Thời điểm trắc phi Dịch thị được tấn phong làm Bình phi, một vị trắc phi
Dương thị, là Ngọc Nhan Quận chúa của Yến vương ở trong sân tự vẫn, chỉ
để lại một phong huyết thư trách Nguyên Tĩnh Vũ vô tình, nguyền rủa Dịch Doanh Doanh ắt gặp người phản bội mà chết …
Nguyên Tĩnh Vũ đỡ Khinh Nhan ngồi lên kiệu, đứng ở ngoài nắm chặt tay nàng
nói: “Không nên suy nghĩ lung tung. Nàng về trước nghỉ ngơi thật tốt, để bọn thị nữ chăm sóc một chút, ngày mai chúng ta dời đến Thanh Phong
uyển. Ta đi xem một chút rồi trở lại …”
“Ta không sao, chàng đi đi!” Khinh Nhan gật đầu một cái. Có lẽ bởi vì tức
giận, vì khiêu khích, ánh mắt nàng ngược lại càng phát ra tia kiên định.
Dương Như Nguyệt vọng tưởng rằng lấy cái chết của nàng trả thù cho tuyết tình cùng dối gạt của Nguyên Tĩnh Vũ, thật sự là ngây thơ! Nàng cho là nàng
chết đi thì có thể vãn hồi cái gì? Có thể phá hư tình cảm bọn họ? Hay
làm hắn đau lòng hoặc nàng đau lòng? Làm cho mọi chuyện phức tạp thêm?
Hừ! Khinh Nhan cười lạnh một tiếng. Khi sống đã không đem nàng để trong
mắt, lúc chết rồi sao có thể? Chỉ là thân nhân đau kẻ thù mừng thôi!
Nàng cho đến giờ đều tin tưởng số mạng đều ở trong tay mình, không để
những gì dạng như nguyền rủa làm phiền lòng, không như những người khác
không nhìn được thoáng được vậy. Dọc đường đi có vài người dè dặt nhìn
nàng, cũng có lo lắng, cũng có châm chọc, còn có hả hê. Vốn là một ngày
hạnh phúc mỹ mãn lại bị cái chết của nữ nhân kia làm cho xám xịt, đổi
lại là người khác thì không biết đã thương tâm sợ hãi thành cái dạng gì, chỉ tiếc nàng Dịch Khinh Nhan không để cho người ta dọa đến kinh sợ!
Đã đến nước này, nàng không thể mềm lòng! Giản vương phi là đang hướng
nàng tuyên chiến, nàng cũng không mềm lòng hay áy náy. Nếu nàng đã bỏ ra chân tâm, nhất định phải có được hồi báo!
Trở lại Hành Hương uyển không lâu, Lâm Khinh Vân dẫn Dịch Cẩm Hồng lại xem nàng.
Mấy ngày không gặp, bệnh của Cẩm Hồng xem như được chữa trị tốt lắm.
“Đa tạ sư huynh chăm sóc Cẩm Hồng!” Nàng cười nói, rồi kéo Cẩm Hồng đến bên cạnh mình, thân thiết bắt mạch cho hắn.
Quả thật là tốt lên rất nhiều, y thuật sư huynh tựa hồ cũng hơn trước đây
rất nhiều. Nàng ngược lại hỏi: “Mẫu thân con thế nào? Khá hơn chút nào
không?”
“Đa tạ cô cô quan tâm, mẫu thân đã tốt hơn nhiều, qua chút thời gian nữa là có thể vào vương phủ thỉnh an cô cô.” Nói đến mẫu thân, Dịch Cẩm Hồng
thật cao hứng, nhưng ngay sau đó hắn chững lại, “Cẩm Hồng muốn lạy Lâm
thúc làm nghĩa phụ, nhưng Lâm thúc thúc nói người không có quyền làm chủ …”
Khinh Nhan khẽ sửng sốt một chút, sau đó lại thoải mái cười. Đứa bé này quả
nhiên thông minh! Nàng nhìn Lâm Khinh Vân nói: “Sư huynh không cần quá
băn khoăn, nếu huynh đã đi qua phủ Nguyên soái, hẳn sẽ biết tại sao ta
đem Cẩm Hồng đến Vương phủ. Sau này có huynh chăm sóc, ta cũng yên tâm,
mà sư huynh cũng không cần cả đời cô tịch …”
Trong giây lát Lâm Khinh Vân hiểu được ý tứ của nàng, vội cúi người nói:
“Thuộc hạ hiểu. Tạ ơn các chủ thương cảm! Thuộc hạ chỉ là … chẳng qua là thấy thân phận hèn mọn …”
“Sư huynh quá lo lắng rồi. Huynh là sư huynh của ta, cũng chính là huynh
trưởng của ta, sao không thể làm nghĩa phụ của cháu ta? Nếu phụ thân nó
đã không thương, sư huynh thay ca ca ta nuôi dưỡng tốt đứa bé này đi!”
Khinh Nhan nháy mắt với Dịch Cẩm Hồng, Cẩm Hồng đi nhanh qua quỳ gối trước
mặt Khinh Vân, lớn tiếng nói: “Hài nhi bái kiến nghĩa phụ!”
Lâm Khinh Vân cảm kích nhìn Dịch Khinh Nhan một cái, vội đem Dịch Cẩm Hồng
đỡ dậy, dịu dàng nhìn hài tử thông minh trước tuổi này.
Hắn chưa nghĩ đến là mình có thể làm phụ thân, trong lịch sử Lăng Tiêu các, cho tới giờ không có ám vệ nào được làm phụ thân. Dù đứa bé này chỉ là
nghĩa tử, nhưng là chủ nhân cho hắn, còn là cháu ruột của chủ tử, này
cùng ruột thịt với mình có gì khác nhau?
Sư muội là thiện tâm, mặc dù hắn bị cho là tư nô, nhưng nàng vẫn gọi là
sư huynh như cũ. Nàng tốt đẹp như vậy, đáng tiếc vĩnh viễn cũng không
thuộc về mình…
Lúc chạng vạng Nguyên Tĩnh vũ mới trở về Hành Hương uyển, vẻ mặt có chút
mệt mỏi, nhưng chỉ mong ánh mắt của nàng, có chút lo lắng. “Nàng vẫn
khỏe chứ?” Hắn chần chừ hỏi.
Trên mặt Khinh Nhan hàm chứa ý cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng đi tới, dịu dàng
tựa vào ngực hắn, vòng tay ôm quanh hông hắn, nhẹ giọng nói: “Ta cũng
không tin tưởng thần quỷ, chàng đừng lo lắng!”
Vì nàng chủ động dịu dàng, bởi vì nàng kiên cường cùng quan ái, buồn bực
trong lòng Nguyên Tĩnh Vũ hóa thành hư không. Hắn ôm chặt nàng, trên mặt lộ ra máy phần cười thoải mái. Khinh Nhan của hắn a, vốn là nữ nhân
kiên cường như thế, khéo hiểu lòng người, diu dàng như nước như thế …
“Khinh Nhan …” Hắn nhỏ giọng gọi nàng.
“Ân?” Nàng không có ngẩng đầu, ở trong lòng hắn lười biếng đáp một tiếng.
“Có nàng … thật tốt …” Hắn nhẹ giọng thở dài.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng có chút xao động. Hắn thở dài
thế này, phần ôn tình này, chân chân làm cho người khác khó phân biệt
thật giả. Dịu dàng thâm tình như vậy, có được mấy người có thế chống đỡ? Nhưng là, lời của hắn, thề của hắn … thật có thể tin sao …
Nguyên Tĩnh Vũ kéo nàng đi đến ghế dựa ngồi xuống, ôm cả hông nàng, để nàng
ngồi trên người mình, híp mắt nói: “Nghe nói nàng ta là nữ nhi yêu nhất
của Yến vương.”
Khinh Nhan tựa đầu trước ngực hắn, khẽ cười nói: “Nhìn một chút là biết!”
Khóe miệng Nguyên Tĩnh Vũ nâng lên, mỉm cười cúi đầu nhìn Khinh Nhan, trầm
mặc chốc lát mới gật đầu mà nói: “Nếu nàng đã chọn tặng lễ vào ngày này
cho chúng ta, chúng ta nếu không hồi báo đại lễ cho Yến vương thì không
được rồi.”
Khinh Nhạn nhẹ nhàng “Ân” một tiếng nói, “Chàng xem rồi làm!” Sau đó liền nhắm mắt lại, tựa hồ không dám mở miệng tính toán.
“Ý của ta là đem tro cốt của nàng cho Yến vương, đồng thời để Phượng Khinh Trần đi vào dịp này luôn, nàng xem có thích hợp không ?”
“Cũng tốt, xem như là thời cơ đi!” Nàng tựa vào trước ngực hắn gật đầu một
cái, thậm chí không có mở mắt. Nhưng qua một lát, nàng lại ngẩng đầu rất nghiêm túc nói: “Người đã cho chàng rồi, chàng tùy ý có thể an bài.”
Hắn lẳng lặng ngưng mắt nhìn nàng, thấy nàng tựa hồ không bị chuyện này làm cho thương tâm khổ sở, trong mắt dần có tia vui sướng cùng mong đợi.
Hôm nay là ngày nàng tiến làm Bình phi, cũng có thể xem như là tân hôn
của bọn họ rồi …
Trải qua mấy ngày nay, không phải là hắn không cảm thấy, lòng của nàng chợt
xa chợt gần, đặc biệt là sau khi thương thế dần tốt hơn. Cho nên hắn mới gấp gáp đem nàng tấn phong Bình phi, cũng là trong lòng khẩn trương, sợ nàng rời đi. Hắn muốn đem nàng nhốt chặt vào lòng, nếu không sẽ không
lúc nào an tâm được. Thứ tình cảm này quá phiêu nhiểu, hắn hiểu mặc dù
tha thứ cho hắn, nhưng nàng đối với hắn vẫn không đủ tin tưởng, cho nên
chỉ dùng tình cảm thì không hoàn toàn trói buộc nàng được, vì vậy hắn
thêm danh phận.
Thương thể của nàng đã không ngại, nhưng nàng vẫn không cho hắn vượt qua lôi
trì một bước (làm chuyện ấy =.=!!!), chỉ cho hắn nhìn, không cho hắn ăn … Hắn hiện tại thật không hiểu nàng. Nếu không tính toán cũng hắn chung
đụng cả đời, nàng cũng sẽ không cùng hắn thân mật như vậy. Giữa bọn họ
nhìn cũng nhìn qua rồi, hôn cũng đã hôn qua, ôm cũng đã ôm rồi, chỉ còn
kém một bước kia. Nếu như nàng đều đã cho hắn, như thế nào lại không đem thân thể giao cho hắn đây? Chẳng lẽ nàng vì hắn đã từng làm chết tâm mà cố ý hành hạ hắn?
Chỉ có nam nhân đã trải qua mới hiểu được thống khổ của loại hành hạ dục
hỏa khó nhịn này. Nàng rõ ràng ở bên cạnh hắn, cười yếu ớt nhẹ nhàng,
dịu dàng khéo hiểu lòng người như vậy, hương thơm động lòng người như
vậy … lại không thể ăn được …
Trong lòng hắn vô số lần tức giận mỗi khi nghĩ tới, đợi đến ngày kia, hắn
nhất định để cho nàng mấy hôm không xuống giường được! hừ! Chắc chắn sẽ
có một ngày như vậy!
Chương thứ hai mươi bảy : Giải bỏ nghi ngờ ân ái bên nhau (trung) Sau cơm chiều, Dịch Khinh Nhan gọi Phượng Khinh Trần đến nới về chuyện tình Yến vương phủ, Khinh Trần không có hỏi nhiều, mặt không đổi tiếp nhận
nhiệm vụ này.
Khinh Nhan nhìn thần sắc hắn lạnh nhạt, dặn dò một câu: “Cao thủtrong phủ Yến vương đông đảo, ngươi vạn lần không được khinh xuất, nếu chuyện không
thuận, chiếu cố bản thân quan trọng hơn.”
Khinh Trần cuối cùng có chút động dung, lén ngẩng đầu liếc Dịch Khinh Nhan
một cái, nhỏ giọng nói: “Các chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định hoàn thành
nhiệm vụ!”
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn bọn họ mặt mày đưa tình, trong lòng rất cảm khái, vì vậy
đi tới bên cạnh Khinh Nhan nói: “Vương phi nói đúng, chuyện này thật ra cũng không vội, ngươi hành sự cẩn thận là tốt rồi, nếu phòng thủ của
Yến vương quá nghiêm ngặt thì cũng không cần mạo hiểm. Ngươi là sư đệ
của Vương phi, cũng là thân nhân của nàng, nếu ngươi xảy ra chuyện,
vương phi sẽ thương tâm.”
“Cẩn tuân vương gia chỉ bảo, thuộc hạ cáo lui!” Phương Khinh Trần sao lại
không nghe ra ý tứ của Nguyên Tĩnh Vũ, vì vậy vội vàng cáo lui. Cho dù
thế nào, trong lòng sư tỷ cũng là vì hắn mà tính toàn. Ám vệ từ trước
tới này không có tôn nghiêm cùng địa vị, nhưng nàng đem hết khả năng cho bọn họ một cuộc sống đường đường chính chính, để bọn họ có cơ hội sử
dụng trí lực, sinh mạng của bọn họ lần nữa thuộc về mình … Hắn đêm ngày
đều ở trong lòng thán rằng lựa chọn của hắn không có sai, chẳng những có thể ở bên cạnh trợ giúp nàng, còn có thể được nàng quan tâm lo lắng,
đối với hắn mà nói đã là vô cùng hạnh phúc.
Tối hôm đó, Nguyên Tĩnh Vũ mặt ngoài không khác gì, không chút hoang mang
cởi quần áo lên giường, sau đó ôm Khinh Nhan, một tay không an phận, sờ
nắn eo thon của nàng. Nàng xoay người trừng hắn, thế nhưng lại làm cho
hắn có cơ hội hôn đôi môi của nàng.
Khinh Nhan giãy dụa, lại bị hắn ôm chặt hơn. “Hôn một cái! Chỉ một cái có
được không?” Hẳn nhỏ giọng cầu khẩn nàng, đợi nàng thanh tỉnh lại ngậm
vành tai nàng mút vào. “Khinh Nhan, ta thật sự muốn nàng …” Nhỏ giọng nỉ non một câu, môi của hăn mơn trớn trên cổ nàng.
Da của nàng thật tốt a, nhẵn nhụi mềm mịn như vậy, hắn lưu luyến hôn trên
mỗi tấc da thịt của nàng, đôi tay lặng lẽ kéo váy của nàng, nhìn xương
quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện, kìm lòng không được hôn lên.
Vốn là Khinh Nhan bị ôm trong lòng có chút phát giác ra tính thế khó khống
chế được, thân thể nàng, thậm chí lòng nàng đều run rẩy, chợt toát ra
một cỗ khẩn cấu xa lạ, thế lại mơ hồ mong đợi hắn tiếp tục nữa … Không
được! KHông thể tiếp tục nữa! Nàng lắc đầu một cái, cắn chặt môi khôi
phục lý trí, sau đó bắt đầu giãy giụa.
Nhưng hắn không có như thường ngày lập tức buông nàng ra, ngược lại đè người
nàng xuống dưới thân thể hắn, trong miệng vội vàng nói: “Khinh Nhan,
Khinh Nhan, ta muốn nàng … ta thật muốn nàng …” Nói xong, hắn vội vàng
cúi đầu hôn, chặn lại kháng nghị của nàng.
Xem ra chơi đùa cũng quá lâu rồi. Khinh Nhan sốt ruột, không ngừng lắc đầu, vất vả lắm mới thoát khỏi dây dưa của hắn, vội vàng nói. “Không được,
không thể! Chàng kìm chế một chút!”
“Không, Khinh Nhan, nàng cho ta đi! A … Khinh Nhan, nàng cho ta có được không?” Nguyên Tĩnh Vũ nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, cảm thụ hương thơm
thân thể mềm mại, lý trí thoáng chốc bị che lấp, một tay bắt được cổ tay nàng, một tay khác liền muốn kéo vạt áo trước ngực nàng …
“Chàng thật sự muốn sao?” Khinh Nhan chợt lạnh giọng hỏi.
“À?” Hắn sửng sốt một chút, hơi hồi phục lý trí, “Ân, ta muốn nàng, Khinh
Nhan, ta rất muốn nàng …” Nàng nếu còn không chịu cho hắn, hắn sẽ trở
thành phiên vương đầu tiên chết vì dục vọng không được thỏa mãn.
Khinh Nhan lạnh lùng nhìn mắt hắn nói: “Bên cạnh còn có nhiều nữ nhân, chàng
đi đi! Vừa trẻ vừa đẹp, chàng muốn thế nào liền có thế đó!”
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn ánh mắt lạnh lùng của nàng, nghe rõ ràng … giống như một
chậu nước tuyết đổ xuống trên đầu, lý trí bị tình dục bao phử lập tức
trở lại toàn bộ. Hắn lúng túng từ trên người nàng nhảy xuống, trên mặt
cười làm lành nói: “Đều là ta không tốt, nhất thời nhịn không được …
Khinh Nhan, nàng đừng tức giận, ta sau này sẽ không như vậy nữa. Ta
không phải muốn nữ nhân, ta chỉ muốn nàng, chỉ muốn mình nàng …”
Khinh Nhan hừ lạnh một tiếng, quay lưng về phía hắn.
Nguyên Tĩnh Vũ vội vàng ôm hông nàng từ phía sau, tựa đầu trên đỉnh đầu nàng,
hai mắt nhắm thật chặt hít sâu, thật lâu mới ép được dục vọng xuống.
“Khinh Nhan, nàng đứng tức giận, chỉ là ta quá yêu nàng, nên mới vội
vàng muốn có được nàng … Nàng không biết nàng có bao nhiêu mê người, ta
muốn nàng đến tâm cũng đau, cả người bị dục hỏa đốt sách, tựa như muốn
nổ tung …”
“Hừ!” Nàng không quay đầu lại, vẫn tức giận như cũ, “Mới chừng này chàng đã
không nhịn được rồi? Nếu là tương lai ta mang thai, gần một năm cũng
không để cho cháng như ý, đến lúc đó có phải lại muốn ta thông cảm cho
chàng, cho chàng đi tìm nữ nhân khác để tiêu hỏa?”
“Sẽ không! Nhất định không … Ta nói từ nay về sau chỉ có mình nàng …” Hắn
tranh thủ thời gian giải thích. Lần đầu ngeh nàng nói đến về sau, còn
chủ động nói đến mang thai, nghĩ tới nàng ôm hài tử của bọn họ, lòng hắn không khỏi ngọt ngào hân hoan.
“Nếu tương lai ta xuất chinh ở ngoài, hoặc ở nhà mang thai, chàng xuất chinh bên ngoài, nhất định sẽ có người muốn hiến sắc cho chàng, thậm chí nửa
đêm cũng có nữ nhân lén bò lên giường chàng, dù sao lúc đó ta cũng không có bên cạnh, cũng không có người biết, hừ hừ …”
“Ha Ha!” Hắn ôm nàng thật chặt, vui vẻ cười lên. Nàng hóa ra là đang quan tâm đến hắn!
“Chàng cười cái gì?” Khinh Nhan tức giận nhéo lên cánh tay của hắn.
Nguyên Tĩnh Vũ lại cười đến vui vẻ hơn. “Khinh Nhan.” Hắn nói vào bên tai
nàng. “Tương lai nếu có nữ nhân lén chạy vào doanh trướng với ý đồ làm
hư danh tiết của ta, ta liền chém chết nàng ta!”
“Dùng rồi mới chém?”
“Dùng như thế nào?” Hắn nhíu mày cười cười nhìn nàng, phát hiện ra mặt đỏ ửng, đưa một ngón tay nhẹ vỗ về đôi môi nàng.
Khinh Nhan nghĩ đến kích tình vừa rồi, lại không dám trêu chọc hắn, vội vàng
né cánh tay của hắn, xấu hổ nằm trên gối, buồn bực nói: “Ta gì cũng
không nói! Ngủ! Không cho nói nhảm nữa, nếu không tối mai chàng ở thư
phòng ngủ!”
Nguyên Tĩnh Vũ vui vẻ cười một trận, lúc này mới lật ngược thân thể nàng ôm
vào ngực, hòa nhã nói: “Chớ buốn bực. Ta bảo đảm không làm loạn là được
…”
Tựa vào ngực hắn, yên lặng một lúc, Khinh Nhan chợt nhỏ giọng nói: “Ta
không phải trừng phạt chàng, cũng không phải khảo nghiệm chàng … Ta
không phải là không nguyện ý, chỉ là bây giờ còn chưa thể …”
“Chưa thể? Tại sao?” Nguyên Tĩnh Vũ lập tức hưng phấn, Những lời này là lời dễ nghe nhất a, tốt đẹp chính là hy vọng phía trước!
“Nội công của Lăng Tiêu các cùng với người khác bất đồng, thời điểm nữ tử
thất thân sẽ truyền hết công lực của mình cho nam nhân, mà công lực hiện tại của ta chỉ khôi phục chừng 3, 4 tầng …”
“Ta không ngại, ta không ngại, ta không hành tẩu giang hồ, cần võ công cao như vậy làm gì, Khinh Nhan …”
Trong hưng phấn, Nguyên Tĩnh Vũ lại muốn giở trò, lại bị Khinh Nhan khẽ đánh
một cái. Hắn uất ức nhìn nàng, nàng lại trừng hắn một cái nói: “Ta đã
luyện được tới tầng thứ tám của Thúc Thủy Ngọc công, phải lúc khỏe nhất
mới có thể truyền công lức, ít nhất bảo vệ được hai mươi năm thanh xuân
không đổi, sao có thể nhất thời vì dục vọng mà bỏ mất tuổi thọ mười
năm?”
Thì ra nàng nói hai mươi năm thanh xuân không đổi chính là hơn hai mươi
tuổi? Nguyên Tĩnh Vũ khiếp sợ nhìn nàng nói: “Nếu như lời nàng, võ công
Lăng Tiêu các chẳng phải tu thành tiên thuật?”
“Cái gì là tiên? Thế gian này tiên có tồn tại sao? Ta cho tời giờ đều không
tin điều này. Chỉ là nội công của chúng ta có thể trì hoãn tuổi già, kéo dài tuổi thọ.” Nàng nhẹ nhàng cười, trong mắt lóe lên mấy phần đắc ý.
Hắn ôm chặt nàng cười nói: “Thì ra ta thật sự bắt được một tiểu tiên nữ …”
Một lat sau, hắn không nhịn được hỏi: “Vậy chừng nào nàng mới khôi phục
được toàn bộ công lực?”
“Khoảng ba tháng đi!” Nàng nói, dựa đầu vào ngực hắn, “Ta muốn tham gia đại hội võ lâm khoảng giữa tháng ba, chờ ta trở lại, sau đó, chàng muốn thế nào liền thế đấy …”
Muốn thế nào liền thế đấy? Muốn thế nào liền thế đấy …
Nàng rốt cuộc cho hắn kỳ hạn xác thực! Chỉ là hiện tại mới là ngày chín, còn những hơn hai tháng … nghĩ tới đây, hắn không nhịn được thở dài.
Nguyên Tĩnh Vũ ôm chặt Khinh Nhan, đoán chừng là tối nay không ngủ được nữa rồi!
Chương thứ hai mươi bảy : Giải bỏ nghi ngờ ân ái bên nhau (hạ) Giỗ tổ tiên ngày thứ hai, bọn họ rời giường rất sớm, Nguyên Tĩnh Vũ với hai mắt nhàn nhạt thâm quần vui vẻ ăn sáng cùng Khinh Nhan.
Khinh Nhan đỏ mặt quét nhìn hắn một cái, không lên tiếng. Nhưng lòng đang
nghĩ những ngày kế tiếp nên làm thế nào? Nếu như mối ngày hắn đều giống
như tối hôm qua trêu đùa nàng, nàng nhất định không thể kiên đinh giữ
vững thanh tỉnh như vậy. Bọn họ cùng chung chăn gối như vậy thật quá
nghuy hiểm …
Ngày giỗ tổ tiên thật ra là chuyện vô cùng mệt mỏi, sáng sớm rời giường, tắm rửa thay quần áp, đi đến rất nhiều tông miếu, sau đó quỳ trước bài vị
tổ tiên. Nguyên Tĩnh Vũ hướng tổ tiên bẩm báo nguyên nhân mình đem trắc
phi Dịch thị tiến vào Bình phi, thực tế là đem văn thư sắc phong hôm qua đọc thử một lần.
Phần văn thư sắc phong này đã đọc qua một lần ở Uy Đức điện, nhưng nàng
không có ở chỗ đó, đọc xong hắn mới tuyên nàng đi vào, cho nên chỉ cần
tiếp nhận lễ và chúc mừng của chúng thần nữa là đủ. Nhưng hôm nay nàng
lại phải nghe hắn dài dòng hết mới có thể đứng dậy. Điều duy nhất khiến
nàng thỏa mãn chính là Giản vương phi và Nguyên Tĩnh Vũ cùng quỳ với
nàng.
Nguyên Tĩnh Vũ đọc hết một lần văn thư sắc phong dài, nàng mới biết nguyên lai mình có nhiều ưu điểm như vậy, thật thua là hắn lại nhớ hết. Nếu là
nàng, một đống nói nhảm thế này, nhất định là không nhớ được …
Thật vất vả mới xong, Nguyên Tĩnh Vũ tự mình đỡ Khinh Nhan đứng dậy, mang
theo Giản vương phi cùng nhau dâng hương cho tổ tiên, quỳ lạy, xin phù
hộ co Dụ Dương sớm ngày có hậu …
Trở lại vương phủ, Khinh Nhan cũng cảm thấy mệt mỏi. Tu dưỡng lâu như vậy,
nội công lại phục hồi vô cùng chậm, cho tới giờ vẫn chưa đi qua được
phần thứ năm, nhưng so với người thường đã là lợi hại. Không nghĩ tới
Giản vương phi không tập võ công mà có thể lực tốt đến vậy.
Thừa dịp bọn họ đi ra ngoài, bọn thi nữ đem vật dụng ở Hành Hương uyển dọn
đi qua U Lan thủy tạ Thanh Phong uyển rồi. Giản vương phủ trở về vương
phủ trực tiếp về hậu viện nghỉ ngơi, Nguyên Tĩnh Vũ mang theo Dịch Khinh Nhan ngồi noãn kiệu hướng U Lan Thủy tạ.
Đi lên cầu đá, bên ngoài mặt hồ lướt vài cơn gió lạnh, vén rèm noãn kiệu,
Khinh Nhan không khỏi nắm chặt áo choàng, ôm thật chặt tiểu ấm lô trong
người. Xem ra lần bị thương này làm tổn hao nguyên khí nặng nề a, qua
nhiều năm như vậy, nàng lúc nào thì sợ lạnh?
Trích Tinh lâu, Văn Hinh lâu cùng Thanh Phong uyển hài hòa với nhau, bị tách
biệt bởi một từng trúc cùng một cây cầu gỗ lớn ngăn cách. Qua sửa chữa,
Thanh Phong uyển hôm nay lộ vẻ tinh xảo hơn, tổng thể bố trí mộc mạc
nhưng không mất đi đại khí, tinh tế hoa mỹ nhưng không xa hoa lãng phí.
Tuy là lần đầu Khinh Nhan tới, nhưng trong thâm tâm vô cùng hài lòng.
Phòng ngủ bọn họ ở lầu hai chủ lâu, đẩy ra cửa sổ có thể nhìn thấy vườn hoa,
xa xa còn thấy được mặt hồ của Tinh Nguyệt hồ. Nếu là đến giữa tháng
sáu, một hồ sen Tiếp Thiên nhất định sẽ là thắng cảnh nhân gian.
Ngoài phòng ngủ có một phòng khách nhỏ, đọc sách đánh cờ cũng được, dùng cơm
uống trà đều tốt. Đi ra ngoài chính là ban công rộng rãi, ngồi trên ỷ
lan có thể tận hưởng được cảnh đẹp.
Đáng tiếc hôm nay có thật mệt mỏi, nàng đi xuống dưới phòng tắm, chế một ít
dược thủy, nhất thời toàn thân cũng cảm thấy thoải mái không ít, vì vậy
đem theo nồng đậm hơi thuốc lên giường ngủ.
Nguyên Tĩnh Vũ biết nàng mệt mỏi, sao lại có thể không mệt? Cũng không có nháo nàng, rất nhanh ôm nàng nằm ngủ.
Mấy ngày sau đó, Khinh Nhan đem theo Tiểu Hà cùng Chu Tử Ngọc cùng đi dạo
mấy tòa tiểu đảo, những lúc rảnh rỗi Khinh Nhan cũng cùng nàng đi chung
quanh xem một chút. Khinh Nhan cũng bắt đầu chính thức tham tri quân
chánh, cũng nói lên lý lẽ của mình, khiến cho chúng thần Dụ Dương từ
không chấp nhận cũng lặng lẽ phục tùng.
Cuối tháng giêng, Dụ Dương vương mang theo hai vị vương phi cùng tham gia lễ tế Thiên Địa.
Thiên tử tế thiên, chư hầu tế đất, từ trước đến nay, các phiên vương đều lấy
thân phận chư hầu tế tự Thiên địa, lễ tiết tế tự cũng có chút biến hóa.
Nếu là trước đây, lễ tế Thiên địa không cho phép nữ tử tham gia, nhưng
bảy đại phiên vương ngày nay đều đem chánh phi hàng năm cùng tế tự.
Tế thai (đài tế tự) được xây dựng thật cao ở phía đông tông miếu, cao
chừng mười trượng, lấy đất đắp lên, bên ngoài phủ từng mảng đá xanh, bốn bề đều có bậc thang, mỗi mặt tất thảy có 99 cấp, là tuân theo Cửu cửu
Quy Nhất. Trên tế đài có đá cẩm thạch điêu khắc thành Thiên địa thần
bài, hai bên có hai đỉnh Thanh Đồng khổng lồ, hương dâng lượn lờ bay.
Thời điểm Nguyên Tĩnh Vũ mang theo hai vị vương phi cùng chúng thần tới tế
thai, sắc trời sơ hiểu (trời mới sáng), bâ trời dăng từng dãy vân hà màu vàng nhạt.
Hôm nay Giản vương phi cùng Dịch Khinh Nhan đều mặc lễ phục màu đỏ sẫm, cổ
áo thêu hoa văn hình mây cùng sắc màu đen đỏ, từ trên eo rũ xuống hai
dải băng thật dài tới trước gối, theo bước chân đều đều bãi động. Hai
người đều đội một đôi kim phượng thoa, mỗi con phượng ngậm hai chuỗi
tiểu kim châu thật dài rũ xuống hai bên, trước sau va chạm theo từng
nhịp chân, phát ra âm thanh thật nhở mà tiếng vang thanh thúy. Chúng
thần trong mấy ngày nay nhìn thấy Dịch Khinh Nhan trong trang phục trắng thuần khiết, không cần thịnh trang cũng đã ung dung khí độ hơn Giản
vương phi nhiều rồi, không khỏi làm người khác ghé mắt.
Nguyên Tĩnh Vũ không thích mang vương miệng, nhưng hôm nay không thể không
đội. Vương miện cùng lễ phục chư hầu là màu đen, lưu miện (dải vải mỏng
đính cùng với mũ miện) trước sau lấy lụa kim tuyến rũ tất cả chín chuỗi
ngọc châu, mỗi phía chín viên, tựa như lưu miện thiên tử, vô hình trung
hiển thị uy nghiêm.
Vóc người hắn cao ngất cùng trường bào dài sổ xuống nhìn trông rất oai
hùng. Lễ phục màu đen trang nghiêm mà đại khí, cổ áo cùng đai lưng là
màu đỏ sậm thêu hoa văn cát tường hình mây, tương tự hai vị vương phi.
Một thanh bảo kiếm Thanh Đồng giắt bên hông, tục truyền là tổ tiên
Nguyên thị năm đó tranh thiên hại sử dụng bội kiếm này. Ngày thường,
chuôi bảo kiếm này vẫn đặt ở thư phòng trong Trích Tinh lâu, bình thường Nguyên Tĩnh Vũ vẫn có thói quen đeo bảo kiếm, nên bề ngoài thoáng qua
cũng khá quen thuộc.
Nguyên Tĩnh Vũ mang theo mọi người chậm rãi lên cấp bậc, bầu trời đã sáng lạng vô cùng, từng chùm ánh sáng xuyên qua đám mây, mặt trời dần dần lộ rõ.
Trên tế đài dựng 16 trụ đá xanh lớn, đặt trên 16 chậu than bằng đồng, giờ
phút này lửa cháy hừng hực thiêu đốt, cùng màu với màu chân trời.
Sau khi mọi người vào vị trí ngay nhắn, tế ti đọc tế văn, sau đó hạ nhân
đem tam sinh (súc vật dùng cúng tế) cùng nhiều vật tế đưa lên tế thai,
đặt ở trước Thiên địa thần bài. Kế tiếp, Nguyên Tĩnh Vũ cùng mọi người
quỳ lạy, đọc tế từ, dâng hương khấn cầu, sau đó, một đám nam tử trẻ tuổi mặt trang phục cổ xưa nhảy vũ điệu tế tự, cầu xin một năm mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Lễ tất, mặt trời đã lên cao, ánh sáng chói lọi từ sau thần bài chiếu đến,
chiếu lên thần thái nghiêm túc của Nguyên Tĩnh Vũ, phong hoa ẩn động,
khí vũ bất phàm
(Hoàn quyển 1)