Đừng Anh Chịu Không Nổi!

Chương 8: Ghép Tim 3






Nghe lời mà điều hai người không muốn nghe được phát ra từ bác sĩ, tâm trạng ba Âu Dương và Âu Dương Tề Minh lập tức giảm xuống.

Âu Dương Tề Minh ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa phòng cấp cứu.
Vài y tá từ đâu đi tới đẩy cửa phòng cấp cứu bước vào, vài phút sau những cô y tá kia đẩy hai giường nằm trong đó ra.

Một xe là của mẹ Âu Dương đưa vào phòng hồi phục quan sát, một xe là được tấm vải trắng trùm lên từ đầu đến chân không nói ai nằm dưới đấy cũng biết.
Giường đẩy trùm tấm vải trắng đứng trước hai người.

Ba Âu Dương run tay kéo tấm vải trắng xuống, khuôn mặt trắng bệnh không một tí sức sống của Âu Dương Nhất Nhất hiện ra.
Ba Âu Dương khóc ra rồi kích động mà ngất đi.

Bên cạnh ông, lúc ông ngất xuống thì được Âu Dương Tề Minh bên cạnh đỡ lấy.

Anh kêu y tá gần đó không xa, nói.

" Nhờ cô đỡ và tôi vào phòng bệnh tạm thời gần đây."
" Vâng ạ."
Sau khi cô y tá dìu ba Âu Dương đi, Âu Dương Tề nhìn khuôn mặt cô em gái mình lần cuối, anh cúi đầu xuống sát bên tai cô, thì thầm.
" Ngủ ngon nhé."
Âu Dương Nhất Nhất đứng bên cạnh thi thể mình, từng giọt nước mắt cô rơi xuống đầy mặt, cô nhìn ba Âu Dương khóc đến ngất đi được y tá dìu đưa vào phòng bệnh lại nhìn đến biểu cảm xót xa trong mắt của anh hai, lòng chua xót.
Vài ngày sau, mẹ Âu Dương giống như biết tim người thay thế cho mình là con gái cưng của bà mà kể từ khi ghép tim đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, bà có lẽ biết rằng nếu như mình tỉnh lại sẽ không thể chấp nhận sự thật này mà cứ hôn mê nằm trên giường bệnh mãi.
Tại tang lễ của cô ba ngày sau đó, Âu Dương Nhất Nhất ngồi trên cao nhìn xuống nhà mình đang từng người đến thăm nhang nơi bàn thờ cô người đến rồi đi.
Tư Kiêu sau khi nghe tin cô chết thì đã không còn vui vẻ hoà đồng như trước nữa mà lạnh lùng ít nói hơn hẳn.
Người đến người đi ai cũng không tin được sự thật rằng con gái cưng độc nhất vô nhị của nhà Âu Dương lại ra đi, nhưng sự thật ra đi của cô lại kín không một khe hở, không ai biết nguyên nhân.
Đến ngày khiêng quan tài của cô đi đốt xác rồi đem tro tàn chôn xuống đất.

Ba Âu Dương bây giờ từ 50 tuổi qua những ngày này mà đã già thêm 10 tuổi.
Con gái ông từng nâng niu trong tay đến thương còn không hết mà bây giờ đã thành một hũ trở cốt rồi.

Người làm ba như ông sao lại không đau lòng được chứ.
Chôn cất xong, Âu Dương Tề Minh bảo mọi người rời đi trước nói rằng muốn ở lại một lát với em gái.

Sau khi tất cả rời đi, cuối cùng khuôn mặt lạnh lùng trong những ngày qua của anh vỡ nát.
Anh quỳ gục xuống bia mộ cô, nhìn hình ảnh trên bia mộ, em gái anh đang cười rực rỡ rất xinh đẹp.

Nước mắt Âu Dương Tề Minh xuyên qua khe hở ở bàn tay đang được anh che mắt mình lại.
Âu Dương Tề Minh trách mình vô dụng không ngăn cản em gái, không tìm người ghép tim cho mẹ sớm nhất.

Bây giờ gia đình anh đã không thể nào quay về như trước nữa rồi.
Tiền bạc, sự nghiệp thành công thì như thế nào chứ!? Em gái anh thương nhất từ bé đến giờ đã chết, người mẹ mà anh tôn kính nhất bây giờ vẫn còn hôn mê trong bệnh viện.

Nếu thời gian quay trở lại thì hay biết bao nhiêu, Âu Dương Tề Minh sẽ chuẩn bị trước ngày có tim phù hợp với mẹ, em gái cũng không có sợ chấp nhận làm nghề mình thích cũng không bỏ nhà ra đi khiến bệnh tim mẹ tái phát.
Sắc trời dần tối, Âu Dương Tề Ninh phủi chút cát như đang vuốt đầu em gái hồi còn sống, nhỏ giọng khiển trách em gái nhưng giọng nói lại đầy bi thương.
“ Mày dưới đấy nhớ hạnh phúc biết không.

Anh không thể quản này nữa rồi.”
Âu Dương Tề Minh nói xong thì đứng dậy quay người rời đi, không một cái ngoảnh đầu lại, bóng lưng anh nhìn rất cô đơn.
Đứng cạnh bia mộ, Âu Dương Nhất Nhất nghẹn ngào đẫm lệ.

Cô muốn chạm được vào anh trai, muốn nói chuyện với anh trai nhưng cô biết không thể.
Đến khi anh trai rời đi, Âu Dương Nhất Nhất cô đơn lê thê xung quanh chỗ này vài vòng thì xuất hiện người bạn thân nhất của cô.
Tư Kiêu tay cầm chai rượu, bước đi vững vàng tỉnh táo tiến đến chỗ cô, nếu khuôn mặt cậu không ửng hồng cùng xung quanh người không có mùi rượu thì ai nhìn vào cũng không nghĩ cậu say đâu.
Cậu nhìn chằm chằm bia mộ cô hồi lâu, sau đó ngồi bệt xuống.

Tư Kiêu đặt chai rượu để xuống bên cạnh, cậu giơ tay lấy hai cái ly nhỏ bên dĩa hoa quả của cô đổ nước trường đó ra thay thế là rượu vào.
Tư Kiêu ngây ngốc nhìn tấm ảnh trên bia mộ của cô vừa khóc vừa cười như thằng ngốc, nói
“ Nhất Nhất muội muội, ta thất tình rồi, uống với ta li rượu nào.”
Đáp lại cậu là sự im lặng, cậu dơ tay lên lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt, cười mà còn xấu hơn khóc.

“ Chúng ta đã hứa với nhau lúc nào cậu trở thành luật sư nổi tiếng sẽ dẫn tôi đi du lịch mà quên rồi à? Cậu nuốt lời rồi đấy! Cậu chỉ toàn nói dối thôi.”
Tư Kiêu giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve trên một gốc của tấm bia mộ, nhìn hình ảnh của cô đang cười thì giọng điệu tức giận.
“ Tôi đang khóc mà cậu cười cái gì!”
“ Hazz, lần này lão tử không so đo với cậu.”
Hai ly rượu được cậu cầm dưới đất lên rồi chạm vào nhau, Tư Kiêu nói: “ Cô nhóc vô tâm vô phổi cậu, sống dưới đấy cho tốt.”
Nói xong cậu uống một ly, ly còn lại đổ xuống đất.

Không bao lâu sau đó Tư Kiêu đứng dậy rời đi.

Âu Dương Nhất Nhất nhìn bóng dáng đi xa rồi thở dài, tên này say rượu rồi còn đi lung tung nữa chứ.
Bỗng trước mặt cô bị một vùng ánh sáng bao trùm, Âu Dương Nhất Nhất lại thấy mờ nhạt rằng lại có người tới mộ cô.

Thế mà lại là Kim Dạ???