“Anh không thể nhịn em được nữa”.
———
A Nguyên đi máy bay tư nhân của Nam Dạ Tước để đến bệnh viện cách nhanh nhất có thể.
Nam Dạ Tước xông vào phòng cấp cứu,,một bác sỹ vội vã chặn lại, “Người trong nhà không thể vào”.
Một tay Nam Dạ Tước đẩy bác sỹ nọ ra, bước chân hung hăng, đường hoàng, đá văng cánh cửa, đi nhanh vào trong. Bác sỹ chỉ đành bất lực trơ mắt đứng nhìn, sững sờ tại chỗ.
“Mẹ kiếp, còn không mau vào đây”
Dung Ân nằm yên lặng trong phòng cấp cứu, lễ phục trên người đã thay ra, vì viên đạn bắn trúng lưng, cô nằm sấp mới có thể chữa trị được vết thương.
Nam Dạ Tước đi đến cạnh giường, Dung Ân thở bằng máy hỗ trợ, nhưng dường như vẫn còn ý thức, hai tay cô cẩn thận che chở bụng mình.
“Đứa trẻ…..Đứa trẻ có thể bị thiếu ô xy”, Bác sỹ đứng bên cạnh khúm núm.
“Vậy phải phẫu thuật”.
“Nhưng….không thể đảm bảo đứa trẻ có thể sống sót….”
Nam Dạ Tước nhắm mắt, một lần nữa sự băng lãnh khỏa thấu tâm can, đập vào tai là tiếng kinh hô liên hồi của y tá, “Huyết áp 40, nhịp tim 42….”
Anh chưa từng hoảng loạn như lúc này, hai tay anh nắm chặt lấy thành giường đến nỗi trắng bệch, vừa muốn buông ra, tay Dung Ân đã nắm lấy, Nam Dạ Tước mừng rỡ vạn phần, ngẩng đầu chỉ thấy hai mắt Dung Ân vẫn đang khép chặt, chỉ là một tay cô gắng gượng nắm lấy.
Anh cơ hồ hiểu được ý tứ của cô.
“Phẫu thuật đi”
Bác sỹ không ngay lập tức bắt đầu.
“Phẫu thuật cho tôi!”, Người đàn ông gầm lên giận giữ, gần như muốn xé rách màng tai của người nghe.
Y tá bắt đầu chuẩn bị, Nam Dạ Tước không ra ngoài, những người ở lại không ai dám nói nửa câu, trong phòng cấp cứu ngoại trừ âm thanh phát ra từ máy móc y tế, cũng chỉ có tiếng va chạm của dụng cụ phẫu thuật.
Khi đứa trẻ được lấy ra, bác sỹ phụ sản thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được hòn đá tảng nghẹn trong lồng ngực.
Tiếng khóc của đứa trẻ vang vọng, nằm gọn trong tay bác sỹ, tứ chi vùng vẫy nghịch ngợm, có lẽ chưa quen với thế giới mới, đứa trẻ khóc không thôi.
“Tước thiếu, là một bé gái rất xinh”.
Anh gật đầu, bất động quỳ gối cạnh giường Dung Ân, bác sỹ ẵm đứa trẻ đi tắm rửa, “Nặng sáu cân một lạng, đứa trẻ rất khỏe mạnh”.
Từ khi Dung Ân bắt đầu tiến hành phẫu thuật, Nam Dạ Tước lúc này mới kịp trao nhẫn cho cô, “Chiếc nhẫn này là anh đã tự đặt tên, Lục Châu, Ân Ân, em là ốc đảo của anh, có lẽ anh đã khô cạn nơi hoang mạc quá lâu, quá lâu tới mức trái tim cạn kiệt xúc cảm, nhưng rồi cuối cùng anh đã gặp được em….”
Bác sỹ muốn ẵm đứa trẻ ra ngoài, nhưng Nam Dạ Tước kiên quyết muốn để con ở lại bên cạnh Dung Ân, “Xem này, Ân Ân, đây là con gái chúng ta….”
Đứa trẻ vì đói mà khóc nguầy nguậy, dùng hết sức cọ sát vào mẹ, miệng nhỏ nhắn há rộng, tuy rằng hai mắt vẫn nhắm chặt, nhưng theo phản xạ bản năng, đứa trẻ nằm sát ngực Dung Ân, không ngừng lặp đi lặp lại một động tác.
Nỗ lực hồi lâu vẫn không tìm được phản ứng từ mẹ, khuôn mặt đứa trẻ nóng bừng đỏ ửng, ra sức khóc thành tiếng.
“Oa oa oa….”
Nắm tay bé nhỏ vung liên tục lên miệng Dung Ân, một hồi lâu sau, cổ họng đứa bé đã bắt đầu khản đặc. Nam Dạ Tước cố nén trụ tâm tư, bàn tay to lớn ấp lấy tay DunG Ân, đem bàn tay nhỏ xíu của đứa trẻ đặt vào trong
Lúc này, không đợi bác sỹ từ tận Mỹ bay sang, Dung Ân đã vượt qua được cơn nguy kịch.
Thuốc gây mê vẫn chưa hết tác dụng, cô ngủ trầm ổn, Vương Linh trông đứa trẻ nằm bên trong lồng ấp cho trẻ sơ sinh, đứa bé cũng đang nằm ngủ ngoan ngoãn, Nam Dạ Tước kéo chăn lại cho Dung Ân, vùi đầu vào hai lòng bàn tay, khuôn mặt anh mệt mỏi rã rời, sau một hồi nghỉ ngơi, cầm lấy tay cô áp vào má trái mình chà sát.
Duật Tôn đi vào, ngồi xuống ghế sô pha, Nam Dạ Tước ra lệnh ọi người đều ở ngoài, anh buông tay Dung Ân, đứng dậy, “Thế nào rồi?”.
“Lần này không lấy được mạng của cậu, bọn chúng có lẽ muốn tự tìm đến cái chết”.
Một tiếng gõ cửa vang lên, A Nguyên cầm theo một chiếc hộp đi vào, bước đến cạnh Nam Dạ Tước, “Đại ca, đây là đồ tìm được trong phòng trang điểm của phu nhân”. Bên trong là một con búp bê đã bị cắt toàn bộ tứ chi, thoạt nhìn đã thấy sự chết chóc.
Thần sắc Nam Dạ Tước nhanh chóng có biến, khuôn mặt đanh lại mỗi lúc một chặt chẽ, “Điều tra đi”.
Đây là thủ đoạn của phụ nữ, Duật Tôn nhìn lướt qua, bộ dạng chán ghét, “Ấu trĩ”.
Toàn thân Nam Dạ Tước như một tảng băng lạnh trong suốt, anh ghìm chặt khóe miệng, “Đối phương, biết tin tôi không sao chắc chắn sẽ không để yên, thành phố Bạch Sa này chỉ có một Nam Dạ Tước, A Nguyên, thu xếp đi”.
“Vâng”, A Nguyên nhận lệnh, ngay lập tức đi ra khỏi phòng điều trị.
Nam Dạ Tước ngồi xuống bên cạnh Duật Tôn, hai bàn tay chụm lại xoa xoa bọng mắt uể oải, tựa tấm lưng cứng đờ vào ghế sô pha, hồi lâu sau cũng không nói lời nào, Duật Tôn lấy ra một điếu xì gà, đưa cho anh một chiếc.
Nam Dạ Tước lắc đầu, tầm mắt hướng về phía Dung Ân, Duật Tôn thấy thế, cũng cất đi điếu thuốc vào trong bao.
“Tôn”
“Sao vậy?”
“Cậu nói xem….”, Nam Dạ Tước dừng một chút, khuôn mặt tuấn tú vùi vào hai lòng bàn tay, mệt mỏi vô cùng tận, “Người như chúng ta, có thể có một gia đình không?”
Duật Tôn ngắm nghía bật lửa, sau khi nắp đóng lại, ánh mắt quạnh quẽ, chỉ nói bâng quơ, “Nếu là mình, nếu yêu cô ấy, mình sẽ không cùng cô ấy kết hôn”.
Nam Dạ Tước buông lỏng tay,, ánh mắt cũng rực sáng, cương quyết không dao động, “Mình không tin, đã đến nước này rồi, ai còn muốn sống đừng ngăn cản mình”.
Duật Tôn bắt chéo chân, cổ giày quân đội bao lấy cẳng chân thon dài mạnh mẽ, anh cất bật lửa, khóe miệng nhếch lên, không nói gì thêm.
DunG Ân ngủ rất sâu, dường như đang bù đắp lại quãng thời gian mang thai không được ngủ ngon giấc bấy lâu nay, khi cô thức dậy, cảm nhận được ngay sự mệt mỏi đang xâm chiếm toàn thân, cũng khẩn trương không kém, con của cô, cô còn chưa được nhìn liếc qua, dù chỉ một lần.
Trên ghế sô pha, chỉ có hai người, một lớn một bé.
Nam Dạ Tước ôm đứa bé trong lòng, đầu tựa trên thành ghế sô pha, rõ ràng đang ngủ rất say.
Dung Ân cẩn thận vươn tay từ trong chăn ra ngoài, cô nhìn thấy “Lục Đảo”, ánh sáng ngọc trong veo, mang theo sinh khí mãnh liệt, cô nhoẻn miệng, muốn cười, nhưng nước mắt xúc động đã nhanh hơn tuôn rơi.
Trong lúc ngủ mơ, đứa trẻ giật mình, Nam Dạ Tước rất nhanh tỉnh giấc, tay phải vỗ nhẹ lên lưng con, vừa muốn ngẩng đầu gọi Vương Linh ở bên ngoài, lọt vào tầm mắt đã là Dung Ân đang nhìn anh chăm chú.
Người đàn ông thoáng chốc giật mình, sau vài giây sửng sốt, mới bắt đầu có phản ứng.
Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ vui mừng khôn siết, ôm đứa trẻ nhanh chân tiến đến giường, “Ân Ân, cuối cùng em cũng tỉnh lại”.
Dung Ân muốn chuyển động người, nhưng bất năng không còn sức lực, “Anh ôm con qua đây, em muốn coi con”.
Nam Dạ Tước ẵm đứa trẻ nằm xuống bên cạnh Dung Ân, quấn quanh một lớp lại một lớp vải lót trắng tinh, là một bé gái xinh xắn đáng yêu, cô cởi khuy áo, người đàn ông thấy thế, gọi ra bên ngoài, “Vương Linh”.
Cửa phòng bệnh mở ra, “Bác sỹ”.
Vương Linh thấy DUng Ân đã tỉnh lại, sắc mặt tràn ngập sự ngạc nhiên cùng mừng rỡ, “Phu nhân tỉnh lại rồi ạ”.
“Bế đứa trẻ ra ngoài”.
“Vâng”, Vương Linh nhanh nhẹn đáp lời, vừa lại gần, Dung Ân liền mở miệng, “Không cần, tôi tự chăm được”.
Nam Dạ Tước ngồi xuống cạnh giường Dung Ân, “Em vừa mới tỉnh, qua vài ngày….”
“Không, em tự lo được”.
“Em ra ngoài đi”, Dung Ân động vai, không nghĩ tới vết thương sau lưng.
Đứa trẻ nằm ngoan ngoãn trong lòng cô, Nam Dạ Tước cầm miếng đệm, lót vào sau lưng cho Dung Ân, anh khom lưng, một tay đặt trên lưng cô, “May là, viên đạn không trúng vào cột sống, nếu không, e rằng em sẽ bị liệt mất”.
“Anh lo lắng sao”
Tầm mắt Nam Dạ Tước rơi vào khuôn mặt bé nhỏ của đứa trẻ, anh không cho cô biết, thiếu chút nữa, họ đã mất đứa con, “Sau này đừng như vậy, mạng anh lớn, thế nào cũng có thể qua”.
Dung Ân không nói lời nào, chỉ gật đầu, kỳ thực chỉ có lòng cô hiểu rõ nhất, Nam Dạ Tước trước đây đã từng bị trúng đạn, so với việc cô bị trúng đạn, với cô mà nói, lại càng khó khăn hơn, tổn thương như vậy, Dung Ân cả đời này không muốn một lần nữa phải trải qua.
Tha lỗi cho sự ích kỷ của cô. Cô tình nguyện là người nằm trên giường bệnh, cũng không muốn trở thành người ở bên ngoài bồn chồn chờ đợi, sự dày vò như vậy, không bằng thay anh hứng chịu.
Nam Dạ Tước không muốn cô bị mệt, liền để Dung Ân tựa trên vai anh nghỉ ngơi.
Khi Sở Mộ đi vào là lúc chứng kiến cảnh đứa trẻ trên giường đang khóc oa oa, bà vận một chiếc áo bông, lộ ra dáng vẻ thanh tao. Theo sau là cha của Nam Dạ Tước, đây cũng lần đầu tiên cô được nhìn kỹ ông, vóc dáng người đàn ông cao dong dỏng, mặc dù tuổi đã cao, con người ông vẫn toát lên khí thế của sức sống dồi dào. Ông không giống khí thế cường hãn của Nam Dạ Tước, trái lại, toát lên vẻ gần gũi, lịch thiệp.
Thần sắc Sở Mộ vẫn như trước duy trì vẻ nghiêm túc, Dung Ân muốn ngồi dậy, lại bị Nam Dạ Tước đè xuống hai vai, “Em đang bị thương, nằm xuống đi”.
Cô chỉ đành xấu hổ cất tiếng chào, “Ba, mẹ”.
“Lúc này phải nghỉ ngơi nhiều”, ông vươn tay đặt đồ xuống bên giường Dung Ân, ông quay đầu nhìn Sở Mộ đang đứng ở cửa, “Đứng đó làm gì, không phải bà nói muốn đến bệnh viện sao?”
Vẻ giữ thể diện trên khuôn mặt bà vợi bớt, giữa bà và Nam Dạ Tước vẫn tồn tại một khoảng cách không sao phá dỡ, bầu không khí có phần ngượng ngập, Sở Mộ khom lưng, muốn bế đứa nhỏ.
Không nghĩ tới, còn chưa đụng đến, tay đã bị Nam Dạ Tước chặn lại, “Không phải bà là người dưng sao, muốn bế cũng không cần bế, chúng tôi có bảo mẫu”.
“Dạ, anh đừng như vậy”, Khủy tay Dung Ân khẽ đụng vào anh, ra hiệu Nam Dạ Tước đừng kiếm chuyện.
“Em không quên những vết thương bà ta đã gây ra ình sao”, Nam Dạ Tước hừ lạnh.
“Sao con lại xử sự như thế”, người đàn ông chứng kiến, ông ôm lấy bả vai Sở Mộ, tuy rằng bà thường ngày tỏ ra cứng rắn, trong mắt ông, cũng chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, bà khẽ tựa vào vai ông, “Con định hận ta đến khi nào?”.
“Tôi còn nhớ rất rõ, nếu không vì bà, tôi và Ân Ân cũng sẽ không phải xa cách lâu như vậy”.
“Tước, mẹ con hôm nay đến đây là có điều muốn nói”, người đàn ông ở giữa hòa giải, thấy vợ không phản ứng, liền khẽ đẩy vai bà, “Còn lo lắng gì nữa, bà lấy ra đi”.
Sở Mộ choàng bừng tỉnh, vội vàng lấy từ trong túi xách một bọc vải.
Bà mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn bằng ngọc lục bảo cỡ lớn, Sở Mộ kéo tay Dung Ân, muốn đeo cho cô, “Đây là chiếc nhẫn gia truyền của Nam gia”.
Nam Dạ Tước thấy thế, vươn tay phủ lên mu bàn tay Dung Ân. Ý tứ của anh, rõ ràng là không chịu tha thứ, Dung Ân khẽ đẩy tay anh, cho đến khi Sở Mộ đeo xong nhẫn vào tay cô, “Cám ơn mẹ”.
“Chuyện trước đây, ta thừa nhận, là ta đã sai”.
Nam Dạ Tước im lặng, anh hiểu rõ tính tình của Sở Mộ, muốn bà thừa nhận chính mình đã sai, so với lên trời e rằng còn khó khăn hơn gấp bội. Kỳ thực Sở Mộ cũng có chính kiến của riêng mình, Dung Ân vì anh mà đỡ thay viên đạn, đủ để nhìn ra sau này, cô sẽ không làm hại con trai mình, ở giữa làm kẻ ác, chẳng bằng tác thành cho hai người, bà cũng không muốn, đã ở tuổi này, ngay cả con trai duy nhất cũng không chịu nhận mẹ.
Sở Mộ kỳ thực không thể chịu thua, Nam Dạ Tước rất giống bà, sự kiên cường quá mức mạnh mẽ.
“Vậy không phải được rồi sao?”, Ông nói sang chuyện khác, “Mau xem cháu gái chúng ta lớn lên sẽ giống ai nào? Đặt tên chưa?”
Dung Ân vừa muốn nói chưa, Nam Dạ Tước đã trả lời, “Đặt là Nam Tứ Đồng”, anh cúi đầu, có ý hỏi ý kiến cô, “Rất hay phải không?”.
“Tứ Đồng”, Dung Ân nói lặp đi lặp lại cái tên này, không ngừng thích thú, “Hay”.
Ai chẳng muốn một tuổi thơ thong thả, vô âu vô lo, tự do tự tại. (vì Tứ Đồng có nghĩa là một đứa trẻ tự do, khoáng đạt:))
“Đồng đồng…”, Tuy rằng Sở Mộ thực tâm muốn có cháu trai, để có người nối dõi cho Nam gia, nhưng khi trông thấy đứa trẻ, vẫn không tránh được cảm giác vui mừng trào dâng, hơn nữa hai người còn trẻ, bà muốn có cháu trai, hoàn toàn có thể thực hiện được.
Hai người ở lại rất lâu mới ra về, Nam Dạ Tước như vậy, chắc hẳn đã chấp nhận Sở Mộ, Dung Ân ngay cả cười cũng sáng lạn hơn.
“Em hài lòng chứ?”
Cô gật đầu, miệng cười vui vẻ, “Thái độ của anh quả thực rất tệ”.
Nam Dạ Tước nằm xuống ghế sô pha bên cạnh, mái tóc màu đỏ rượu của người đàn ông xõa ra, tràn đầy vẻ mị hoặc, “Bà ấy đáng bị như thế”.
Dung Ân là người duy nhất anh chịu thua.
Vừa mới tỉnh lại, Nam Dạ Tước cũng không muốn cô phải tiêu hao quá nhiều sức lực, liền để cô nghỉ ngơi thêm cho lại sức.
Bóng đêm dần xâm chiếm, ánh trăng tròn vằng vặc chiếu rọi vào hành lang bệnh viện qua những ô cửa sô, u ám tiêu điều, vách tường quét vôi trắng xanh che khuất tầm nhìn, gió lạnh thổi phe phất, ở khúc quanh cuối hành lang, bóng người cắt thành hai nửa.
Một người xuất hiện, đeo trên mặt khẩu trang kín mít, sau khi xác nhận phía sau không có người, lúc này mới giả bộ bình tĩnh đi về phía trước.
Y phục màu trắng vì gấp rút mà vạt tốc lên liên tục, cô ta đi đến cửa phòng điều trị VIP, nhìn vào biển hiệu ghi tên gắn ở cửa phòng, xác nhận là Dung Ân ở bên trong.
Thân ảnh bị ánh trăng kéo thành bóng dài tít tắp, cô ta kiểm tra bốn phía, xác nhận không có người, mới lặng lẽ mở cửa, sau đó rất nhanh lẻn vào trong, cũng đóng cửa khép chặt lại.
Cô ta bước đi cẩn trọng, bên trong tối đen như mực, chỉ có thể dựa vào ánh trăng le lói rọi qua cửa sổ mà phân biệt đâu là giường, đâu là đường đi, cô ta rón rén lại gần giường, chậm rãi móc ra từ trong người một ống tiêm.
“Cô đáng lẽ phải chết sớm rồi, ai cản trở trước mặt tôi, cho dù là cô cũng không thể chết tử tế”.
Cô ta cúi lưng, xốc chăn trên giường lên, rợm hành động, đột nhiên từ cổ tay truyền đến cảm giác đau nhức đến tê dại, phòng bệnh đột nhiên sáng trưng như ban ngày, cô ta bị chói mắt, cúi xuống nhìn, điện thoại của chính mình đã bị đập bể. Trên giường cũng không có người, chỉ nguyên một chiếc gối.
Đối diện ba mặt một lời, Nam Dạ Tước cùng Duật Tôn đứng song song phía trước, người phía sau cười nhạt, mười phần là châm biếm.
“Còn muốn trốn?”
Ánh mắt người nọ chợt nhiên ảm đạm, tháo khẩu trang, là Dung Yêu, thần sắc Nam Dạ Tước âm lãnh, tay trái đặt trên thành ghế sô pha gõ gõ, “Quả nhiên là cô, ngày kết hôn, cái Dung Ân nhận được cũng là tác phẩm của cô?”.
“Thế nhưng cô lại xem thường cô ấy”, Duật Tôn cười nói, “Gác cổng hôm đó bị đánh ngất, một tên sát thủ lại có trong tay thẻ điện tử nội bộ, chủ mưu đứng đằng sau, là cô”.
Dung Yêu nghe xong, hiểu rõ dù có biện minh cũng chỉ vô ích, cô ta thừa nhận, “Không sai, là tôi”.
“Dung Yêu, cô muốn tự mình tìm đến cái chết phải không?”
“Tước”, Dung Yêu ủy khuất, “Em yêu anh, em không sai”.
“Ài….”, Duật Tôn nghe xong chỉ đành lắc đầu, “Lại là một kẻ ngu ngốc”.
“Yêu?”, Nam Dạ Tước cười lạnh, “Cô khống chế trong ngoài, có biết, đối phương muốn lấy mạng tôi?”.
“Không….Bọn họ đồng ý với em sẽ chỉ đối phó với Dung Ân, sẽ không gây tổn hại anh”.
“Ngu xuẩn!”, Nam Dạ Tước đứng dậy, hai tay anh thọc vào trong túi, đi tới trước mặt Dung Yêu, “Đây không phải lần đầu tiên, tôi đã nói rồi, nếu ai muốn làm hại cô ấy, tôi sẽ khiến người đó sống không bằng chết”.
“Tước, anh không thể đối xử với em như vậy….”, hốc mắt Dung Yêu phiếm hồng, lại gần túm lấy cánh tay người đàn ông, “Sau này….sẽ không có chuyện thế này nữa”.
“Cô cho rằng tôi sẽ để cô ở lại bên cạnh rồi tiếp tục lôi thôi phiền hà? Bất luận là ai làm tổn thương Dung Ân, tôi sẽ làm mọi cách để thanh trừ người đó, tôi thề”, Cánh tay Nam Dạ Tước, gạt phăng ra, đẩy cô ta ra khỏi anh, “Nể mặt quan hệ giữa hai nhà, tôi không muốn lấy mạng của cô, về đi, bắt đầu từ ngày mai, tôi không muốn gặp lại cô một lần nữa, đừng để tôi phải trông thấy cô dù ở bất cứ nơi nào”.
“Không, Tước….”
“Cút!”
Dung Ân bị A Nguyên cưỡng chế lôi ra ngoài, cô ta bị đẩy ra ngoài bệnh viện, bộ dạng chật vật đến thảm hại.
Hai tay cô ta ôm lấy bả vai đứng trong đêm lạnh, lau khô nước mắt, tận sâu trong đó đã cuồn cuộn vẻ hung ác âm u, không chịu cam tâm.
Khi Duật Tôn lái xe ra khỏi bệnh viện, trời đã bắt đầu hửng sáng, chiếc xe thể thao sang trọng vừa chuyển bánh, đã đột nhiên bị một người khác lao tới cản đường, anh giẫm lên chân phanh, ngay khi nghe tiếng cửa xe được mở khóa, người đó lao tới ngồi vào ghế lái phụ.
Vừa nhìn, bên cạnh là Dung Yêu.
Duật Tôn lái xe đỗ lại ven đường, trên đầu thuốc, khói mỏng màu trắng đục phảng phất giống tựa như một đám mây bồng, thoắt ẩn thoắt hiện.
Anh rít vào một hơi thuốc, môi mỏng hé mở, khói trắng theo đo bung tỏa vấn vít lên mặt Dung Yêu, người phụ nữ đột nhiên quay lại, hôn lên môi người đàn ông.
Đầu lưỡi vừa tiến tới thăm dò, quai hàm đã bị người đàn ông chế trụ, hất cô ta đẩy ra, “Vừa rồi còn muốn cùng sống cùng chết với người đàn ông khác, lúc này đột nhiên lại xông vào đây?”.
Hai tay Dung Yêu quấn lấy cổ anh, nhất quyết xoay chuyển tình thế, những sợi tóc xõa xuống khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của người đàn ông, “Tôn, toàn bộ thành phố Bạch Sa này, người có thể chống lại Nam Dạ Tước…e rằng chỉ có mình anh, giúp tôi”.
“Giúp cô?”, nhãn thần Duật Tôn sắc bén, ánh mắt liếc nhìn xuống dưới, liền trông thấy vạt váy đang thân mật tiếp cận anh, “Tôi được gì?”.
Cô ta áp trán lên trán Duật Tôn, thưởng thức vị nước hoa nhàn nhạt, mê hoặc như vậy, sợ rằng đã thiêu cháy tâm can của bất kỳ người đàn ông nào, “Tất nhiên, lấy tôi làm thù lao, thế nào?”.
Duật Tôn cười thành tiếng, chỉ là trong ý cười không có chút nào độ ấm, chỉ là sự âm lãnh đắm chìm, tay phải anh ta ôm lấy vòng eo thon gọn của Dung Yêu, đem cô ta kéo lại gần, “Tôi cũng không phải mới biết cô một hai ngày, tôi thích phụ nữ thế nào, cô vẫn còn không rõ?”.
Sắc mặt Dung Yêu đông cứng, người đàn ông này có sở thích vô cùng đặc biệt, cô sớm đã nghe qua.
“Học sinh nữ có gì tốt, với anh, không phải quá non nớt sao?”, bàn tay Dung Yêu vuốt ve gương mặt anh tuấn của người đàn ông, “Tôn thiếu như lang như hổ, cũng nên thay đổi khẩu vị chứ”.
“Không có cách, tôi thích sự non nớt”, Duật Tôn dùng sức đẩy cô ta ra, Dung Yêu không kịp phòng ngự, lảo đảo ngã xuống ghế phụ, “Nếu tôi muốn chơi đùa thật sự, sợ rằng cô sẽ không cùng chơi nổi”, Người đàn ông nói xong, liền nổ máy.
Xe thể thao lao đi như mãnh hổ xuống núi, không bao lâu sau, dừng lại ở một bãi đất rộng lớn. Dung Yêu cảm thấy có điều bất thường, “Đây là đâu?”.
“Là chỗ cô nên đến”, Duật Tôn xuống xe trước, sau đó mở cửa kéo cô ta xuống, Dung Yêu lúc này mới nhìn rõ, là bến tàu, “Đưa tôi đến đây làm gì?”.
Một tiếng huýt nhẹ vang lên, vài tên đàn ông đi ra từ trong bóng tối.
Duật Tôn đẩy cô ta về phía bọn họ, “Khởi hành đi, nhớ cho kỹ, đừng để cô ta bước vào Bạch Sa một bước”.
“Không, Duật Tôn, anh là tên khốn nạn, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”, Dung Yêu bắt đầu không ngừng giẫy giụa, “Tước đã đồng ý cho tôi thời gian để quay lại bên anh ấy….Không thể đi như thế này, trên người tôi không mang theo tiền, anh không thể làm vậy!”.
“Đưa đi,” Duật Tôn vung tay, “Không có tiền sống, thì bán thân, cô không phải như thế sao?”.
Mấy người cưỡng chế Dung Yêu ra bến tàu, cô ta không chịu thỏa hiệp, liều mạng giẫy dụa không ngừng, toàn bộ cơ thể bị lôi kéo về đằng trước, “Duật Tôn, anh là tên xấu xa, anh sẽ không thể chết yên thân, buông tôi ra….Buông tôi ra….”
Dần dần, thanh âm vang vọng mỗi lúc một xa xôi, mãi cho đến khi con thuyền lao đi tít tắp.
Như vậy, chẳng phải phiền toái lớn nhất đã được giải quyết êm xuôi? Sòng phẳng dứt khoát.
Duật Tôn châm một điếu thuốc, nghiêng người tựa trên thành xe, nói anh là tên xấu xa….Cũng không quá tệ, anh cho tới nay chưa từng nói bản thân là người tốt.
Dung Ân ở lại chừng nửa tháng mới xuất viện, có lẽ ở nhà vẫn là tốt hơn cả.
Tin tức gần đây hầu như đều liên quan đến Dung thị, cổ phiếu hạ giá, thậm chí ngay cả thông tin giao dịch nội bộ cũng bị phát tán ra bên ngoài, trong chốc lát, đã biến tình hình trở nên lục đục.
Trong phòng khách Ngự Cảnh Uyển, mẹ Dung đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, Vương LInh chạy ra từ trong bếp thông báo, cơm nước đã xong xuôi, bảo mẫu mới tới đang chơi cùng đứa trẻ, Dung Ân mặc quần áo ở nhà đi xuống từ trên tầng, cô ôm lấy gối ngồi xuống bên cạnh mẹ Dung.
“Con xuống lầu làm gì, vừa sinh xong, hãy còn chưa lại sức”.
“Không sao ạ”, tivi đang phát tin tức của Dung thị, “Mẹ, con nghe Dạ nói, Dung thị sợ rằng sẽ chỉ còn nước phá sản”.
Thần sắc mẹ Dung cũng không gợn sóng là bao, “Có lẽ đã là số mạng, khi đó, có thể tránh được, nhưng rốt cuộc cũng không thể tránh được cả đời”.
“Thực ra, Dạ nói….muốn nghe ý kiến mẹ”, Nếu mẹ Dung mềm lòng, Nam Dạ Tước thật sự sẽ có thể ngăn chặn tình hình.
“Ân Ân”, mẹ Dung kéo tay cô, đem tay cô đặt lên đùi mình, “Bên trong đã mục ruỗng, cho dù bên ngoài có tân trang ra sao, tất cũng sẽ có ngày phải đổ vỡ”.
Dung Ân ôm lấy thắt lưng bà, đầu khẽ tựa lên vai trái của bà, “Mẹ, mẹ yên tâm, còn có con bên cạnh….Không, chúng con”.
Dung thị trụ không được bao lâu, cuối cùng cũng sẽ phải phá sản.
Dung Tử Nham vì hổ thẹn với hai mẹ con cô, nên cũng không qua gặp mặt lần nào.
Ngay cả Dung Yêu, cũng giống như đã bốc hơi, Dung Ân không biết đã xảy ra chuyện, chỉ cảm thấy cuộc sống yên bình, vui vẻ tự tại.
Đông qua, xuân đến.
Thoắt cái đã nhiều tháng trôi qua.
Hôm nay là ngày đầu tiên Dung Ân ra ngoài, cùng Lý Hủy ăn cơm tối trở về, trong tay mang theo rất nhiều túi lách cách, tất cả đều là quần áo cho con.
Trong hoa viên Ngự Cảnh Uyển, đèn chiếu rọi sáng choang, cô đi qua, đẩy cửa bước vào phòng khách, liền cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Bên trong tối đen như mực, vươn tay không nhìn rõ được năm ngón.
“Vương Linh, Vương Linh….”, Dung Âm bật đèn, phòng khách vẫn sạch sẽ gọn gàng như cũ, nhưng cô gọi mãi vài tiếng cũng không thấy ai thưa, chỉ đành gọi thật to, “Có chuyện gì vậy, có ai không?”.
Dung Ân xách túi bước lên tầng hai, Nam Dạ Tước có lẽ đang ở nhà, khi cô ở bên ngoài, anh đã gọi điện giục cô về, dường như có chuyện gì rất gấp.
Bước lên tầng hai, không một ngọn đèn nào được bật sáng, Dung Ân đi tới trước phòng ngủ, khẽ đẩy cửa đi vào.
“Dạ?”, không ai trả lời, một mùi hương thanh nhã thâm nhập vào cánh mũi, là vị nho, khiến tâm tình Dung Ân trở nên dễ chịu hơn, Dung Ân vươn tay lần theo vách tường đi vào, rợm đẩy cửa, tay đã bị cầm lấy.
“A……”, cô thất kinh kêu lên, “Ai?”.
Đối phương ôm lấy cô từ phía sau, hai tay khóa trụ thắt lưng cô, ôm cô từ đằng sau tiến về giường.
Cô hoảng loạn bội phần, hai tay vẫn như trước gắng sức vùng ra, “Buông tôi ra!”, Dung Ân không biết lấy được sức mạnh từ đâu, mạnh mẽ ngăn chặn gọng kìm của người đàn ông, cơ thể cô lùi về phía sau, dùng sức đẩy hắn ta vào cánh cửa.
“Đừng…”, người đàn ông kêu lên đau đớn, chỉ đành buông lỏng tay.
Cô nghiêng người, nhanh như chớp bật đèn.
“Anh….”, Dung Ân nhìn thấy rõ đối phương, trái tim treo lơ lửng lại càng lạc đi, rồi hóa giận dỗi, “Dạ, anh làm gì vậy?”.
Người đàn ông thở hổn hển, hai tay chống lên đầu gối, “Không nghĩ thân thủ em tới mức này”.
“Anh làm em sợ muốn chết”, Dung Ân đặt đồ lên ghế sô pha, quay đầu, lúc này mới biết bên trong phòng ngủ cực khác thường ngày.
Trên bếp lò đang đun nước, hơi khói bốc lên nghi ngút, trên giường lớn, phủ đầy cánh hoa hồng, cửa ngoài ban công cũng được mở rộng, có thể trông thấy cảnh sắc ngoài hoa viên tươi đẹp muôn phần, “Hôm nay là ngày bao nhiêu”, Dung Ân suy nghĩ kỹ, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.
Vừa muốn xoay người lại, đã bị một lực từ phía sau áp chế, đem cô ngã xuống giường lớn.
Cánh hoa hồng vì thế rơi lả tả, một ít còn lại, dính lại trên tóc Dung Ân, dư vị còn thoang thoảng, nhanh chóng kích thích xúc cảm mãnh liệt, Nam Dạ Tước chôn khuôn mặt trong cổ cô, “Hôm nay, là ngày anh tạm biệt cuộc sống kiềm chế”.
Từ ngày Dung Ân mang thai, Nam Dạ Tước không hề động vào cô.
Đối với anh mà nói, sự nhẫn nại gần như đã đạt tận cùng điểm đỉnh, nếu Nam Dạ Tước còn không dùng, e chừng thứ đó sẽ không nhịn được mà trở thành phế phẩm.
Tay trái anh dò dẫm lên bụng Dung Ân, “Ân Ân, vết thương của em không sao chứ?”.
Đầu cô vùi vào trong gối, sắc mặt bắt đầu nóng lên, thanh âm lẫn lộn thoang thoảng, “Vâng….”.
“Anh tưởng như sắp chết nghẹt”, hai tay Nam Dạ Tước đưa lên trước ngực Dung Ân, cởi ra từng cúc áo, “Em phải đền bù cho anh”.
“Tắm trước đã….”
Nam Dạ Tước nhất quyết muốn tắm chung, lại bị Dung Ân đẩy ra ngoài, “Khẽ thôi, đừng đánh thức con”.
“Vương LInh cùng mẹ đưa con đi chơi rồi, anh cũng không muốn có người sẽ làm phiền”, Nam Dạ Tước đẩy cô nhẹ nhàng đặt xuống giường, cánh hoa hồng theo đó lại rơts xuống mặt đất, phủ thành một tầng.
Anh gắt gao kìm chặt, động tác mỗi lúc một khẩn trương, Dung Ân quàng tay lên cổ anh, Nam Dạ Tước cởi bỏ dây đai áo choàng tắm, môi hôn nóng bỏng lướt trên da thịt cô dần đi xuống, sau cùng rơi vào khuôn ngực đang phập phồng.
Suốt cơn kích tình, chỉ nghe được tiếng thở gấp của người đàn ông, anh tách chân cô, vừa muốn xâm nhập, hai tay cô chống trên ngực anh liền đẩy ra, “Không được, đau”.
“Tại sao lại đau?”, Nam Dạ Tước ngẩng đầu, cũng không phải lần đầu tiên.
“Đau lắm”, Dung Ân khép chặt lại, đẩy chân anh ra ngoài.
Vết khâu dưới bụng chỉ còn là một đường chỉ mỏng manh, cơ thể cô đã hoàn toàn hồi phục lại thể trạng, sau này thậm chí sẽ rất khó nhận ra được vết dao mổ. Nam Dạ Tước ngục đầu, nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, gắng sức giúp cô cảm thấy dễ chịu nhất có thể.
Anh làm là vậy, nhưng lại khiến chính mình phải chịu giày vò khổ sở.
Nếu là trước đây, Dung Ân chắc chắn đã đầu hàng.
Nam Dạ Tước rợm tiếp tục, lại bị Dung Ân đẩy ra, “Thật sự không được, đau lắm”.
Anh dừng lại, cảm thấy thực sự không còn chịu được, “Như thế nào?”.
“Đau…”, hai tay Dung Ân bấu lên da thịt anh để lại vết dấu móng tay, kiềm nén sự khẩn trương, càng khiến anh nửa bước cũng không dám tiến, nửa vời như vậy, thực sự bức bách cực hạn, “Vậy phải làm sao?”.
“Anh ra đi”, vẻ mặt Dung Ân thống khổ, cơn đau tựa như cắn xé da thịt, thật sự không sao nén chịu được.
“Không được”, trán Nam Dạ Tước đẫm mồ hôi, “Anh không thể nhịn em được nữa”.
———