Sau giữa trưa, Khinh Nhan mới đứng dậy rửa mặt, tính đi tìm Nguyên Tĩnh Vũ
giết thời gian, thì Tử Ngọc đi vào báo Dương phu nhân cầu kiến.
“Dương phu nhân?” Dịch Khinh Nhan nhất thời không phản ứng kịp.
“Chính là Ngọc Nha Quận chúa …” Tử Ngọc nhỏ giọng nói.
Khinh Nhan bừng tỉnh hiểu ngay. Đây rốt cuộc là thế nào? Nữ nhân của hắn đều
tìm đến cửa? Trước kia Nguyên Tĩnh Vũ ở chỗ Thôi Ngọc Thụy hai tháng
cũng không có ai đến tìm nha! Là nàng lui về sống nên thấy không quen
đi? Hay vì giữ hắn, nên những nữ nhân kia sẽ thường xuyên đến đây “bái
phỏng” nàng, là để vô tình gặp phu quân đại nhân lâu ngày không gặp
được, cũng có lẽ còn để cùng hắn tái tục lương duyên đi!
“Gặp ta sao? Hay là cầu kiến vương gia?” Nàng hỏi lại.
Từ Ngọc nói: “Vương già từng có chỉ thị, nữ quyến vương phủ trừ vương phi
bất luận ai cũng không được đến tìm. Trước lo lắng cho thân thể phu
nhân, cũng là không muốn cho các nàng gặp người, nhưng hôm nay vương phi đã tới, nên bọn bọ cũng cho là …” Nói đến chỗ này, Tử Ngọc nhìn các thi nữ khác, thấy các nàng không có nhìn hướng này, mới lặng lẽ đưa Khinh
Nhan mảnh lụa trắng cực nhỏ.
Ánh mắt Khinh Nhan vội đảo qua, sau đó liền đưa trả nàng. Trầm mặc một hồi, Khinh Nhan chợt đứng lên nói: “Chuẩn bị thư văn cho ta, ta viết phong
thư, sau đó truyền Tần phó thống lĩnh tới gặp ta!”
Tử Ngọc nhanh nhẹn đi xuống truyền lệnh, Khinh Nhan đi tới cửa sổ, mở nửa
cánh cửa ra, nhìn bão tuyết ở phía ngoài, trong lòng cũng do dự. Dương
phu nhân tìm nàng tột cùng có dụng ý gì? Nàng gặp hay không gặp đây? Lại nói địa vị của các nàng là ngang nhau, đều là trắc phi của Nguyên Tĩnh
Vũ, nàng là ỷ vào sủng ái của Nguyên Tĩnh Vũ mới thấy đặc biệt, lại nói … Aiii! Cho dù biết hay không biết, cũng không thể thay đổi được gì,
chẳng lẽ phải vì nàng ta đáng thương mà nhượng bộ sao? Đó là không thể
nào. Dương Như Nguyệt tốt nhất không nên ôm ảo tưởng như vậy …
Chuyện khác nàng có thể lui bước, chỉ riêng chuyện của Nguyên Tĩnh Vũ, nàng một bước cũng không nhường !
Trượng phụ của nàng, tuyệt đối không để cho nữ nhân khác !
Tính toán thời gian, Lâm sư huynh lẽ ra nên đến rồi mới phải, nhưng nhiều
ngày vậy không có một chút tin tức, nàng cũng có chút lo lắng. Có một số việc không thể làm quá, nếu không sẽ chuốc lấy thất bại.
Nàng viết mấy chữ trên dải lụa trắng, sau đó đóng thành lạp hoàn, rồi dùng
ấn ký Lăng Tiêu trên mặt nhẫn đóng xuống. Đợi một lát khi Nguyên Tĩnh Vũ đến, trước mặt hắn sai Tần Cảnh gửi đến phân bộ Lăng Tiêu các, tránh
cho hắn suy đoán lung tung.
Đang lúc này, Tử Ngọc lại chạy vào, mang theo vài phần luống cuống nói cho
nàng, Dương phu nhân không chịu trở về, lại còn … quỳ gối bên ngoài viện …
Sắc mặt nàng run lên, thế nào? Muốn ép nàng sao? Dù trong lòng cảm thấy
Quận chúa kia có chút đáng thương, nhưng Dịch Khinh Nhan nàng trước giờ
thích mềm không thích cứng, bình sinh ghét nhất là bị uy hiếp!
http://cungquanghang.com/
Được, muốn thì nàng làm cho Quận chúa kia chết tâm đi! Tránh dây dưa về sau…
“Cho Dương phu nhân vào, sau đó đi gọi Vương gia.” Nàng nhàn nhạt phân phó, sau đó đi đến giường ấm nằm xuống.
Không lâu sau, Tử Ngọc dẫn một nữ tử gầy gò choàng áo khoác không cáo đỏ.
Dịch Khinh Nhan nhìn nàng một cái, không ngoài dự đoán thấy thân hình tiều
tụy của Dương Như Nguyệt, nhưng có chút không ngờ thấy trong mắt nàng
ánh lên ý quật cường.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau không nói chuyện.
Trên thực tế, một người trọng thương, một người sinh non, thân hình đều có
chút tiều tụy, chỉ có điều một người vì trong tâm nắm chắc mà tỉnh táo
cao ngạo, một người vì thương tâm mà kích phát ra thần thái quật cường
bất khuất. Đồng dạng tuyệt sắc thiên hương, nhưng bất đồng khí chất, bất đồng tâm tình, bất đồng số mệnh. Nghiên túc mà xét, nếu chí nhìn dung
mạo khí chất, hai người đúng là cân sức ngang tài, không ai kém ai.
Dương Như Nguyệt có chút chấn kinh khi nhìn thấy nhan sắc của Khinh Nhan. Vốn nàng cho rằng đời ày, người có dung mạo hơn mình chỉ lác đác không
nhiều, không ngờ vừa vào Dụ Dương vương phủ liền gặp trắc phi chuyên
sủng Thôi Ngọc Thụy, nếu chỉ so sánh ngũ quan thì cũng đã hơn một hai
phần. Rồi sau đó, nàng gặp được vị Liễu phu nhân vào phủ đã lâu, dung
mạo cũng không kém nàng bao nhiêu. Nhưng nàng kịp nghĩ đến lời tán dương của Nguyên Tĩnh Vũ giành cho mình, nói khí chất còn hơn dung mạo, nên
trong lòng cũng tự tin mấy phần.
Ngày Dịch Khinh Nhan hồi phủ có mang theo khăn che mặt, không thấy rõ dung
mạo, nhưng nhìn thân hình nghĩ rằng dung mạo cũng không tệ. Sau khi bị
Nguyên Tĩnh Vũ ra tay với nàng trong lúc tâm trí thất thường, dù bị đả
kích lớn nhưng trước sau không đối mặt với thực tế, cho là hắn khi đó
chỉ bị tức điên thôi. Sau đó nữa nàng vẫn ở trong Tiểu Nguyệt lâu, không ai nói cho nàng biết Dịch phu nhân được sủng ái ra sao. Nhưng hôm nay
nhìn thấy Dịch Khinh Nhan, tự tin của nàng lần nữa bị đả kích. Khí chất
nữ nhân này trầm tĩnh cao ngạo, tựa như tuyết trắng trên núi cao, tự tại tỉnh táo, cao cao tại thượng, không thể với tới, lại giống như đại hải
mênh mông, bình tĩnh vô ba, không ai nhìn thấu được sóng ngầm nơi đó,
cũng không đoán được khi nào sẽ có phong ba … Đây là một nữ tử vừa tĩnh
lại vừa động, không biết thắng mình được bao nhiêu, nhưng tuyệt đối
không thua kém!
Dịch Khinh Nhan đã gặp qua Dương Như Nguyệt, sớm biết đó là một nữ tử tuyệt
sắc, không chỉ dung mạo, khí chất cũng là xuất chúng, cho nên lúc đó
nàng mới hiểu lầm cho là Nguyên Tĩnh Vũ bị nhan sắc của nàng ta mê hoặc. Hôm nay Dương Như Nguyệt mặc dù tiều tụy nhưng vẻ mỹ mạo của nầng vẫn
điềm đạm như cũ, đáng yêu động lòng người.
Dịch Khinh Nhan cười nhàn nhạt, nhẹ giọng hỏi: “Không biết Quận chúa đến đây có việc gì? Muốn nhìn thấy ta? Hay là muốn gặp Vương gia?”
“Cả hai.” Dương Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, thanh âm quật cường, đem câu nói ngày đó trả lại cho nàng.
Không hổ danh là Quận chúa Yến vương sủng ái nhất, đến tình cảnh ngày hôm nay mà vẫn duy trì phần cao ngạo tôn quý này.
Dịch Khinh Nhan cười nhạt một tiếng: “Muốn gặp cũng tốt! Quận chúa mời ngồi! Vương gia sẽ nhanh tới đây!” Nàng nâng tay hướng về cái ghế cách đây
không xa, vẫn lười biếng nằm ở giường ấm, không tính toán đứng dậy.
Dương Như Nguyệt tỉnh táo nhìn Dịch Khinh Nhan, thong dong cao quý mà ngồi
xuống ghế, mắt nhìn thẳng. Theo từng bước của nàng, đều toát ra phong
thái được nuôi dạy kỹ lưỡng.
“Tiều Hà, dâng trà!” Dịch Khinh Nhan nhẹ nhàng nhìn thị nữ một cái. Nha đầu
này bình thường lanh lợi, sao hôm nay lễ tiết tối thiểu đều quăng đi
hết?
Khinh Nhan sao biết được lòng của tiểu nữ này. Tiểu Hà ghét ác như cừu, chỉ
biết Vương phi cùng vị Dương phu nhân này đều là người chủ tử nhà mình
không thích, mà chủ tử hôm nay vì vương gia cũng nhượng ba phần, cho nên mới cố ý chậm trễ.
Dương Như Nguyệt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Khinh Nhan, cuối cùng thiếu kiên
nhẫn nói: “Nam nhân nào không phải tam thê tứ thiếp? Huống chi vương gia và vương một phiên, xem như hôm nay người cưng chiều ngươi, mọi chuyện
đều theo ngươi, nhưng đợi đến lúc Vương gia có người mới, xoay người đi, ngươi đắc tội với tất cả nữ nhân trong vương phủ, ngươi cho rằng còn có thể sống sao?”
Khinh Nhan cười nhạt, chậm rãi liếc nàng một cái, vân đạm thanh phong nói:
“Nếu hắn đã có ta mà còn trêu hoa ghẹo nguyệt, thì ta đã giết hắn rồi.”
“Ngươi…” Dương Như Nguyệt kinh ngạc nhìn Khinh Nhan nửa ngày không nói ra lời.
Nàng không tin Dịch Khinh Nhan có thể lớn mật đến mức nói ra lời như
vậy. Lời như vậy có thể tùy tiện nói ra sao?
Dương Như Nguyệt rốt cuộc thừa nhận mình không có phần can đảm này, vì vậy không dám cùng nàng nói tiếp.
Rất nhanh, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vàng nặng nề, Nguyên
Tĩnh Vũ không đợi thị nữ hành lễ thông báo, vô cùng lo lắng vén rèm chạy vào.
Nhìn hai nữ nhân đang an tĩnh trong phòng, tâm tình hắn lại càng thấy thấp
thỏm. Hắn vốn lo hai nữ nhân này cá tính đều mạnh, gặp nhau không động
thủ nhất định cũng động khẩu, không nói lời nào như vậy ngược lại càng
lộ thêm vẻ quỷ dị.
“Vương gia!”Dương Như Nguyệt nhìn thấy Nguyên Tĩnh Vũ lập tức đứng dậy bước
đến trước mặt hắn, hai mắt rưng rưng nhìn hắn, bụng đầy uất ức điềm đạm
đáng yêu.
Nguyên Tĩnh Vũ không để ý đến nàng, lạnh lùng liếc một cái rồi nhanh chóng
chạy tới bên cạnh Khinh Nhan. Khinh Nhan cầm quyển sách trong tay, cũng
không thèm nhìn hắn.
Chương thứ hai mươi ba : Hoa mai phiêu biết rõ nới nào (hạ)
“Khinh Nhan…” hắn ngồi xổm xuống nhìn thẳng nàng, giọng có chút lo lắng, không biết chịu tha thứ cho hắn? Nàng sẽ tức giận đến không để ý hắn? Thật
vất vả để mấy ngày nay mới ngọt ngào lại được, ai biết lại có người đến
quấy rối? Không biết mấy thị vệ bên ngoài kia làm cái gì, đã bảo là nữ
quyến vương phủ ngoại trừ vương phi không ai được vào rồi mà! Sao lại
đưa cái nữ nhân này vào?
Khinh Nhan nhìn thẳng hắn, nhàn nhạt cười: “Là ta để cho nàng vào.” Nhìn bộ
hắn không hiểu, nàng lại nói: “Chuyện ngươi làm, tự mình giải quyết mới
phải. Có cần ta tránh đi?”
Nàng vẫn nhàn nhạt cười làm tâm hắn thêm nhấp nhỏm.
“Khinh Nhan, nàng ngàn vạn đừng tức giận …” Hắn cẩn thận nói.
“Ta không có tức giận a! Là ta cho vào, cũng không phải ngươi.” Nàng nghiêm túc nói, thần sắc ôn hòa.
“Thật?” Hắn nhíu mày, sau đó đưa tay ra, “Bảo bối, vậy để cho ta!”
Dịch Khinh Nhan dúng quyển sách đẩy đẩy tay hắn, cười mắng: “Cút sang bên kia đi!”
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn thần sắc nàng nhẹ nhõm, lại không giống như tức giận, mới
dám buông lỏng tâm xuống. Lại thấy hắn đứng lên, rồi nhanh chóng đi đến
bên cạnh giường nàng ngồi xổm xuống, vẫn ôm nàng như cũ.
“Ngươi làm cái gì!” Nàng trừng hắn, vẫn để cho hắn mạnh mẽ ôm.
“Là nàng kêu ta cút sang bên này ! » Hắn mặt không đổi đáp, để nàng nhịn không được phải bật cười.
Nguyên Tĩnh Vũ đem nàng ôm chặt vào ngực, cũng vui vẻ cười lên.
“Khinh Nhan, ta thật cao hứng?” Hắn nói.
“Có gì đáng cao hứng?” Nàng nhàn nhạt cười hỏi.
“Ta sợ nàng tức giận.” Hắn nghiêm túc nhìn ánh mắt nàng.
“Ngươi mong ta hẹp hòi một chút sao?” Nàng tựa vào ngực hắn, sóng mắt lưu
chuyển, lại mang theo vài phần trêu chọc, trong giây lát đó lộ ra phong
tình vô hạn.
“Nàng đáng ra phải hẹp hòi một chút, về sau Bổn vương ra cửa chỉ có thể che hết mắt mà đi.” Hắn cười nói.
Khinh Nhan cũng không nhịn được mà khúc khích cười trong ngực hắn.
Nguyên Tĩnh Vũ ôm nàng thật chặt, lòng tràn đầy sung sướng. Một khắc kia, dưới trời đất này giường như chỉ có hai người bọn họ…
Dương Như Nguyệt kiên cường mấy cũng không chịu được cảnh nhục nhã như vậy.
Trong mắt bọn họ, nàng là cái gì đây? Đừng nói gì đã từng tình cảm ân
ái, nàng hoài nghi những điều đã từng là sự thật kia. Nàng biết rõ,
trong mắt Vương gia không chứa nổi nữ nhân khác. Nàng rốt cục hiểu vương phi hiền lành đức độ cùng các nàng cũng là một dạng trắng tay. Nàng từ
từ đi tới trước mặt họ.
Nguyên Tĩnh Vũ đang ôn hòa nhìn Khanh Nhan, quay đầu nhìn nàng.
Cặp mắt Dương Như Nguyệt rưng rưng mà thẳng tắp nhìn Nguyên TĨnh Vũ, không
để cho nước trong hốc mắt trào ra. Chỉ thấy nàng chậm rãi mở miệng:
“Những lời ngày trước Vương gia nói với ta đều là giả sao?”
“Nàng cho thế nào?” Nguyên Tĩnh Vũ hỏi ngược lại, “Đây không phải đã được
nàng cùng phụ vương nàng sắp đặt sẵn rồi sao? Cũng không cần phải giả bộ một dạng uất ức, đây chỉ là ác quả của tự làm tự chịu thôi. Bổn vương
còn lưu nàng ở đây, cho một đám người hầu hạ, đã là hạ thủ lưu tình lắm
rồi, nàng còn muốn thế nào nữa?”
Nhìn Dương Như Nguyệt cắn chặt môi, lắc lắc không tin tưởng, một bộ thương
tâm muốn chết, hắn cười nhạo nói: “Thế nào? Chẳng lẽ nàng thật cho là
mình mỹ mạo vô song, nam nhân trên đời đều cúi đầu nghe lời nàng?”
“Nhưng là…” Dương Như Nguyệt nhìn Dịch Khinh Nhan mỉm cười, đền lúc này mới
hiểu được mục đích của nàng ta. “Nhưng là ta thật lòng yêu Vương gia!”
Nàng hét lớn, ta không có thông đồng với phụ vương chuyện gì cả, càng
không có âm mưu gì, ta chỉ muốn ỏ bên cạnh Vương gia, trợ giúp ngài …”
“Trợ giúp ta việc gì đây? Giúp ta giết chết phụ vương nàng? Hay là trợ giúp
phụ vương ngươi diệt Dụ Dương?” Nguyên Tĩnh Vũ châm chọc cười cười, sắc
mặt Dương Như Nguyệt lập tức trắng bệt.
“Là nàng quá ngây thơ rồi.” Hắn cười, từ từ làm cho nàng hiểu, “Lấy quan hệ của bổn vương cùng phụ vương nàng, ta sao có thể cùng nữ nhi của đối
thủ? Trong lòng phụ vương nàng cũng rất rõ ràng, cho nên đoạn đường
chúng ta rời Lương Châu, hắn vẫn cùng nàng diễn một vở ân đoạn nghĩa
tuyệt, hy vọng ta sau này đối xử tốt với nàng.”
Dương Như Nguyệt lắc lắc đầu, biết rõ tất cả đều là sự thật, nhưng lại cự tuyệt tin tưởng.
http://cungquanghang.com/
“Bổn vương cho nàng chỗ ăn chỗ ở đều tốt, xem như không phụ một chưởng lúc
trước!” Nguyên Tĩnh Vũ vẫn cười, nhưng mặt trở nên lạnh băng, thậm chí
còn thêm mấy phần sát khí. Hắn nghĩ nếu không phải nhờ Dương tinh Vân
ban tặng, hắn đã không nhận một chưởng kia, ngày gặp lại Khinh Nhan hắn
cũng không té xỉu, cũng không để sau đó Khinh Nhan bị thương. Mỗi khi
nghĩ đến chuyện hắn suýt mất đi Khinh Nhan, hắn liền cảm thấy sợ, hận
không thể làm tất cả mọi người nghiền thành tro. Mặc dù phần lớn lỗi là
do hắn, nhưng hắn chịu trừng phạt cũng đủ rồi, sao còn có thể trừng phạt hơn nữa? Tức giận tất nhiên cũng nên xả cho người khác đi!
Nghe vậy, thân hình Dương Như Nguyệt thiếu chút nữa ngã nhào, nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống.
Khinh Nhan nhìn nàng, trong lòng tuy có chút không đành, lại không nói gì.
“Nếu như … nếu như ta không phải nữ nhi của Yến vương, Vương gia có cho ta
một cơ hội không?” Dương Như Nguyệt chợt quỳ xuống, van xin Nguyên tĩnh
Vũ, “Vương gia, một ngày chồng vợ trăm năm hữu nghĩa, Như Nguyệt vẫn là
luôn thật lòng với Vương gia!”
Nguyên Tĩnh Vũ nghe xong lời này liền lập tức hối hận ngày đó mình mềm lòng,
nên sớm giết nàng mới phải! Nữ nhân đáng chết này, không nói thì có ai
bảo ngươi câm đâu …
“Đúng nha, một ngày chồng vợ …” Khinh Nhan ôn hòa lặp lại lời này, trong lòng chợt gay gắt, không nhìn bọn họ một cái, nhắm mắt quay vào tường, cũng
không cho hắn ôm nữa.
“Nguyên Tĩnh Vũ hận, nhìn chằm chằm Dương Như Nguyệt, lại đi qua dụ dỗ Khinh
Nhan: “Khinh Nhan, Khinh Nhan …” Gọi hai tiếng, nàng không để ý hắn.
“Khinh Nhan, trước đây đều là lỗi của ta, ta đảm bảo về sau sẽ không bao giờ có nữa … Nàng đừng tức giận, thân thể nàng vẫn chưa khỏe …” Hắn nhè nhẹ vỗ về mái tóc nàng, dịu dọng nói, rồi hám chứa bất đắc dĩ lẫn thở
dài.
“Ta không sao.” Khinh Nhan nhắm mắt lại nói, “Nếu ta đã nguyện ý tha thứ
cho ngươi, sau này cũng không vì chuyện lúc trước mà giận dỗi… Đều là ta không tốt, lòng ta lại nhỏ, thích ăn dấm, chuyện không liên quan ngươi
…” Nàng nhẹ giọng nói, giọng uất ức, lai đẹm vài phần ý vị an ủi hắn.
Cqh.com
Nguyên Tĩnh Vũ cảm động đến không nói nên lời, chỉ có thể ôm chặt lấy nàng,
luôn miệng nói: “Khinh Nhan, Khinh Nhan … nàng thật tốt”
Khinh Nhan nhẹ nhàng nâng mắt, nhìn Dương Như Nguyệt một cia,s khóe miệng
nhàn nhạt cười. Lấy lui làm tiến, quả nhiên hiệu quả hơn! Lăng Tiêu các
lấy nữ tử làm tôn vi, lại có thể nắm được lòng nam nhân cả đời, thì
không chỉ dựa vào xinh đẹp. Trước kia nàng không cho mình phải dùng
những tiểu xảo này để lấy được lòng nam nhân, nhưng lại hiểu được nam
nhân này không phải là bình thường, hắn cũng không dễ dàng cho đi chân
tâm, trừ tình cảm, suy tính của hắn là quá nhiều. Nếu hắn không chịu
buông nàng ra, thì nàng chỉ có thể hoàn toàn nắm lấy lòng của hắn, cho
dù đau, thì phải hai người cùng đau mới được!
Dương Như Nguyệt nhìn ra tiếu ý trong miệng Khinh Nhan, dưới tình thế cấp
bách không chút nghĩ ngợi hô lên: “Vương gia, người đừng bị nữu nhân này lừa gạt!” Nhưng vừa xuất khẩu, nàng cũng biết mình hàm hồ rồi. Tình
huống ngày hôm nay, vương gia sao có thể nghe nàng.
Quả nhiên, Nguyên Tĩnh Vũ vừa nghe, giận tím mặt nói: “Người đâu!”
Hai thị vệ lập tức tiến vào.
Nguyên Tĩnh Vũ chỉ vào Dương Như Nguyệt nói: “Đưa nữ nhân này đi ra ngoài!
Không được Bổn vương cho phép, nàng không được bước vào nửa bước! Trừ
vương phi, không cho phép người nào thăm hỏi!” Người Dương Như Nguyệt
lần trước mang tới đều bị Dịch Duẫn Tiệp xử lý, cũng không sợ truyền tin tức ra ngoài. Trên thực tế, hắn cũng không sợ bị Yến vương biết. Mặc dù Khinh Nhan có thể xem là nhược điểm của hắn, nhưng chỉ cần nàng khôi
phục võ công, ai có bản lĩnh làm tổn thương nàng?
Dương Như Nguyệt biết đời này nàng xong rồ, cuối cùng lưu luyến nhìn Nguyên
Tĩnh Vũ một cái, không khóc nháo, theo thị vệ dẫn ra ngoài.
Khinh Nhan lôi kéo tay áo Nguyên Tĩnh Vũ, nhẹ giọng nói: “Đừng giận, nàng ta
cũng là một nữ nhân đáng thương … Nàng cũng là vì yêu ngươi …”
“Ta chỉ muốn nàng, Khinh Nhan …” Nguyên Tĩnh Vũ khẽ thở dàu, ôm nàng thật
chặt, trong lòng hạnh phúc vô hạn. Khinh Nhan của hắn thế nào lại thiện
lương khéo hiểu lòng người a!