Đêm 30, theo thường lệ, Nguyên Tĩnh Vũ vốn phải ở lại phòng Vương phi, mà
thực tế hắn lại ở Hành Hương uyển. Với lần này, mọi người đã hiểu rõ,
cũng không có ai nói nhiều, giống như trước đây không hề có quy củ này.
Vào đầu năm mới, ngày tháng giêng hàng năm là ngày tế Thiên địa, cầu cho mưa thuận gió hòa quốc thái dân an.
Ngày sáu tháng giêng, Nguyên Tĩnh Vũ đã sớm không thấy tăm hơi của hắn,
Khinh Nhan biết hắn có chuyện dấu nàng, nhưng Khinh Vân cùng Khinh Trần
cũng không nói gì, vậy cũng chẳng phải chuyện lớn gì đi!
Thì ra lúc hắn không có ở đây nhàm chán vậy a, nàng nghĩ vậy. Trên giang hồ tuy có điểm tự tại, muốn gì làm đó, mặc dù nhiều lúc cũng rất mệt mỏi,
thậm chí có khi cay đắng đau lòng, nhưng cũng là tư vị của sinh mạng.
Hôm này nàng ở lại Vương phủ, có sư phụ trấn ở Lăng Tiêu các không cần
phải lo lắng, nhưng nghĩa quân Giang Nam bên kia có chút làm nàng không
yên lòng. Tuy trước khi đi đã an bài tốt, để Dụ Dương mang theo thủ dụ
của nàng tạm tiếp quản hiệp trợ huấn luyện nghĩa quân, nhưng lòng không
rõ, không biết khi nào Nam vương sẽ động thủ.
Thật sự không có thói quen thanh nhành như vậy, nàng dứt khoát đi vào dược phòng điều chế tân dược.
Vừa mới đến cửa, thị nữ Tiểu Hà vào bẩm báo nói Vương gia phái Tần thống lĩnh tới đưa nàng đi.
Khinh Nhan khẽ cau mày, hắn đang tính chuyện gì đây? Lại để Tần Cảnh đến đón nàng?
“Có nói là chuyện gì không?” Nàng hỏi.
« Hồi bẩm phu nhân, Tần thống lĩnh không nói gì, nô tỳ không biết. » Tiều Hà lắc đầu một cái.
“Vậy thì đi thôi!” Nàng khẽ thở dài, lúc này có thể khiến cho nàng ra khỏi
cửa, chỉ có thể là đại sự thôi. Nàng nhìn Tử Ngọc một cái, nàng ta cũng
nhẹ lắc đầu, ý bảo mình cái gì cũng không biết.
“Phu nhân có muốn thay xiêm y khác?” Một thị nữ khá đứng tuổi tên Xuân Hạnh nháy nháy mắt nói.
Khinh Nhan cúi đầu xem kỹ trang phục hôm nay của nần, sau đó lắc đầu: “Không cần, như vậy là tốt rồi.”
Nàng trước nay đều ăn mặc rất thuần khiết, hôm nay cũng không ngoại lệ. Áo
khoác trắng, trên làn váy có thêu đóa hoa lớn màu lam nhạt đang nở rộ,
miếng ngọc bên hông nàng có hoa văn hình mây đơn giản, rũ một khối ngọc
Kỳ Lân. Nàng không bấm lỗ tai, tự nhiên cũng không đeo khuyên tai, tóc
búi đơn giản lên thành gợn nhỏ, được cố định bởi trâm bạch ngọc, trâm
cài lủng lẳng như có như không.
Vừa đến cửa, Tiểu Hà lấy một cái áo choàng lông chồn màu bạc phủ thêm cho
nàng, lúc này mới đỡ nàng ngồi liên kiệu rời Hành Hương uyển.
Lần nữa đi về Uy Đức điện, nhìn ra khong khí tựa hồ nào nhiệt hơn đêm 30,
trên đất phủ toàn gấm đỏ, trải từ đại môn chánh điện cho tới đường đi
vào phủ đá xanh, nhấp nhô qua từng bậc thang, kéo dài đến tận phía bên
trong chánh điện. Hai bên đường giăng hai dãy lồng đèn treo thật cao, so với thời điểm Thôi Ngọc Thụy vào phủ càng thêm náo nhiệt.
“Sạo lại là Uy Đức điện?” Khinh Nhan hỏi.
Tần Cảnh đáp: “Ngày chín tháng giêng hàng năm là ngày Vương gia cùng văn võ trọng thần làm lễ tế Thiên địa cùng tổ tiên, hôm nay đặc biệt chiêu gọi mọi người đến Uy Đức điện để thương thảo.”
Vậy sao nàng lại phải tới đây? Nếu muốn nàng khỏi tịch mịch thì sao lại
không nói cho nàng biết trước? Trong lòng Khinh Nhan nghi ngờ, nhưng
cũng không hỏi nữa. Nhìn cảnh tưởng náo nhiệt như thế, nàng chợt nhớ tới chuyện vương phi nói với Nguyên Tĩnh Vũ ngày trước, hắn nói muốn cho
nàng một kinh hỉ, không phải là lúc này đi? Nhưng là, cuối cùng là kinh
hỉ kiểu gì đây?
Đang muốn tiến lên cầu thang, Tần Cảnh lại nói: “Phu nhân đợi đã, không bằng đến trước thiên điện chờ đi?”
Khinh Nhan gật đầu một cái, cười nhạt, thầm nghĩ: thật đúng là dày vò người
mà, đến đã lây vậy mà không cho vào. Vả lại cũng muốn xem hắn đến tột
cùng làm thế nào cho nàng vui vẻ đây.
Đúng lúc này, từ cổng chính chánh điện bước ra một người, bước nhanh tới
trước mặt Khinh Nhan, quỳ một chân nói: “Vương gia mời phu nhân vào
điện!”
Khinh Nhan nhận ra người này là Dương Tấn. Đúng vậy, nếu thương thế của nàng
đã đỡ hơn thì cũng nên thả bọn họ rồi, đù sao bọn họ cũng không có động
tay, đắc tội gì thì cũng đã trừng phạt qua, huống chi chủ mưu ngày đó là thân ca ca của nàng, nể mặt nàng cùng phụ thân, Nguyên Tĩnh Vũ cũng
không tiện phạt quá nặng. Bọn họ dù sao cũng là tâm phúc của Nguyên Tĩnh Vũ, cũng nên để họ lập công chuộc tội mới đúng!
Chậm rãi bước lên mấy bậc thang, lại thấy Nguyên Tĩnh Vũ đứng ở ngoài cửa
điện nghênh đón nàng. Thấy nàng chậm rãi bước lên bậc thang cuối cùng,
hắn đưa tay về phía nàng, trong mắt đều là mong đợi cùng hưng phấn.
Khinh Nhan có chút không hiểu, nhưng trước mặt người khác cũng không tiện làm mất mặt hắn, vì vậy nhẹ nhàng đặt tay mình thả vào lòng bàn tay hắn.
Nguyên Tĩnh Vũ nắm tay nàng thật chặt, dắt nàng đi từ từ vào đại điện.
Chỉ thấy trong đại điện người đông đúc, không chỉ thị nữ, còn có tất cả văn võ đại thần, gần ghế chủ vị là toàn bộ nữ quyến vương phủ quỳ đợi, chỉ
có vương phi đứng bưới một bậc thang ở ghế chủ vị, trên mặt trước sau
với một nụ cười cao quý nhìn bọn họ.
Khinh Nhan vừa từ khiếp sợ nhanh chóng phục hồi tinh thần chậm rãi bước, liền nghe mọi người trong đại điện đồng thanh hô: “Cung nghênh Dịch vương
phi!”
Dịch vương phi?
Là nói nàng sao?
Khinh Nhan vừa đi vừa sững sờ nhìn về phía Nguyên Tĩnh Vũ.
Nguyên Tĩnh Vũ nắm chặt tay nàng, nhìn nàng mỉm cười, mặt tràn đầy dịu dàng
say đắm. Trước khi nàng vào điện, hắn đã tuyên bố phong cho nữ nhi của
Dịch Minh Thần, trắc phi Dịch thị làm Bình phi, xưng là Dịch vương phu,
cùng địa vị với Giản vương phi, đều là nữ chủ nhân của Dụ Dương.
Đi tới trước ghế chủ vị, Giản vương phi khẽ hành lễ nói: “Chúc mừng Vương gia! Chúc mừng muội muội!”
Nguyên Tĩnh Vũ mỉm cười gật đầu nói: “Vất vả cho nàng rồi, cùng đến đi!” Sau đó đem hai người lên bậc thang, ngồi ở ghế chủ vị.
Mọi người phía dưới lần nữa chúc mừng: “Tham kiến Dịch vương phi! Dịch
vương phi phúc thọ an khang! Vương gia cùng vương phi sớm sinh thế tử,
đồng tâm đồng đức, đầu bạc răng long …”
“Đều đứng lên đi!” Nguyên Tĩnh Vũ trầm giọng nói.
Mọi người đứng dậy, chậm rãi ngẩng đầu nhìn vị tân vương phi.
Lúc Nguyên Tĩnh Vũ đưa Dịch Khinh Nhan đi ngang qua, bọn họ không dám ngẩng đầu, chỉ thấy được vạt áo màu trắng có thêu đóa hoa mẫu đơn màu lam
nhạt, lộ ra một cỗ hương nhàn nhạt mùi thuốc, hoàn toàn không thích hợp
với không khí vui mừng ngày hôm nay, nhìn lại lần nữa mới thấy rõ dung
mạo vị tân vương phi, không khỏi lần nữa ta thán! Thật không ngờ nàng
mộc mạc, dung mại thanh lệ cùng thần thái như tuyết tinh khiết đọng ở
nơi núi cao, không giống với hình tượng hồ ly tinh họ tưởng tượng một
chút nào. Vốn còn đang nghi ngờ một Dịch lão thần chính trực cũng sinh
ra một nữ nhi là hồ ly tinh mê hoặc người khác, hẳn đây là một hiểu lầm. Nhìn bộ dạng Dịch vương phi không giống như lấy sắc mê hoặc chủ a!
Lời đồn trước đây Vương gia nổi điên vì vương phi cũng nhanh biến đổi nhiều dị bản, từ hồ ly tinh mê hoặc đổi thành biến thành thương tâm quá độ
nhất thời lỗ mãng. Cũng thế, một nữ tử với dung mạo khí chất bất phàm
như vậy, Vương gia không động lòng cũng kỳ quái. Nam nhân mà, đều là có
mới nới cũ, nhất thời chuyên sủng cũng khó tránh.
Nhưng là có người cho rằng chuyện Vương gia coi trọng một nữ nhân cũng không
phải là chuyện tốt. Cũng may nữ tử này không du dỗ, lại là chi nữ của
trung thần, cũng sẽ không có nguy hại gì quá lớn.
So với hoa phục đêm 30, trang phục hôm nay của nàng quả thật quá mức mộc
mạc rồi, ngày đó các đại thần còn không hiểu, nghi ngờ vị tân vương phi
này cố ý thu mua lòng người.
Mặc cho mọi người vẫn miên man nghĩ, Nguyên Tĩnh Vũ lại nói: “Sau này, mọi chuyện trong vương phủ vẫn do Giản vương phi xử lý.”
Mọi người phía dưới âm thầm gật đầu, Vương gia quả thật còn sáng suốt, xem
ra nói Vương gia bị Dịch vương phi mê hoặc có lẽ không công bằng rồi, có lẽ Vương gia chỉ muốn trọng dụng Dịch thị mà thôi. Vị vương gia này
chưa từng để bọn họ thất vọng.
Thần sắc Nguyên Tĩnh Vũ nghiêm nghị, con ngươi lại không nhịn được mấy phần
đắc ý. Trong lòng những người này nghĩ gì hắn còn không biết sao? Chỉ
là, chuyện nhà hắn lại để cho bọn họ xen vào?
“Từ nay về sau, Dịch vương phi theo Bổn vương ở lại U Lan thủy tạ, tham tri quân chánh (tham gia luận việc quân chánh)!”
Nguyên Tĩnh Vũ trầm giọng nói ra quyết định này, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng, cùng đại độ ôn hòa thường ngày bất đồng, lặng lẽ truyền một tín hiệu:
chuyện này hắn đã quyết định, không cho bất luận kẻ nào phản đối!
Không để bên dưới bắt đầu bàn tán, hắn lại nói: “Bãi bỏ chức thống lĩnh hộ vệ của Dịch Duẫn Tiệp, trở về nắm quân ở Hãn Châu, không có công trận,
không được thăng chức!”
Dịch Duẫn Tiệp tiến lên lĩnh mệnh nói: “Đa tạ Vương gia Vương phi khai ân, thần lĩnh chỉ tạ ơn!”
Nghe quyết định như thế, người bên trong cũng không nhịn được thở phào nhẹ
nhõm. Mấy người bọn Dịch Duẫn Tiệp cũng đã bị nhốt thật lâu, bây giờ đã
xử phạt, chuyện chuyện cũng coi là kết thúc. Xem ra Vương gia cũng muốn
cho bọn họ lấy công chuộc tội đi! Vả lại, thân phận của Dịch Duẫn Tiệp
còn đó, Vương gia cũng không thể xử quá nặng được.
Mà những người không hiểu rõ chuyện lại nghĩ: Vương gia không hồ đồ a! Đem nhi nữ Dịch tướng quân lên làm Bình phi, lại rút chức thống lĩnh của
Dịch Duẫn Tiệp, xem ra cũng không đến nỗi vì sắc mà quên đại sự.
Ngay sau đó, Nguyên Tĩnh Vũ lại tuyên bố để Tần Cảnh đảm nhiệm Thống lĩnh hộ vệ, Lâm Phi (Khinh Vân) làm Phó thống lĩnh, Phượng Lăng (Khinh Trần)
làm tùy thân hộ vệ kiêm truyền lệnh mật sử, Dụ Dương làm đặc sứ Giang
Nam, phụ trách tất cả mọi việc của nghĩa quân Giang Nam …
Một loạt nhân sự mới được bổ nhiệm, khiến cho người vốn không hiểu chuyện
đầu óc choáng váng, không hiểu tại sao đột nhiên lại có cuộc điều động
lớn như vậy, chẳng lẽ thật muốn động thủ với Nam vương?
Chỉ có ít người biết Dụ Dương vì ngày đó bảo vệ Dịch vương phi có công, nên được Vương gia tin tưởng ủy thác cho trách nhiệm nặng nề, Tần Cảnh vì
kịp thời tỉnh ngộ cứu Dịch Vương phi nên được Vương gia tin tưởng mới để làm chức hộ vệ thống lĩnh. Mà Lâm Khinh Vân cùng Phượng Khinh Trần rõ
ràng là sư huynh đệ của Dịch vương phi, càng được vương gia trọng dụng.
Dùng người không khách quan như vậy, chỉ vì thiên vị sủng ái một nữ
nhân, chỉ sợ Dụ Dương sắp nguy biến …
Chương thứ hai mươi sáu : Cả đời bên nhau chỉ đôi ta (hạ) Người không ngồi yên không ai khác, chính là thụ thân của Dịch vương phi, Nguyên soái Dịch Minh Thần!
Chỉ thấy hắn đứng dậy đi ra, cúi người trước đại điện nói: “Vương gia, thần có lời muốn tấu?”
“Lão tướng quân muốn tấu việc gì?” Nguyên Tĩnh Vũ khẽ cau mày, bàn tay đưa xuống nắm chặt tay trái của Khinh Nhan.
Dịch Minh Thần lạnh lùng thậm chí có tia căm thù nhìn Khinh Nhan một cái,
lớn tiếng nói: “Trước giờ bổn phận của nữ tử là ở nhà giúp phu quân nuôi dạy nhi tử, nữ tử sao có thể như một nam nhâm tham tri quân chánh được? Nếu Dịch vương phi là nữ nhi của cựu thần, thì chỉ có cựu thần mới có
thể đứng ra nói lời này. Vương gia muốn sủng ái một nữ nhân, thân làm
thần tử thần không dám can thiệp, nhưng Vương gia sao có thể đem gia sự
cùng quốc sự nhập làm một?”
“Dịch Nguyên soái là đang chỉ trích Bổn vương bị nữ sắc mệ hoặc đầu óc, không biết phân biệt nặng nhẹ sao?” Nguyên Tĩnh Vũ giận tái mặt, nhìn thẳng
mắt Dịch Minh Thần, trong mắt rõ ràng bằng hàn. Kế vị chín năm, hắn rất
ít dùng ánh mắt này nhìn thần tử của mình.
Giờ phút này, hắn thật sự tức giận, tính đi tính lại cũng không nghĩ phụ
thân Khinh Nhan đứng ra phản đối. Người này như thế nào cổ hũ đến vậy?
Coi như Khinh Nhan không nói qua thì hắn cũng sẽ biết, sao ngay cả lão
cũng không nhận ra? Nữ nhi của mình còn không nhận được thì cũng thôi,
thế lại đi chất vấn năng lực cùng quyết sách của hắn? Nguyên Tĩnh Vũ hắn chẳng lẽ không phân biệt được công tư nặng nhẹ sao?
“Cựu thần không dám! Cựu thần chỉ muốn tấu việc Dịch phu nhân thâm tri quân chánh, xin Vương gia thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
Nguyên Tĩnh Vũ chậm rãi nghiêng đầu nhìn Khinh Nhan, lời này không chỉ chất
vấn quyết sách của hắn, mà còn thương tổn đến Khinh Nhan.
Lại thấy đau thương trong mắt Khinh Nhan vừa lóe lên đã nhanh chóng vụt
mất, ngay sau đó định thần lạnh nhạt quét mắt nhìn mọi người một cái,
cuối cùng đưa mắt rơi trên người Dịch Minh Thần, chậm rãi mở miệng:
“Lời này của phụ thân nếu như chỉ vì ta là nữ nhi của ngài, vậy ngài làm cho tâm nữ nhi lạnh rồi. Nếu như lời của ngài là chất vấn quyết định của
vương gia, vậy ngài làm cho Vương gia thật thất vọng. Vương gia là hạng
người gì ngài so với các vị đại nhân phải rõ ràng hơn mới phải, người sẽ vì một nữ nhân mà đánh đổi đại nghiệp thiên hạ sao? Chuyện đùa! Còn nếu như ngài chỉ chất vấn việc nữ tử tham tri chính sự, vậy nữ tử kia chỉ
có thể nói là ngài nông cạn. Nữ tử tài trí như thế nào cũng không bằng
nam tử? Chỉ là do từ lúc ra đời đã mất đi cơ hội học tập, dù có thông
minh tài trí cũng bị gói ghém nơi khuê phòng. Nếu nữ tử từ nhỏ đã được
học kinh sử, chưa chắc không bằng nam tử! Nguyên soái nên cảm thấy may
mắn, nữ nhi của ngài mặc dù xuất thân tướng môn, cũng là lớn lên trong
giới giang hồ, thiên hạ hôm nay phân thành thất đại phiên vương, còn
không có chỗ nào là nữ nhi chưa đi tới! Dân sanh kinh tế, thậm chí là
phân bổ binh lực, phương thức chính trị từng nơi, ta là rõ ràng tới tận
tâm, như thế còn chưa thể tham tri quân chánh? Như thế còn không bằng
các nam tử các ngươi?”
Chẳng những chúng thần phía dưới đều giật mình hoặc trầm mặc không phản bác
được, Giản vương phi cùng Nguyên Tĩnh Vũ cũng nhất thời ngơ ngác nhìn
nàng, không dời mắt đi được.
Nàng vừa mới đó là một nữ tử thanh lệ xuất trần đơn giản, nay lại bất đồng.
Giờ phút này nàng như một nữ thần từ trên trời giáng xuống, lấp lánh
chói lọi từ hai mắt nàng tản mát ra, tuyệt đại phong hoa từ môi kia đổ
xuống, một khắc kia kích tình mênh mông, một nháy kia làm người khác
không tự chủ sinh lòng tôn kính, cam tâm tình nguyện cảm phục dưới ánh
mắt ngạo nghễ của nàng …
Khinh Nhan lạnh lùng cười nhạo một tiếng, tự nhiên uống một ngụm trà, ngạo
nghễ nói: “Hôm nay, Vương gia ở nơi uy nghi này phong cho ta làm bình
thê, đồng ý cho ta tham tri quân chánh, ngày sau ta nhất định phò vương
gia đánh đông dẹp tây, tranh bá thiên hạ, nhất thống giang sơn!”
Khi mọi người vẫn còn sững sờ, Nguyên Tĩnh Vũ đứng dậy cầm tay nàng nói:
“Hôm nay, trước mặt văn võ chúng thần, Nguyên Tĩnh Vũ ta lấy thân phận
chủ nhân Dụ Dương, cùng với tôn nghiêm và sinh mạng thề với nàng rằng,
từ nay về sau, cho đến ngày ta chết, ta nhất định không để nàng thất
vọng, nhất định không cô phụ tình ý của nàng.”
Người khác có lẽ còn không hiểu hết ý tứ trong lời nói, nhưng Dịch Khinh Nhan cùng Giản vương phi nghe ra lập tức hiểu.
Khinh Nhan nhìn ánh mắt thâm thúy của hắn, thoải mái cười một cái, nắm lấy tay hắn.
Giản vương phi nhìn bọn họ nắm chặt tay, phong thái cao quý ung dung cũng
không thể ngụy trang được nữa. Lại thấy nàng liếc mắt xuống phía dưới
một cái, chỉ thấy một lão nhân chừng năm mươi tuổi bươc sra khom người
nói: “Vương gia, thần có điều muốn nói.”
Nguyên Tĩnh Vũ lôi kéo Khinh Nhan ngồi xuống trên mặt vẫn mang theo nét vui
sướng cười như cũ nhìn sang, là thân cữu cữu, cũng là nhạc phụ đại nhân, phụ thân của Giản vương phi.
“Cữu cữu muốn nói gì?” Hắn không nhanh không chậm hỏi một câu, vẻ mặt vui sướng cũng dần hòa hoãn đi.
Giản phụ nhàn nhạt quét qua Dịch Khinh Nhan một cái nói: “Dịch vương phi quả thật không hề thua kém đấng mày râu, có được là phúc khí của Vương gia, phúc khí của Dụ Dương. Nhưng chuyện Vương gia vẫn chưa có con mới là
đại sự, thần kính xin Vương gia nạp thêm thê thiếp, vì Vương gia sinh
nhiều con cháu.”
Dịch Khinh Nhan sắc mặt lạnh lẽo, không để lại dấu vết nhìn Giản vương phi
một cái. Như vậy mới đúng, nàng cho đến giờ cũng không tin sẽ có nữ nhân hiền lành đưc độ đến như vậy, giúp trượng phu nạp thiếp còn không nói,
còn mỉm cười chúc phúc một nữ tử khác danh chánh ngôn thận cướp đi
trượng phu của mình, chia sẻ địa vị của mình.
Giản phụ mặc dù là cữu cữu, cũng là nhạc phụ đại nhân, nhưng vốn chỉ là thư
sinh nghèo túng, không có đại tài, trước mắt cũng chỉ có hư chức (chứ vị hữu danh vô thực). Nhưng ông là người có trách nhiệm, không ham hư vinh hay xa hoa, vừa chí thân, từ trước đến nay Nguyên Tĩnh Vũ vẫn luôn kính trọng. Nhưng lời nói ban nãy rõ ràng là không có vấn đê, nhưng nói vào
thời khắc này phần nhiều là có ngụ ý.
Đã có người mở đầu, một vài người khác cũng ngồi không yên, rối rít bàn
tán, nói Vương gia tuổi cũng không nhỏ, hậu viên cũng đông đúc, ai cũng
được nhưng chí ít phải có một người, tóm lại độc sủng cũng không cần
phải như vậy. Lại lẹn lút chỉ trích Dịch vương phi chuyên sủng đã lâu
lại không mang thai, sợ là thân thể mỏng manh, điều dưỡng không thỏa
đáng, không nên chiếm cứ Vương gia lâu như vậy …
Dịch Khinh Nhan dĩ nhiên là trong lòng vừa giận vừa xấu hổ, nhưng trên mặt là một mảnh lạnh nhạt, nhìn không ra tâm tư.
Dịch Minh Thần cũng vừa mới tán thành lời của Giản đại nhân, chỉ trích Dịch
vương phi không nên độc chiếm Vương gia. Mà giờ khắc này, hắn lẳng lặng
ngồi trong đám người, nghe nghị luận của mọi người, ánh mắt thủy chung
nhìn Vương gia cùng nữ nhi trên ghế chủ vị.
“Được lắm! Tất cả đều câm miệng cho Bổn vương!” Nguyên Tĩnh Vũ nổi giận đứng dậy vỗ bàn gầm lên một tiếng.
Mọi người lập tức an tĩnh lại, nhìn trên đài cao một Vương gia lạnh lùng tức giận, mọi người có cảm giác xa lạ.
Dịch Khinh Nhan bình tĩnh nhìn hắn, một chút cũng không nóng nảy. Tình trạng như vậy, hắn nên sớm dự liệu đi, cho nên hẳn cũng nghĩ ra đối sách rồi.
Quả nhiên, liền nghe Nguyên Tĩnh Vũ nói: “Bổn vương bảo đảm, trong vòng ba
năm. Nhất định cho Dụ Dương một người thừa kế! Trong vòng ba năm, Bổn
vương không muốn lại nghe những lời tương tự!”
Chúng thần không nghĩ đến lời nói của Giản đại nhân cũng không thay đổi được
gì. Chỉ là trông cậy vào lời hứa ba năm của Vương gia. Ba năm sau, nếu
Dịch vương phi không thể sinh một nhi tử khỏe mạnh, Vương gia cũng khó
lấp được hết miệng mọi người, đương nhiên sẽ phải chiêu mộ cơ thiếp. Lập tức chúng thần cũng không dám dây dưa nữa.
Trong lòng Nguyên Tĩnh Vũ không cam tâm, thấy mục đích hôm nay đã đạt được,
liền tuyên bố ngày mai đem Dịch vương phi cùng tế tổ tiên, lệnh chúng
thần đem gia quyến đến thái miếu, ba ngày sau vẫn tổ chức Tế thiên địa,
cần phải chuẩn bị đầy đủ. Hắn đang muốn hạ lệnh cho chúng thần cáo lui,
chỉ thấy thị nữ tâm phúc của Giản vương phi lặng lẽ đến nói nhỏ bên tai
nàng một câu. Mặt Nguyên Tĩnh Vũ liền biến sắc mà Giản vương phi lại
càng khiếp sợ trừng lớn mắt.
Thị nữ kia tuy nhỏ, nhưng sao che giấu được Nguyên Tĩnh Vũ, không những hắn, Dịch Khinh Nhan cũng nghe được rất rõ ràng.
Thấy Dịch vương phi vì những lời này mất hết huyết sắc, chúng thần phía dưới bắt đầu suy đoán chuyện gì đã xảy ra.
Lại thấy Nguyên Tĩnh Vũ nhanh chong khôi phục thái độ bình thường, tuyên bố tan nghị sự, khiến tất cả chúng thần đều lui xuống, sau đó quay đầu
lẳng lẳng nhìn Giản vương phi.
Giản vương phi bị hắn nhìn không được tự nhiên, sợ hãi muốn mở miệng, nhưng không biết nói cái gì.
Khinh Nhan chậm rãi đứng dậy, kéo tay Nguyên Tĩnh Vũ nói: “Thôi, đi qua nhìn một chút đi!”
Nguyên Tĩnh Vũ hừ lạnh một tiếng nó: “Hay cho một Giản vương phi hiền lành
đức độ a!” Rồi lại kéo Khinh Nhan bước nhanh khỏi Uy Đức điện.
Giản vương phi chán nản ngồi trên ghế, cắn chặt môi, nghĩ muốn giải thích,
nhưng cũng không nghĩ được. Đúng vậy a, kết quả này không phải là nàng
muốn sao? Nàng chỉ là không nghĩ nữ nhân kia thật hung ác quyết tuyệt …
Nhưng, nàng thật không nghĩ tới sao?