Có đôi khi, những nơi đầu sóng ngọn gió, khi bị người vây quanh công kích hắt nước bẩn vào người lại không phải là nơi chịu đựng gian nan nhất. Cũng không phải những con người đang vật lộn trong cuộc sống dưới đáy xã hội, mà là một cuộc sống bị kẹp ở giữa, phải đưa ra những lựa chọn đầy khó khăn, nên trung thành với ai và vấn đề cực kỳ khó là tuân theo mệnh lệnh của người này hay của người kia, ví dụ như anh bây giờ.
"Cậu đi trước đi,♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn nên làm việc gì thì làm đi, đừng để cho những người khác tìm ra manh mối gì. Còn nữa, trước mắt cứ để cho cô ấy ở đây nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, chờ bệnh tình ổn định thì khởi hành đi thành phố C."
"Vâng, tôi xin phép ra ngoài trước." Hà Dĩ Kiệt gật đầu, thư ký Triệu liền xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại, để lại cho hai người bọn họ với thế giới nho nhỏ riêng biệt ở trong đó. Trong nháy mắt cảm giác ấm áp và yên ắng kia đã quay trở lại. Anh đứng dậy đi tới điều chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa không khí cao lên một chút, kéo chiếc chăn mỏng đắp lên trên người cô, đặt hai cánh tay trắng nõn gầy guộc ra bên ngoài chăn,dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com sau đó anh mới ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy cánh tay của cô đang được cắm kim truyền dịch, ủ bàn tay của cô trong lòng bàn tay ấm áp của mình
Ngón tay của cô nhỏ xíu xiu và mượt mà, móng tay được cắt ngắn ngủn, nhưng không còn ánh lên sắc màu hồng nhạt rực rỡ như trước đây nữa, mà giờ đây trở nên trắng bạch tựa như không có chút máu nào. Anh nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cô, từ đầu ngón tay cô truyền tới cảm giác lạnh buốt, dọc theo đầu ngón tay anh lan tràn đến tận trái tim anh. Trái tim anh đau đớn, dường như đây chính là sinh mạng của mình vậy. Gần đây trái tim nguội lạnh của anh đã dần dần xuất hiện nhiều vết rạn nứt, đối diện với sự yếu ớt của cô đã sụp đổ vỡ thành mảnh nhỏ.
Sau khi Tương Tư tỉnh lại, trời đã tối rồi, trong phòng còn chưa bật đèn, chỉ có chút ánh sáng màu lam đậm của hoàng hôn mơ hồ từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Cô cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhiệt độ trong phòng rất dễ chịu, giường rất mềm, còn tay của cô, bị người khác giữ lại trong lòng bàn tay, nắm thật chặt.
Cô thử nhúc nhích, giọng nói đầy sợ hãi: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Trường Sinh?"
Người nắm tay cô đang nằm gục ở bên cạnh giường cô bỗng nhiên ngồi thẳng dậy. Trong màn đêm, vóc dáng anh thoạt nhìn rất cao, mặt mày mơ hồ nhìn không rõ ràng lắm, nhưng lại ngập tràn một cảm giác rất quen thuộc. Tương Tư hơi dùng sức, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn muốn rút tay về, người nọ lại càng cầm chặt hơn, tiếp đó mới nhẹ nhàng buông ra .
"Em tỉnh rồi sao?" Giọng nói khàn khàn nhưng chứa đựng vẻ ấm áp nồng đậm. Tương Tư thoáng cái giật mình tỉnh lại, cô nghe thấy giọng nói của anh.
"Để anh xem em còn sốt nữa không nào?" Anh lại nói, giọng nói vừa mới tỉnh ngủ có chút mờ mịt nhưng rất ấm áp. Tiếp đó là một bàn tay trong đêm tối đưa lên thăm dò trên trán của cô. Tương Tư hoảng sợ, còn chưa kịp né tránh, anh đã nói tiếp, trong âm điệu có chút vui sướng "Ừm, vẫn còn hơi nóng, nhưng đã khá hơn nhiều rồi, Tương Tư bé nhỏ của anh, em đã đói bụng chưa?"
Rốt cuộc Tương Tư không thể nào cứ im lặng như vậy được nữa, chần chờ một lát, cô hơi cắn môi, cổ họng vẫn còn hơi đau, nên âm thanh phát ra nghe có chút khàn khàn, rin rít rất khó nghe:diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn "Tại sao tôi lại ở chỗ này?"
Bóng dáng người đàn ông đứng trong bóng tối kia hơi sững lại, tựa hồ như giọng nói vừa rồi đã lôi kéo tư duy anh trở lại. Vừa rồi đúng là anh đã nằm mơ nên mới ngây ngốc có những cư xử thân mật với cô, giống như lúc trước khi họ còn yêu nhau thắm thiết vậy.
Nhưng rồi anh lại cảm thấy may mắn, may mắn vì mình đã hồ đồ, nếu không làm sao anh dám cư xử thân mật như vậy với cô.
Anh xoay người sang chỗ khác bật đèn. Ánh sáng từng chút từng chút tràn ngập trong gian phòng. Tương Tư nhìn theo bóng lưng của anh. Anh đứng ở đó, cao ngất và vững chãi, trước sau như một vẫn luôn uy nghi. Mũi của cô chợt cảm thấy chua xót, không biết là do cảm thấy quá mệt mỏi vì quá đau ốm hay là vì bản thân mình một lần nữa lại rơi vào trong tay anh.
"Em bị ốm!" Hà Dĩ Kiệt trầm mặc một lát, lúc này mới xoay người lại, ánh mắt của anh giống như hồ sâu, làm cho người ta không thể thấy rõ được rốt cuộc bên trong đó chứa cái gì. Tương Tư nhíu mày, thoáng cái lật chăn ra, chân trần nhảy xuống giường...
Anh kinh hãi, vội vàng bước tới chỗ cô đang đứng trên mặt đất, đưa tay ra ôm ngang người cô, rất nhanh chóng nới lỏng tay đặt cô nằm lên giường, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát không có một chút suồng sã.
Tương Tư khẽ giật mình, đang định lên tiếng lại nghe thấy giọng nói của anh chậm rãi vang lên: "Tư Tư, em đang ốm đây, hơn nữa bệnh không nhẹ đâu. Lúc này đây, em phải ngoan ngoãn dưỡng bệnh. Em yên tâm, những lời anh đã nói với em, anh sẽ không bao giờ nuốt lời. Bác sĩ nói em cần tĩnh dưỡng ít nhất hai tháng, đợi hai tháng sau, khi em đã khỏi, em có thể về nhà. Anh sẽ không quấy rầy cuộc sống của em, anh đã nói thì nhất định sẽ làm được, em hãy an tâm mà dưỡng bệnh..."
"Tôi đã ổn hơn rồi, tôi muốn được về nhà!" Tương Tư nhìn sắc trời bên ngoài đã đen kịt, trong lòng cô nóng như lửa đốt, Nhất Nặc không thấy cô về sẽ khóc, cô phải về nhà, cô muốn gặp con gái!
Sắc mặt của Hà Dĩ Kiệt trầm xuống, trái tim của Tương Tư liền co rút lại, thân hình cũng không tự kiềm chế được run lên một cái. Cô vẫn còn đang sợ anh, tận trong cốt tuỷ của cô cũng lộ ra sự sợ hãi!
Hà Dĩ Kiệt khẽ thở dài một hơi, anh ngồi xuống bên cạnh cô: "Lúc này đây em nghe anh có được không? Không cần phải lo lắng gì hết, thân thể em cần phải tĩnh dưỡng cho tốt rồi mới có thể đi về nhà được."
"Nhưng tôi thật sự cảm thấy tốt lắm rồi, thân thể tôi không còn sốt nữa!" Tương Tư không muốn ngang ngạnh với anh, mục đích của cô lúc này là được trở về nhà, nếu chọc giận anh, kết quả là tình cảnh của cô sẽ còn bết bát hơn, nghĩ như vậy, những lời cô nói ra đều mang theo một chút cầu khẩn.
Hà Dĩ Kiệt không quen nghe giọng điệu như vậy của cô, chỉ cảm thấy trái tim mình như nhũn ra, gần như sắp chảy ra nước. Anh nhìn lại cô, ánh mắt quấn quít như cây hoa Tử đằng (*). Anh định làm ra vẻ uy nghiêm nhưng đến cuối cùng bất đắc dĩ vẫn trở nên dịu dàng với cô: "Tư Tư..."
(*) Cây tử đằng: Cây hoa Tử đằng là cây hoa leo có bông lớn từng chùm rất đẹp. Ý câu văn trên muốn miêu tả tình cảm yêu thương không nỡ, trong ánh mắt của Hà Dĩ Kiệt khi nhìn Tương Tư.
Tương Tư mở to đôi mắt nhìn lại anh, trái tim lại trở nên căng thẳng, đập liên hồi.
"Tương Tư ngoan..." Tay của anh hạ xuống phủ lên mái tóc của cô: "Thân thể em bị kiệt sức vô cùng nghiêm trọng. Vừa rồi bác sĩ đã nói với anh, nếu em không điều dưỡng cho tốt, từ nay về sau bệnh này sẽ tiếp tục tái diễn. Tự bản thân em phải biết giữ gìn thân thể của mình chứ, không thể tùy hứng được, biết không?"
"Tôi sẽ tự mình chú ý, tự mình điều trị dần dần, tôi thấy về nhà tĩnh dưỡng sẽ thoải mái hơn." Tương Tư tỉnh táo lại, quyết không buông tha.
"Tư Tư..."
"Anh cũng đã đồng ý với điều kiện của tôi rồi, anh sẽ không can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa, Hà Dĩ Kiệt, bây giờ anh không thể đổi ý!"
Đôi mắt cô sáng chói, trong trẻo vô cùng, khi cô nhìn vào anh có cảm giác mình không thể từ chối nổi.
Hà Dĩ Kiệt không muốn tranh cãi với cô, nhưng chuyện này liên quan đến sức khoẻ của cô nên anh tuyệt đối không thể thỏa hiệp được!
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, nhất định anh sẽ từng bước nhượng bộ đối với cô!
"Được, chờ sau khi sức khoẻ của em tốt hơn, anh tuyệt đối sẽ không can thiệp một chút nào nữa! Nhưng hiện tại, em phải nghe anh, anh gọi là bác sĩ đến xem em như nào, em nằm xuống đi!"
Giọng nói của anh có chút uy nghiêm, khiến cho người nghe không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi, Tương Tư hơi nhếch môi lên, cô sẽ không thỏa hiệp, cô cũng sẽ không để anh tùy ý sắp xếp, thân thể này là của cô, mắc mớ gì tới anh chứ?
"Hà Dĩ Kiệt, anh dựa vào cái gì mà quản lý tôi? Thân thể tôi bị hủy hoại nghiêm trọng thế này, rốt cuộc là do ai? Là ai làm hại tôi? Hiện tại anh không cần phải giả từ bi mèo khóc chuột làm gì. Lúc trước thì anh tự mình phá bỏ đứa con của tôi, sau đó tới lượt vợ anh tới hành hạ tôi, lúc ấy sao không thấy anh lo lắng cho thân thể của tôi? Tôi cho anh biết, tôi và anh đã sớm không còn liên quan gì với nhau nữa rồi. Cho nên, nếu tôi có chết đi thì cũng không liên quan gì tới anh cả!"
"Không được phép nói bậy!" Anh tức giận, hai mắt đỏ bừng, thoáng cái bịt miệng cô lại, giọng nói có chút bối rối: "Không cho phép em nói tới chữ chết!"
Tương Tư buồn cười, đôi mắt quật cường không chút sợ hãi nào nhìn anh, cô hung hăng đẩy tay anh ra: "Hà Dĩ Kiệt, anh làm như vậy, thật sự không có ý nghĩa gì."
"Lúc này đây, mặc kệ như thế nào, em cũng phải nghe lời anh! Tư Tư, chưa qua hai tháng, anh tuyệt đối sẽ không để em rời đi. Em van cầu cũng vô dụng, uy hiếp cũng vô dụng, em có làm gì cũng không thay đổi được!"
Anh nói xong, xoay người đi nhanh ra ngoài, gần như chạy trối chết.
"Khốn khiếp! Đồ chết tiệt!" Cô không nhịn được liền lên tiếng chửi bới. Cô với chén nước đặt bên bàn đầu giường, ném mạnh xuống đất “choang” một tiếng vang lên thật lớn. Hà Dĩ Kiệt đứng ở ngoài cửa đã được đóng chặt, đáy mắt dần dần dâng lên sự thương xót và đau đớn. Tư Tư, anh phải làm như thế nào thì em mới có thể hiểu được anh. Anh chỉ mong muốn em có cuộc sống tốt, anh chỉ mong muốn em được hạnh phúc mà thôi.
Tương Tư mất hết khí lực, người mềm nhũn, nằm co rúc ở trên giường. Cô nhìn quanh gian phòng tinh xảo xinh đẹp này, lại nghĩ thương mọi người đang sống trong gian phòng thuê nhỏ hẹp bức bối kia, nhất định Nặc Nặc của cô sẽ khóc. Tương Tư nghĩ tới con gái trái tim liền bắt đầu quặn đau, nước mắt không sao kiềm chế nổi rơi xuống như mưa. Cô nhảy xuống giường, chạy tới bàn để điện thoại bên cạnh, cầm điện thoại lên, nhưng lại không biết phải làm sao bây giờ. Trong nhà cô không có điện thoại, Trường Sinh cũng không có điện thoại, cô biết gọi cho ai bây giờ?