Đừng Bao Giờ Buông Tay

Chương 9: Lâm Phong Thần, cậu chậm hiểu hay cậu biến thái vậy hả?




Hôm ấy, tôi về, không đợi lão. Nghĩ cứ tưởng lão sẽ đòi đi theo, nằng nặc xin lỗi tôi. Ha...hóa ra tôi tự ảo tưởng rồi. Lão không chỉ không đuổi theo tôi, mà lão lại dắt xe vô cùng thân thiết với con nhỏ Âu Dương Nhược Giai đó.

Tôi khóc không ra nước mắt. Cái cảm giác này...chết đi!

Sáng hôm sau...

Tôi vì tức lão, nên 6:15 đã chuẩn bị đến trường. Vì vội quá...nên...đã quên mất...hôm nay...là...

CHU KỲ SINH LÝ của tôi!!

Vào lớp, tôi đã có cảm giác rất ư là...khó khăn bởi vì...không hiểu sao, mọi lần, như thế này, lão luôn chạy ngang chạy dọc, lo nước lo chè cho tôi. Nhưng hôm nay, lão chẳng hề hấn gì cả. Cứ chăm chăm vào quyển sách.

Lúc tôi phát hiện ra, thì...đã hết tiết 2 rồi.

Tôi rón rén đi ra cửa, cố gắng kéo cái áo dài nhất có thể. Rồi chạy thật nhanh ra siêu thị để... Ai dè...lại xui xẻo va phải tên trời đánh Phong Thần.

Hắn nhìn tôi, tròn mắt hỏi:

“ Hạ Nhiên, đi đâu thế? ”

Tôi thề, tôi thề đây là câu hỏi vô duyên nhất hành tinh. Tôi ngượng chín mặt, ậm ừ:

“ Đi...mua...mua...”

“ Mua gì vậy? ” Hắn “ngây thơ” hỏi.

Tôi nhắm mắt nghĩ, tên này nhất định sau hôm nay phải trừng phạt.

“ Bánh mì...mua...bánh mì! ” Tôi trả lời nhanh, mắt sáng lên.

“ A, cho tôi đi theo với! ” Hắn hồ hởi

Nói chứ lúc ấy tôi cạn ngôn luôn mấy bác ạ. Cái tên khùng này...tôi không còn cách nào trị hắn nữa. Tôi giãy đành đạch:

“ Cậu đi theo làm gì?! ”

“ Mua bánh mì, tôi cũng đói rồi! ”

Tôi lắc đầu liên tục, rồi đẩy hắn vào lớp. Xong xuôi, tôi chạy như bay ra cổng...

Đi được một đoạn khá xa, tôi mới dừng lại thở hồng hộc. Tự nhiên cảm nhận thấy tiếng thở nhẹ bên tai. Và rồi...mắt tôi lồi khỏi tròng khi nhìn thấy...Lâm Phong Thần chạy bên cạnh.

“ Cậu...cậu...sao cậu lại ở đây?? ” Tôi lắp bắp hỏi.

“ Mua bánh mì. Tôi đói rồi! ” Hắn đáp

Tôi chỉ muốn dang chân đạp cho hắn một cái chứ mà...nhưng...

“ Sao cậu không ra canteen mà mua? ”

“ Tự nhiên muốn vận động chân tay chút! ” Hắn cười.

Lúc này...thực sự tôi chỉ muốn vả cho hắn xái quai hàm chứ mà...nhưng mà...hết cách. Đành phải cho hắn đi theo.

In dơ siêu thị.

Tôi lập cập đứng trước gian hàng đồ ăn vặt. Tên Phong Thần đang đứng luyên thuyên gì đó, bỗng dưng hỏi tôi:

“ Cậu ăn loại nào? ”

“ Tôi...tôi không biết...” Tôi khó khăn trả lời

“ Ờ vậy cậu chọn đi, CẬU MUA LOẠI NÀO, TÔI MUA LOẠI ĐÓ! ” Hắn hồn nhiên nói, đẩy tôi vào gian hàng.

Tôi khóc mà không có nước mắt. Cổ họng tôi cứ đắng tịt lại. Lâm Phong Thần, tên chết tiệt.

Tôi thụi cho hắn một cái ngã lăn ra đất, rồi nhét vào mồm hắn một cái bánh mì rõ to, chạy biến về trường.

Nhưng...thời gian có hạn...

Tôi còn đang ngất ngưởng vất vưởng ngắm trời trăng mây đất, thì cảm thấy có gì đó ấm ấm đụng phải mình.

Bóng dáng cao lớn ấy...đủ che lấp cả cơ thể tôi. Tôi nhíu mày ngó lên, thì ôi trời ơi...

“ LÂM TÂM THẦN! SAO CẬU LẠI Ở ĐÂY HẢ?? ”

“ Tên tôi là Phong Thần, not Tâm Thần. ” Hắn cười cười, rồi vuốt vuốt ngực trả lời:

“ Trình như cậu, chạy mãi thì cũng nằm trong lòng bàn tay của tôi thôi! ”

Tôi thở không ra hơi...cái tên điên này...

“ Từ nay trở đi...tôi nhất định sẽ không bao giờ kết bạn với đứa nào thuộc mấy cái nhóm thể thao gì đó. Thề luôn! ”

Tôi khó khăn nói. Rồi như nhận ra có ánh mắt nóng như lửa nhìn mình, vội ngước lên nhìn:

“ Gì? ” Tôi hỏi

“ Nói thật đi, cậu có phải đang có chuyện gì phải không? ” Hắn chau mày nhìn tôi.

Tôi xua tay:

“ Làm gì có...”

“ CÓ! ” Hắn nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Rồi hắn tiếp:

“ Nói mau! Cậu có còn coi tôi là bạn không hả? ”

“ Tôi...”

Tôi đơ người, rồi máu dồn lên não...