Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 128: Ngoại truyện nóng bỏng - Chương 9: Đêm mất hồn...




Thanh Thu đành chỉ có thể nhắm hai mắt lại, cô cứ thở dốc từng ngụm từng ngụm một, cảm thấy nóng bỏng của anh cứ từng lần, từng lần một, cọ qua cọ lại nơi ấy của cô một cách tà ác...

Mỗi một lần khi cô có cảm giác mình sắp đạt được thỏa mãn, thì anh lập tức có ý định chơi xấu, lại né tránh cô. Loại cảm giác này giống như bị giày vò và hành hạ, khiến cô không sao kiềm chế nổi, khẽ rên lên một tiếng vẻ như phản kháng lại như bất mãn...

Không ngờ, âm thanh rên rỉ nghe rất yếu ớt ấy, khi lọt vào trong tai Thẩm Bắc Thành, lại càng trở nên có hương vị phong tình và kích thích anh hơn. Trong lúc nhất thời, Thẩm Bắc Thành không biết làm thế nào để giữ được ý thức tự kiềm chế đối với những hành động của mình nữa. Anh nghiêng người xuống một chút, dồn sức lực vào nơi hông của mình, thúc mạnh người lên phía trước một cái. Từ trong miệng Thanh Thu chỉ kịp phát ra một tiếng “a...a...”, cả người cô đã bị anh đè ở trên mặt bàn khổng lồ kia, có muốn ngăn cản anh lại cũng không thể ngăn cản được nữa, cô lập tức bị anh hung hăng xuyên vào bên trong...

Rất ít khi Thanh Thu tỏ ra nhiệt tình như vậy, mà mấy ngày gần đây trong chuyện hoan ái, bọn họ lại có chút sao nhãng. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Giờ đây, một khi ý thức đã buông lỏng cho cảm xúc được phát tiết ra ngoài, thì không làm sao thu lại được nữa.

Nhất là với Thẩm Bắc Thành, quả thực anh đã không còn đầu óc nào để ý rằng, lúc này những động tác của mình đã có phần trở nên hơi thô lỗ rồi.

Thanh Thu dần dần tiếp nhận những chuyển động không ngừng của Thẩm Bắc Thành. Trong lúc này, cô không cách nào tự điều khiển được bản thân nữa, từ miệng của cô phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ, nghe rất êm tai làm rung động lòng người...

Hơn nữa, những âm thanh vô cùng quyến rũ ấy vang lên vừa đứt quãng, lại vừa thay đổi theo lực va chạm của Thẩm Bắc Thành, khi truyền vào trong tai của anh, Thẩm Bắc Thành có cảm giác cực kỳ thoải mái không nói ra được...

Chiếc lưng trần trắng nõn như ngọc của cô nằm xoải ra ở trước mặt anh, lúc này, nơi bên trong mềm mại của cô vẫn đang tiếp tục nhẹ nhàng co rút, như muốn giữ chặt nơi đó của anh, tựa như có một cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng mút lấy anh mà siết chặt lại vậy... Đã mấy lần thiếu chút nữa anh đã không khống chế nổi bản thân, suýt nữa bị mất mặt với cô, may mà đến phút cuối cùng, anh đã có thể nỗ lực nhẫn nhịn lại được...

Nhưng anh cũng đã phải hít vào từng hồi từng hồi không khí lạnh... Bà xã của anh, thật sự càng ngày càng có hương vị...

“Thanh Thu... Thanh Thu...”

Anh cúi người xuống, vòng eo càng lay động như những đợt sóng điên cuồng... Ánh mắt của Thanh Thu lúc này cũng thay đổi, trở nên có chút mê mang, hai gò má ửng hồng, đôi môi căng đầy, mềm mại của cô đã có chút sưng mọng lên, hàng lông mi dài đã giúp cô che khuất một phần đôi mắt lúc này đã trở nên mê đắm lẫn có chút ngượng ngùng không nói ra được...

Thẩm Bắc Thành nhìn đến si ngốc dung nhan đang bày ra biểu cảm vô cùng đáng yêu kia, khiến anh có cảm giác bản thân mình giờ đây không thể nào tự kiềm chế được nữa rồi. Anh lại nghiêng người xuống hôn vào đôi môi ngọt ngào đó. Đôi môi của Thanh Thu bị anh mút chặt lấy, đầu lưỡi nóng bỏng của anh di chuyển qua lại như đang vẽ dọc theo cánh môi của cô. Thanh Thu không tự kìm chế được nữa, cô hơi hé miệng ra, chiếc lưỡi mềm mại thơm tho cũng không cách nào khống chế nổi, liền đưa ra ngoài dò xét...

Cô vừa mới có phản ứng trở lại, Thẩm Bắc Thành liền nhạy bén cảm nhận thấy, cô đã bắt đầu động tình. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người hôn nhau như si như say, ngay cả cuộc triền miên kia cũng bắt đầu trở thành sự đau khổ dịu dàng...

“Bà xã, em có mệt không vậy...” Thẩm Bắc Thành khẽ thở dốc, lo lắng ở tư thế thế này Thanh Thu sẽ cảm thấy không được thoải mái, dù sao, anh là một người đàn ông to lớn thế này, mà lại đè ép lên cô như vậy...

Thanh Thu lắc đầu, rồi lại gật đầu, trong giọng nói đã có chút khàn khàn, nghe rất mê người, khẽ đáp lại: “Chân của em đã sắp tê dại đi rồi...”

Thẩm Bắc Thành cười lên một tiếng vẻ đầy cưng chiều, nhưng anh cũng vẫn không chịu rút mình ra khỏi cơ thể của cô, ngược lại, anh vẫn ôm cô như vậy, di chuyển sang chiếc ghế sô pha đơn ở bên cạnh. Hai người giống như trẻ sinh đôi, lại tiếp tục kết hợp với nhau ở trên chiếc ghế sofa...

Anh ngồi dưới, còn cô ngồi ở trong lòng anh quay lưng lại dạng hai chân ra. Tư thế của cô thế này làm cho Thẩm Bắc Thành cảm thấy rất hài lòng, hai tay anh ốp vào nơi mềm mại ở trước ngực cô rất vừa vặn. Anh chỉ cần lay động chiếc hông vững chãi của mình, thân thể trắng như tuyết Thanh Thu liền nảy lên lên xuống rất dễ dàng. Chiếc eo nhỏ nhắn quyến rũ của Thanh Thu lay động theo nhịp điệu đung đưa của Thẩm Bắc Thành. Hơi thở của anh dần dần nặng nề, anh há mồm khẽ cắn vào trên vai của Thanh Thu... Một cảm giác đau đớn rất nhỏ chợt truyền đến, Thanh Thu không nhẫn nhịn được, thân thể liền co rụt lại...

Thẩm Bắc Thành chỉ cảm thấy một hồi khoái cảm vọt đến, lan truyền ra khắp cơ thể của anh, không ngôn ngữ nào có thể diễn tả nổi. Tứ chi của anh lúc này tựa như đã trở nên tê dại mất rồi, chỉ thấy có một cảm giác sung sướng, vui vẻ vô tận từ trong mạch máu lan tràn ra khắp toàn thân. Anh ôm chặt lấy Thanh Thu, siết nhẹ một cái, nơi cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ kêu ồ ồ. Thanh Thu người như rã rời, khẽ rên lên tiếng, hai tay cô đưa ra sau, bám chặt vào hai cánh tay bền chắc của Thẩm Bắc Thành, tựa như chìm vào trong ảo mộng. Hai mắt cô chậm rãi nhắm lại, hai gò má ửng hồng như ráng mây chiều. Thân thể của cô từng chút, từng chút trở thành mềm nhũn, cô cảm thấy cả người mình lúc này tựa như một đám mây đang bay bổng phiêu du. Khoái cảm lan tràn làm cho từng lỗ chân lông trên cơ thể của cô cũng cảm thấy vô cùng thoải mái...

Đêm đã rất khuya, nhưng với bọn họ, dường như ban đêm bây giờ thật sự mới được bắt đầu...

Hiện trường vụ huyết án thứ ba được phát hiện ở công ty của Lục Phóng.

Người quản lý Phòng kế hoạch vừa mới cầm bản thiết kế dự án mà Lục Phóng vừa phê chuẩn đi ra ngoài, tiểu thư thư ký dáng vẻ vô cùng đong đưa liền bưng cà phê đi vào. ¬

Cả căn phòng làm việc to như vậy, lúc này đều chìm trong sự yên tĩnh, nhưng lại lộ ra một chút uy nghi làm cho người ta phải lùi bước.

Cửa chớp đã được kéo ra một chút, ánh mặt trời nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ xuyên vào, đã đến giờ tan sở, nhưng Lục Phóng vẫn còn đang bận rộn không ngừng, anh còn mải chúi đầu vào trong đống tài liệu đầy ắp.

Từ khi Lưu Tô sinh con gái xong, đến bây giờ cũng đã được một thời gian kha khá rồi, anh chỉ muốn mau chóng giải quyết mọi công việc của công ty cho xong xuôi, sau đó sắp xếp thời gian nghỉ ngơi một vài ngày, đưa vợ con ra nước ngoài đi du lịch.

Cho nên, suốt một hai tuần gần đây, hàng ngày, vào buổi tối Lục Phóng đều trở về nhà vô cùng muộn.

Lưu Tô lại nhận được cuộc điện thoại do thư ký của Lục Phóng gọi tới, giọng nói nghe cực kỳ nũng nịu: “Lục phu nhân, ngài khỏe chứ ạ? Tổng giám đốc Lục nói tối nay phải làm thêm giờ, cho nên ngài ấy sẽ không trở về nhà ăn bữa ăn tối đâu ạ, Tổng giám đốc muốn ngài trước...”

“Roẹt” một tiếng, Lưu Tô cúp điện thoại, giọng nói ngọt ngào của người phụ nữ ở đầu kia điện thoại, truyền vào trong tai của cô, nghe sao mà cảm thấy chói tai đến thế...

Lục Phóng, đồ đàn ông thối tha kia, chẳng lẽ cảm thấy sau cô sinh con ra, vóc người đã không còn như trước, nên bây giờ định thay đổi, định muốn ở bên ngoài kim ốc tàng kiều chăng? (ý nói Lục Phóng muốn ngoại tình)

Suy nghĩ lại, cô chợt nhận ra, đã hơn một tuần lễ rồi, hàng ngày, mỗi khi Lục Phóng trở lại nhà đều là nửa đêm rồi. Liệu có phải do khoảng thời gian qua cô không “chỉnh đốn” cho anh một chút, cho nên da thịt anh lại thấy ngứa ngáy rồi hay không?

Lưu Tô càng nghĩ càng thấy giận, cô vội cầm lấy quần áo, sau đó vọt vào trong phòng, thay quần áo...

Tiểu thư thư ký, cứ một lát lại đi vào đưa cà phê, một lát nữa lại mang đến đủ thứ đồ ăn rất phong phú mà cô ta đã mua ở ngoài, một lát sau lại vào hỏi có cần thiết phải điều chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa hay không...

Lục Phóng chỉ cảm thấy rất khó chịu, anh không muốn bị bất cứ ai làm phiền, liền bảo cô ta đi ra ngoài, cũng thông báo luôn, không có sự đồng ý của anh, không được cho bất cứ một người nào vào trong phòng làm việc!

Tiểu thư thư ký có chút ỉu xìu, đành phải lui ra khỏi phòng làm việc, vừa ngẩng đầu lên, cô chợt nhìn thấy cánh cửa thang máy dành riêng ở cách đó không xa, được từ từ mở ra. Một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc quần áo đắt tiền chậm rãi bước ra...

Mái tóc đen nhánh thật dài được uốn quăn, nhìn giống như dải rong biển buông xõa trên vai. Chiếc áo choàng dài bằng vải in hoa văn theo phong cách dân tộc của Lưu Tô hơi lay động theo sải chân bước thong thả của cô. Đôi giày cao gót đỏ như lửa, đôi tất chân màu đen bao quanh cặp chân thon dài mảnh khảnh. Nhìn lên trên chút nữa, lập tức nhìn thấy một chiếc mạng che mặt màu đen cực kỳ tinh xảo che khuất gần hết khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ lộ ra đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át và nóng bỏng, chiếc cằm trắng nõn nhỏ nhắn và xinh đẹp, trong vẻ đẹp đến mê hoặc như yêu ma kia lại lộ ra mấy phần khí thế nghiêm nghị. Cặp mắt của tiểu thư thư ký đờ đẫn nhìn chằm chằm, có chút không rời ra nổi, mãi một lúc lâu sau, cô ta mới phản ứng lại được, cung kính mở miệng: “Xin chào Lục phu nhân!”