Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 113-2: Đại Kết Cục ba (tiếp)




Hành lý đã được sắp đặt lên xe, các thủ tục xuất cảnh cũng đã được hoàn tất xong xuôi, vé máy bay đã được đặt rồi, lần này hai cha con Quý Quảng Nguyên đưa bọn họ ra sân bay.

Lúc lên xe, Quý Tư Khiêm khóc lớn không ngừng, Quý Quảng Nguyên và Tương Tư đã dỗ dành cậu bé mãi, nhưng cho dù hai người có dỗ dành như thế nào cũng không thể dỗ cho cậu bé nín khóc được. Cuối cùng vẫn chỉ có Nặc Nặc làm được, cô bé cầm chiếc khăn tay nhỏ lau nước mắt cho cậu, cậu liền cầm lấy tay của Nặc Nặc, lúc ấy tiếng khóc thút tha thút thít mới ngừng lại.

Nặc Nặc không thích dáng vẻ khóc lóc ầm ỹ của Quý Tư Khiêm, cô bé không thể kìm chế được liền cau mày lại: “Ba của em cũng không bao giờ khóc như vậy, anh không phải là nam tử hán!”

Quý Tư Khiêm bị câu nói của Nặc Nặc làm cho sửng sốt đến ngây người, cuối cùng cậu bị Quý Quảng Nguyên cứng rắn nhét lên xe, rốt cuộc đến lúc này cậu cũng không thể chịu đựng được nữa, bật òa khóc thành tiếng.

Lúc nhóm người của Tương Tư và Cận Trường Sinh xuống xe, chuẩn bị đi vào khu kiểm tra, chợt thấy xe của Thẩm Bắc Thành phóng như bay chạy đến nơi này. Thẩm Bắc Thành cảm thấy may mắn vì anh đã đuổi theo đến sân bay kịp thời, anh mang đến tin tức động trời:

Hà Dĩ Kiệt bị ung thư dạ dày đã đến giai đoạn cuối, nhưng ở California anh lại nhất định không chịu điều trị. Tĩnh Tri đã gọi điện thoại đến báo tin này cho anh biết, anh nghĩ cần phải báo cho Tương Tư và Nặc Nặc biết, anh muốn để cho Hà Dĩ Kiệt được gặp lại hai mẹ con một lần cuối. Thẩm Bắc Thành cầu xin Tương Tư hãy mang con gái mau đến đó sớm một chút, sợ thời gian không còn kịp nữa rồi,... Nặc Nặc sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy ba của nó nữa.

Kể từ sau khi nghe thấy Thẩm Bắc Thành báo tin như vậy, Tương Tư liền lọt vào trong trạng thái hoảng hoảng hốt hốt, thần trí gần như bị chìm vào trong trạng thái mơ hồ.

Mấy người kia đang nói cái gì, cô đều không nghe được, trời đất lúc này dường như đang xoay tròn đảo lộn. Giờ đây mấy chữ: ung thư dạ dày giai đoạn cuối, không chịu chữa trị... đang tràn ngập, quay cuồng ở trong đầu cô.

Bệnh ung thư, không chịu chữa trị, một lần cuối, từng chữ từng chữ như đang đóng đinh vào trong trái tim của cô,, từng chữ từng câu giống như một lưỡi đao mỏng sắc bén, đâm xuyên vào trong trái tim của Tư Tư, xoáy sâu khiến máu tươi chảy ra ào ạt, cô đã trở nên mơ hồ...

Nặc Nặc không biết cái gì là bệnh ung thư, chỉ cần nghe nói phải đi tìm ba, cô bé cao hứng đến mức ở trong xe luôn miệng kêu gào ầm ĩ. Tương Tư hiện giờ đã không thể tự lo cho bản thân nổi nữa rồi. Thẩm Bắc Thành ôm Nặc Nặc trong lòng, cô bé vui vẻ nói chuyện với anh không ngừng.

Lúc này cô bé lại nói mình phải mang cho ba tất cả những thứ gì tốt nhất để cho ba ăn, một lát sau lại nói cô bé mới học được một bài thơ phải đến đó để đọc cho ba nghe, một lát nữa lại nghĩ ra được một điều gì đó, liền tự mình vội vã xoay quanh, mở chiếc rương nhỏ của mình ra, bới loạn ngổn ngang ở trong đó, sau đó ôm ra một đống lớn các thứ, vui vẻ rạo rực nói rằng, muốn mang tất cả những thứ này đến cho ba.

Thẩm Bắc Thành nhìn bộ dạng hoạt bát đáng yêu của Nặc Nặc, lại nhìn sang Tương Tư đang ngồi nép ở bên cạnh không hề nhúc nhích, mấy lần anh định nói nhưng lại thôi, anh cũng không biết mình sẽ phải nói với cô điều gì bây giờ, mà chính anh cũng không thể mở miệng ra nổi nữa rồi.

Anh cũng muốn nói chút lời an ủi với cô, tuy nhiên anh lại không biết phải bắt đầu nói như thế nào.

Hà Dĩ Kiệt đã sắp chết rồi, anh lại nói muốn cô bớt đau buồn hay sao?

Lại nghĩ đến anh và Hà Dĩ Kiệt đã quen biết nhiều năm như vậy, nghĩ đến khoảng thời gian suốt mấy năm Hà Dĩ Kiệt và Tương Tư đã quấn quít bên nhau, nghĩ đến những năm thuở ấu thơ suốt của Hà Dĩ Kiệt. Nhưng năm đó Hà Dĩ Kiệt đã phải chịu đựng đủ mọi chuyện nhục nhã, đã làm cho anh gần như phát điên lên vì đau khổ, nghĩ đến quảng thời gian chìm nổi khi Hà Dĩ Kiệt ở trong chốn quan trường... nghĩ đến con người của Hà Dĩ Kiệt luôn nặng lòng ân tình... Bí thư Tiếu gặp cảnh gian nguy (gian nan nguy hiểm), bởi muốn đáp lại ơn nghĩa mà Hà Dĩ Kiệt bất đắc dĩ phải bỏ qua hạnh phúc của mình lẫn cả người mình yêu sâu đậm, cưỡng ép bản thân phải nuốt quả đắng, chấp nhận cuộc hôn nhân không tình yêu, cuối cùng, cho đến cuối cùng chính anh lại bị rơi vào một kết quả như vậy...

Trong lòng anh thấy cực kỳ khó chịu, sau mấy lần Thiệu Đình gọi điện thoại tới, suốt dọc theo con đường đi, cũng đã mấy lần anh không kìm nổi cảm xúc của mình mà rơi lệ. Bọn họ làm anh em với nhau cũng đã được hơn hai mươi năm rồi, tình thân giữa bọn họ với nhau xem ra còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt, nếu như về sau, Hà Dĩ Kiệt thật sự đã không còn ở trên cói đời này nữa...

Thiệu Đình đang ở nước ngoài xa tít tắp, Thanh Thu cũng sẽ đi và cũng sẽ không trở về nữa. Ở lại nơi này chỉ còn có một mình Thẩm Bắc Thành anh, sống một cuộc sống cô đơn lạnh lẽo buồn tẻ, vậy thì cuộc sống này đâu còn có ý nghĩa gì nữa. Nếu như Thanh Thu cũng gả đi, rồi sau đó cô sinh con với người khác, anh cảm thấy thật sự mình sẽ phải uống cho say một trận đã đời, uống cho đến khi anh chết đi, sau đó anh sẽ xuống suối vàng để gặp Dĩ Kiệt, hai người bọn họ lại tiếp tục làm bạn với nhau nơi âm tào địa phủ...

Thẩm Bắc Thành đã sớm đặt mua được vé máy bay đi California, do đó bọn họ đi đến sân bay quốc tế của thành phố A, lập tức vào phòng làm thủ tục để bay sang California.

Thẩm Bắc Thành ôm Nặc Nặc, Cận Trường Sinh sắp xếp cho người gửi hành lý giúp cho mọi người, còn anh tự mình dìu Tương Tư đi.

Cả người Tương Tư đang chìm trong trạng thái thất thần, Trường Sinh đi bên cạnh đỡ cho cô bước đi, cô cứ thế đi hướng về trước, bảo cô bước lên bậc thềm, cô liền máy móc bước lên trên đó, bảo cô dừng lại, cô liền đứng im giống như một pho tượng gỗ, không hề nhúc nhích.

Đến lúc đi qua cửa kiểm tra an ninh, nhân viên kiểm tra còn tưởng rằng cô bị ma túy khống chế, sau khi kiểm tra hồi lâu, bên an ninh mới thả cho cả đoàn người bọn họ đi qua.

Cho đến khi lên máy bay, máy bay đã cất cánh, Cận Trường Sinh đưa cho cô một thanh kẹo cao su, mấy ngón tay của cô cứ lập cập vấp váp mãi vẫn không thể bóc ra được, ánh mắt của cô tựa như đã bị mất tiêu cự, hoàn toàn trở nên trống rỗng vô hồn.

Lúc này Nặc Nặc đoạt lại thanh kẹo cao su, cô bé tự bóc kẹo ra, lại tự tay nhét vào trong miệng Tư Tư: “Mẹ, Nặc Nặc bóc kẹo cho mẹ ăn.”

Tương Tư kinh ngạc quay đầu lại, nét mặt Nặc Nặc tươi cười như hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn óng ánh trong suốt, mặt mày đẹp như vẽ, nước mắt của cô chợt trào lên, tuôn chảy như suối, từng dòng từng dòng thi nhau lăn xuống dưới, không làm sao dừng lại được.

Nặc Nặc bị dáng vẻ khóc không thành tiếng của mẹ làm cho giật mình, cô bé giơ cánh tay nhỏ bé cũng đang run lên không ngừng, dỗ dành mẹ: “Mẹ, mẹ đừng khóc, Nặc Nặc cho mẹ ăn kẹo ngọt này...”

Trong nháy mắt, Tương Tư cảm thấy cô đã mất hết lòng can đảm, trong lòng đau như đao cắt. Cô lảo đảo đứng lên đi về phía hướng phòng vệ sinh, Cận Trường Sinh gọi cô mấy lần, Thẩm Bắc Thành ngăn Cận Trường Sinh đang định đuổi theo Tương Tư: “Cứ để cho cô ấy khóc, khóc lên được là tốt rồi, cô ấy khóc lên là không có chuyện gì nữa rồi.”

Cả đoạn đường đi cô cũng không hề khóc, anh thật sự rất lo lắng, cô mà cứ như vậy thì tình hình sẽ rất xấu.

Tương Tư đóng cửa phòng vệ sinh lại, bước chân trở nên mềm nhũn, cô liền ngồi chồm hỗm ở trên mặt đất. Cô giơ tay áp vào mặt, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống, trượt qua giữa các khe ngón tay, rơi xuống đất, vỡ vụn ra thành những giọt nước nhỏ li ti lan rộng trên nền gạch men sứ trơn bóng, in rõ bóng người trên mặt đất. Nhưng giọt nước mắt tròn trịa làm mờ mịt nền đất, giống như những đóa hoa đau thương đang nở rộ ở trên sàn nhà...