuống, từ miệng trượt tới xương quai xanh rồi đến trước ngực, mút mát cắn day, như đang hưởng thụ một bữa ăn ngon, giày vò tôi một lúc lâu.

Tiếng rên khẽ lọt ra khỏi cổ họng, anh dịu dàng muốn làm tôi vui, tôi hiểu anh muốn cho tôi những gì tốt nhất, khi đã lên tới đỉnh cao không ai với tới kia, nước mắt tôi vỡ òa tuôn chảy.

***

Tôi chìm vào mộng mị.

Lần đầu gặp gỡ, vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân mở màn.

Anh cứu tôi thoát khỏi nỗi kinh hoàng bị ngựa xéo, tôi vừa nhìn thấy anh đã rung động.

Tôi trân trọng mỗi lần gặp anh, khi anh nói muốn cưới tôi, tôi đã nói với anh rất rõ ràng rằng tôi là tú nữ đợi tuyển, không thể tự chọn người hôn phối cho mình, mỗi ngày ra ngoài gặp anh đều là vụng trộm.

Anh an ủi tôi không phải lo lắng, anh tự có cách để tôi được như ý.

Sau đó, tôi bị chỉ hôn cho Tứ hoàng tử Dận Chân.

Tôi phụng mệnh theo sự sắp xếp, yên tâm đợi gả.

Không phải chưa từng nghĩ đến việc tự vẫn để báo đáp tình cảm sâu nặng của anh, chỉ là tôi không thể chết được, nếu tôi chết sẽ liên lụy tới cha, tới anh và tới cả gia tộc.

Tôi chưa từng làm cho gia đình mình việc gì, càng không thể làm liên lụy tới người nhà.

Nghe nói Tứ hoàng tử tính cách hà khắc, thiết diện vô tư, đối với thê thiếp, với con cái, người dưới đều quản rất nghiêm, tôi tự do quen rồi, trong lòng thoáng sợ hãi.

Huynh trưởng thần thần bí bí bảo tôi cứ thoải mái, chỉ cần trang điểm xinh đẹp đợi ngày gả đi là được.

Cho tới đêm động phòng, tôi mới hiểu ý huynh ấy.

Còn Dận Chân lại muốn tôi ngạc nhiên, hoàn toàn không để lộ ra bất kỳ điều gì, sau khi chỉ hôn cũng không gặp tôi nữa.

Thực sự là vui mừng và kinh ngạc.

Trên thế giới này mấy ai được may mắn như tôi, có thể lấy người mình yêu.

Từ đó kề vai sát má, không còn phiền não nữa.

Tôi và anh đúng là đã có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.

Nhưng cảnh đẹp không kéo dài, sự sủng ái của Dận Chân dành cho tôi bị người ta dòm ngó, tôi trở thành nhược điểm của anh, con chúng tôi lại càng là điểm yếu của anh.

Con trai và con gái liên tiếp bị người ta hạ độc chết yểu, tôi đau lòng quá sức, cơ thể dần dần suy nhược.

Sau khi Dận Chân kế vị, bận việc nước, xa cách với tôi, dẫn đến việc chúng tôi không tin tưởng lẫn nhau.

Khi tôi mang thai Phúc Bái, vì Hoàng thái hậu bất mãn với Dận Chân, nên cũng không thuận mắt với tôi, phạt tôi quỳ một đêm trong Phật đường, tôi sức cùng lực kiệt, động thai, đứa trẻ vừa ra đời đã chết. Nhưng đấy là ngạch nương của Dận Chân, dù bà ấy có gây tội lỗi tới thế nào tôi cũng không thể làm gì được.

Dần dần tôi cảm thấy sợ hãi chốn thâm cung và cả Dận Chân nữa.

Chúng thần liên tiếp dâng tấu liệt kê tội lỗi của huynh trưởng, mấy năm gần đây huynh trưởng đúng là đắc sủng mà kiêu ngạo, đắc ý tới quên phép tắc, nhưng huynh ấy từng vì Dận Chân mà dẫn quân tới chiến trường Tây Bắc, đã lập được công lớn sau khi bình định quân phản loạn, nhưng Dận Chân không niệm tình xưa, vẫn giáng tội huynh trưởng.

Tôi đau khổ cầu xin Dận Chân, anh nói một câu hậu cung không được can thiệp vào chính sự rồi phất tay áo bỏ đi.

Từ đó mỗi lần tôi muốn gặp anh còn khó hơn cả lên trời.

Tình cảm bao nhiêu năm không vững trước một lần thử thách.

Tôi bị Dận Chân chán ghét, chẳng ai giúp đỡ, chỉ có những kẻ giậu đổ bìm leo. Trời sinh tôi tính tình kiêu ngạo, lại vì tâm đầu ý hợp với Dận Chân nên những việc trước kia đều một tay anh bảo vệ, nhất thời khó lòng chấp nhận sự chuyển biến lớn như thế. Tôi viết cho anh một lá thư nhún nhường xuống nước, xin anh hãy gặp mặt tôi một lần. Đợi cho tới tận khi trời sáng, anh cũng không đến. Tôi hoàn toàn tuyệt vọng, viết một bức thư tuyệt mệnh, xin anh niệm tình xưa, tha cho huynh trưởng, tôi nguyện đền mạng thay huynh ấy. Tôi uống thuốc độc loại mạnh, trước lúc lâm chung thề rằng nếu có kiếp sau nhất định không còn muốn dây dưa với Dận Chân nữa.

Tôi khóc lóc, gào thét rồi bừng tỉnh.

Dận Chân hôn nhẹ lên trán, lên má tôi: “Đừng sợ! Anh đây!”

“Tại sao anh lại đối xử với em như thế, tại sao?” Tôi vừa khóc vừa đấm vào ngực anh.

“Tiểu Dĩnh, em sao thế?”

Tôi lắc đầu nằm trong lòng anh khóc thút thít.

Ánh mắt anh sáng trong như nước, khẽ khàng lau nước mắt cho tôi.

Khóc mãi, cuối cùng thần trí cũng bình tĩnh lại.

Đứng trên lập trường của anh, anh không làm gì sai cả, sự vững mạnh của hoàng quyền mới là quan trọng nhất.

Thâm cung nhiều hờn oán, chưa bao giờ trường sinh.

Tôi sợ rồi, không muốn vấn vương, không muốn tranh sủng, tranh đấu, không muốn hại người, cũng không muốn bị người hại.

Đấy là kiếp trước của tôi, là những việc đã qua, tôi giờ đã được đầu thai, không thể giẫm vào vết xe cũ.

Cho dù tôi theo anh về, không còn là Niên Quý phi nữa, cũng sẽ không còn là một người qua đường đủ bình tĩnh đứng nhìn đoạn lịch sử này.

Chỉ cần tôi ở bên cạnh Dận Chân, nếu Dận Chân yêu tôi, tôi sẽ lại trở thành một Niên Quý phi khác, nếu anh ấy không yêu tôi, tôi sẽ phải sống thế nào?

Tôi dùng đầu chống cằm anh, nói nhỏ nhưng kiên định: “Dận Chân, em nghĩ kỹ rồi, em không về với anh đâu.”

Toàn thân anh run lên, nhưng giọng vẫn dịu dàng: “Anh tôn trọng quyết định của em.”

Tôi túm chặt ống tay áo anh: “Dận Chân, em thu lại những lời đã nói ở kiếp trước. Em không muốn đoạn tuyệt tình duyên với anh, em muốn đời đời kiếp kiếp ở bên anh, kiếp trước kiếp này kiếp sau của anh đều sẽ là của em.”

Anh vuốt tóc tôi, liên tục gọi tên tôi: “Tiểu Dĩnh! Tiểu Dĩnh!”

“Em hứa với anh, nếu anh có thể quay lại, em sẽ ở đây đợi anh, mãi mãi đợi anh.” Mắt tôi mờ đi, nhưng cố kìm nén không để rơi nước mắt xuống.

Ánh mắt anh rất nhiều tâm trạng, anh nói: “Tiểu Dĩnh, đừng đợi anh, em xứng đáng được sống tốt hơn anh.”

Tôi không nói gì, ôm chặt lấy anh. Ngốc ạ, một khi anh đã bước vào tim em rồi, em làm sao còn có thể yêu người khác được đây?

Đến ngày hẹn, Dận Chân cười: “Tiểu Dĩnh, em đừng đi tiễn anh nữa, anh sợ nhìn thấy em, anh không nỡ rời đi.”

Tôi kiên trì: “Em tiễn anh tới cửa, em không vào đâu.”

Cuối cùng anh cũng đồng ý.

Trên đường đi chúng tôi dựa sát vào nhau, phân ly là vĩnh biệt, chỉ mong đường dài hơn một chút, xe chạy chậm hơn một chút, thời gian chúng tôi dành cho nhau sẽ được nhiều hợn một chút.

“Em chỉ tiễn anh đến đây thôi.” Tôi cố nở một nụ cười.

“Tiểu Dĩnh!” Dận Chân cười. “Hứa với anh, đừng khóc!”

“Em hứa!” Tôi hôn lên môi anh. Đặt tay anh lên ngực mình. Dận Chân, anh mãi ở trong tim em, mãi mãi không bao giờ rời xa.

Anh quả quyết quay người.

Trên môi vẫn lưu lại hơi ấm cuối cùng của anh, tôi cố gắng mỉm cười nhìn theo bóng anh.

Thời khắc anh quay người, nước mắt tôi tràn ra, tôi vội vàng lau đi, bởi vì tôi đã hứa với anh rằng tôi không khóc.

Có một số người càng đi lại càng cách nhau xa, cuộc đời họ luôn luôn đi lướt qua nhau, thế gọi là mối quan hệ cân bằng, may mà chúng tôi không phải thế.

Lại có một số người càng lại gần càng hứng thú, nhưng sau khi gặp gỡ rồi, càng đi càng xa, chúng tôi cũng không phải như thế.

Có một số người lại như một chiếc quẩy xoắn, quấn quýt cả đời, chúng tôi đã không thể nữa rồi.

Và có một số người đôi khi cách bạn rất xa, lại có lúc rất gần bạn, tôi và bạn chính là quan hệ điện tâm đồ.

Trái tim chúng ta mãi mãi ở bên cạnh người kia, chưa từng rời xa nửa bước.

Anh mang niềm vui đến cho tôi, tôi tặng lại anh những nụ cười.

Bởi vì anh đã từng đến thế giới của tôi, tôi đã hiểu và không hối tiếc.

Hết.