Đừng Anh Chịu Không Nổi!

Chương 23: Suýt Bị Phát Hiện






Ăn xong, trời cũng đã tối đen.

Hàn Nhất Nhất lục túi lấy son để dặm lại nhưng không thấy đâu thế là cô ngỏ ý bảo Kim Dạ đi trung tâm thương mại mua son với mình.
Hắn cũng đồng ý không suy nghĩ, dù gì hắn cũng muốn ở cùng cô thêm một lát.
Đứng trước quầy son, cô lấy một cái màu hợp với mình rồi thanh toán.
Hàn Nhất Nhất nghĩ ra gì đó rồi ngỏ ý với Kim Dạ: " Em thấy vẫn còn sớm, chúng ta đi dạo ở biển đi."
Nào có con gái rủ con trai nhưng đối Kim Dạ và Hàn Nhất Nhất thì phải đấy, chỉ là do tính cách hắn quá lạnh lùng nên không biết những thứ này.
Kim Dạ đi lấy xe tiến tới chỗ cô rồi hai người xuất phát.
Mặt trăng nhỏ nhỏ hiện trên bầu trời đầy sao, hình bóng một cao một thấp rảo bước trên nền cát vàng của biển cả.
Hàn Nhất Nhất nhìn dấu chân một lớn một nhỏ in lên cát, cô cười khúc khích có vẻ thích thú.

Tính ra thì lâu lắm rồi cô mới tới biển vào buổi đêm thế này.
Hôm nay sóng biển có vẻ lặng đi nên những làn sóng nhấp nhô nhẹ nhàng.

Kim Dạ từ nãy đến giờ đều nhìn Hàn Nhất Nhất.

Lúc thấy cô cười, tim hắn hình như đập nhanh hơn bình thường vài giây, nhìn làn tóc thả ra trong gió tuỳ ý gió làm bay, càng nhìn càng thấy giống Âu Dương Nhất Nhất.
Đột nhiên, Kim Dạ buột miệng nói ra: " Âu Dương Nhất Nhất."
Ai ngờ, nghe tên này cô theo phản xạ mà quay đầu lại.

Ba giây sau, cô phát hiện mình biểu hiện sai rồi, lảng tránh sang chuyện khác: " Em...!em muốn nói, trăng đêm nay đẹp nhỉ."
Nói xong, Hàn Nhất Nhất xoay người bước tiếp, nhìn kĩ sẽ thấy cô đi nhanh hơn ban nãy một tí.
Kim Dạ đã gần có phán đoán trong lòng, hắn tiến tới ngang với cô, chủ động nắm tay, giọng hắn trong đêm tối ôn nhu đi không ít.
" Tay em lạnh rồi, về thôi."
Hàn Nhất Nhất cũng không từ chối, tay hắn ấm áp nắm lấy tay mát lạnh của cô tạo sự đối lập rõ ràng.
Đối với chuyện ban nãy, cô nghĩ chắc hắn không phát hiện ra cái gì đâu nhỉ?
Sau khi đưa Hàn Nhất Nhất về nhà, đợi cô lên nhà đóng cửa đã hắn mới lái xe rời đi.
Lãnh Cầm ngồi trên ghế sô pha, cô coi nhà Hàn Nhất
Nhất như nhà mình, mắt vẫn xem tivi nhưng miệng lại hỏi.
" Bạn trai chị à?".
" Ừm."
Lãnh Cầm trầm ngâm trông chóc lát, nói tiếp: " Thế anh trai em bị đội nón xanh rồi."
"..."
Hàn Nhất Nhất từ chối nói chuyện, cô để Lãnh Cầm tự suy tự diễn, Lãnh Binh về sau chắc sẽ giải thích với Lãnh Cầm thôi.
Vừa nhắc *tào tháo, tào tháo xuất hiện.

Tiếng chuông cửa vang lên, Hàn Nhất Nhất ra mở cửa mới phát hiện là Lãnh Binh.

Biết anh tới đón Lãnh Cầm nên để anh vào nhà.
*tào tháo: mọi người không hiểu thì lên google giùm mình nha, do mình hiểu nhưng không diễn tả được ý.
Lãnh Binh bước vào nhà, nhìn xung quanh căn nhà được trang trí đẹp mắt ấm áp của thiếu nữ cùng hương hoa nhài nhẹ tỏa xung quanh căn nhà trong lòng cũng bị không khí ấm áp này lây thay.
Hàn Nhất Nhất nói: " Anh ngồi đi, anh muốn uống gì?"
" Cái gì cũng được."
Nghe được câu trả lời, cô vào bếp rót nước.


Lãnh Binh sau khi ngồi xuống bên cạnh em gái thì đã lột bỏ sự lạnh lùng thường ngày, anh cốc đầu em gái, giọng đầy chất vấn:
" Em lớn rồi đúng không? Còn biết thất tình, còn biết uống rượu?"
Nghe anh trai giáo huấn, Lãnh Cầm không phục : " Em 19 tuổi rồi.

Hơn nữa, chị dâu đón em rồi không phải sao?"
Đúng lúc này, Hàn Nhất Nhất đem nước ra lại nghe ý sau mà Lãnh Cầm nói.
" Sư phụ, anh giải thích với con bé đi."
Lãnh Binh trong lòng lại không muốn nhưng đối mặt với Hàn Nhất Nhất phải làm như vậy vì không muốn cô phát hiện ra cái gì.
“ A Cầm, anh với cô ấy chỉ là quan hệ sư phụ học trò thôi, đừng nghĩ lung tung.”
Nói thì nói sao mà Lãnh Cầm không nhìn ra anh trai mình có ý với cô chứ, cô trả lời qua loa:
“ Ồ.

Dạ.”
Uống nước xong Lãnh Binh liền đưa Lãnh Cầm về, do anh mới công tác về liền chạy đến đây nên mệt mỏi không ít.
Sau khi không còn ai trong nhà nữa cô thấy trời đã khuya liền quay về phòng.
Nằm trên giường, cô lướt weibo một hồi thì nhận được tin nhắn từ wechat.

Nhấn vào thì thấy hoá ra là Kim Dạ nhắn tin.
[ Kim Dạ : “ Còn chưa ngủ?” ]

Sao hắn biết cô chưa ngủ, chẳng lẽ hắn là tôn ngộ không à? Thôi để vậy đi, Kim Dạ cũng không biết cô ngủ hay chưa đâu.
Thời gian trôi qua, ting ting, lại thêm tin nhắn mới.
[ Kim Dạ : “ Nút xanh hoạt động của em kìa :)”.

]
Á à, cô quên mất.
[ Hàn Nhất Nhất : “ nhà em vừa bị rớt mạng, anh chưa ngủ à?” ]
Rớt mạng, cái lí do này rất hợp lí, cô nghĩ mình thật là lợi hại của bậc thầy lươn lẹo.
[ Kim Dạ : “ Anh đang làm một ít việc, em vẫn chưa trả lời câu hỏi anh đâu đấy.”
Hàn Nhất Nhất : “ Em cũng đang làm một ít việc đây này, nên cũng chưa ngủ.”
Kim Dạ : “…”
Kim Dạ : “ Coi ngủ sớm đi.” ]
Kết thúc một câu chuyện nhạt nhẽo.

Hàn Nhất Nhất cất điện thoại để đi gặp chu công, nhưng cô không biết rằng, sóng gió sắp đến với mình.