Dục Vọng Đen Tối

Chương 67: Anh, có cảm nhận được tồn tại của con




“Anh nhớ mọi thứ nhưng lại quên tình giữa hai chúng ta”

——–

Nam Dạ Tước lặng lẽ quan sát Dung Ân, anh thầm nghĩ, có lẽ đã từng suy xét đến khả năng này, nên có ý muốn thăm dò, chỉ là, đứa trẻ mang theo những trách nhiệm vô cùng lớn lao, nếu tự mình xác định thấu đáo, Nam Dạ Tước sẽ cho phép bất kì ai tùy tiện mang thai đứa con của chính mình.

Dung Ân cắt miếng bò bít tết, dùng dĩa đưa vào miệng miếng, vị béo ngậy x chiếm khoang miệng, ăn rất nhanh, cũng hề uống.

“Khụ khụ….”

Dung Ân cúi đầu, mái tóc dài che khuất bộ dạng chật, rơi vào tình trạng như, e rằng có mấy ai còn có thể bình tĩnh ăn như vào lúc này?

“Em rất đói sao?”, Nam Dạ Tước cười cười, ệu bộ vẫn ưu nhã như trước.

Hai Dung Ân cay xè, khóe miệng còn lưu lại chút chấm màu nâu, vẫn chỉ cúi đầu, người đàn ông vậy, liền cảm có ều gì đó bất thường, “Ân Ân?”

Cô cố gắng tiêu hóa, cảm giác được miếng thịt bò bị nghẹn lại ở cổ họng cuối cùng cũng được nuốt xuống, thanh Dung Ân rất, “Tôi sao, chỉ là c thận bị nghẹn thôi”.

“Thích nơi này?”, Nam Dạ Tước đột nhiên hỏi.

Dung Ân lau khóe miệng, ngg đầu lên, phủ tầng mỏng hơi, tưởng như nhìn ra được dấu vết gì, nhìn quanh bốn phía, gật đầu, “Thích”.

“Vậy”, Nam Dạ Tước nhấp ly rượu môi, đôi hẹp dài xuyên thấu qua ly rượu vang đỏ nhìn sắc mặt rạng ngời của Dung Ân, “Em tôi?”.

Cô lần nữa lại bị mắc nghẹn, sắc mặt trở nên c trọng, “Nam Dạ Tước, anh sao chứ?”.

Khi người đàn ông hỏi ra câu này, Dung Ân thậm chí nghe được trái tim mình thổn thức mà đập rối loạn, con ngươi đen bóng của nhìn chăm chú ánh sáng như đuốc của người đàn ông, nên mực phủ nhận, dứt khoát mới phải.

“Tôi muốn biết, chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, em đã bắt đầu động t chưa?” Người đàn ông cười tà mị vô cùng tận, dường như quyến rũ ra câu trả lời mà anh muốn nghe.

Dung Ân ngốc, hiểu được cái gì nên, cái gì nên, vén mái tóc dài ra sau đầu, cố gắng trấn tĩnh những xúc cảm lạ thường quẫy lên trong lòng, khiến lời ra trở nên bình thản nhất có thể, “Vậy còn anh,?” Người đàn ông nhướng mày, thần sắc tưởng như vừa nghe được câu chuyện hài, anh trốn tránh, “Ân Ân, vấn đề này, em nên hỏi tôi”.

Dung Ân uống vào ngụm cam, cảm giác đắng ngắt trong miệng được vị ngọt quyện hòa, “Chúng ta, đều giống nhau”.

Trong lòng anh, có, Ngay từ khi bắt đầu, Nam Dạ Tước chỉ muốn chơi đùa, mặc dù anh đối xử với Dung Ân khác hơn đôi chút, nhưng suy cho cùng, cũng giống như với biết bao nữ nhân khác.

Trong lòng, cũng có anh, chỉ là, như vậy?

Lòng bàn tay siết lại khiến tay đau nhói, Nam Dạ Tước biết đã đứng lên từ bao giờ, đến bên cạnh, anh nhàng ôm lấy từ phía sau, áp sát lấy tấm lưng đông cứng của, hai tay anh nhàng, vòng quanh bụng, cạnh mặt anh áp sát má Dung Ân, ra hiệu nhìn lên bầu trời, “Đẹp?”.

Khắp bầu trời là pháo hoa rực sáng, từng đợt bung tỏa vòm trời thành phố, thu vào tầm lỗng lẫy, ngời sáng, màn đêm được tô ểm giống như ban ngày, trở nên mộng ảo hơn bao giờ hết.

“Đẹp quá”, khóe miệng Dung Ân vẽ lên đường cong kiều diễm, Nam Dạ Tước nghiêng đầu, khẽ khàng đặt lên môi nụ hôn, cầm lấy tay người đàn ông, khiến lòng bàn tay anh áp sát bụng mình, cơ thể còn cứng ngắc, đầu thoải mái tựa vào bả vai người đàn ông.

“Nam Dạ Tước…..”

“Ừ?”, đôi anh lấp lánh những ánh sáng rạng rỡ buông hạ lại gần.

Dung Ân chỉ cười, đôi long lanh, nụ cười, mang theo biết bao phần mông lung và vô định,, Nam Dạ Tước, anh cảm nhận được đứa con của mình chứ? Con ngủ ngoan dưới lòng bàn tay anh, anh cảm nhận được?

Những lời này, chỉ dám giấu ở tận sâu đáy lòng, nhàng tự vấn.

Rõ ràng muốn rơi lệ, nhưng niềm vui lại như vỡ òa, Dung Ân sợ ánh bất cần của người đàn ông, trăm mối ngổn ngang chất chồng, tay ôm lấy cổ Nam Dạ Tước, môi run rẩy khẽ đưa lên.

Đôi nhắm lại, như vậy, mới có thể che giấu được kiên cường ngụy tạo.

Đối với lần đầu tiên chủ động của Dung Ân, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Nam Dạ Tước, nhưng anh cũng suy nghĩ quá nhiều, đầu lưỡi mỗi lúc th nhập sâu hơn, hai bên truy đuổi hồi, hơi thở người đàn ông mỗi lúc gấp gáp, dường như muốn kết thúc.

“Đây chẳng phải Nam tổng sao?”

Tiếng từ đâu vẳng lại, giọng nữ từ đỉnh đầu hai người truyền đến, Nam Dạ Tước di chuyển mí, là Diêm Việt, bên cạnh còn có người phụ nữ ăn vận thời thượng, Tư Mạn. Dung Ân nghe được tiếng, vừa muốn mở, môi người đàn ông đã nhanh hơn, mở, nụ hôn đã lại đáp xuống mí, sau đó, bàn tay nâng lấy từ sau cổ Dung Ân, đem áp sát vào khuôn của người đàn ông. “Cô thích làm phiền chuyện người khác như vậy sao?”

Nét Tư Mạn thoảng chốc xấu hổ, ánh cố gắng bình tĩnh nhìn vào người đàn ông, “Xin lỗi, Nam tổng, chúng tôi xin phép”, ta vô cùng thân thiết, sóng bước kề vai bên cạnh Diêm Việt, cố ý cao giọng, “Việt, chúng ta thôi”.

Bàn tay ở sau lưng Nam Dạ Tước kìm được nắm chặt thành quyền, ôm chặt lấy anh, người đàn ông mới vừa rồi hôn dở dang, hai người vừa cất bước rời khỏi, anh đã nâng mặt Dung Ân, lần nữa quấn lấy môi.

Người đàn ông đã từng sâu đậm, ngay phía sau lưng hai người.

Dung Ân nhắm chú ý tới, năm muôn trùng xa cách, hai người bọn họ đều đã có người khác, cái còn lại chỉ là những lời ước hẹn vậy thôi.

“Ân Ân”, Diêm Việt cuối cùng vẫn giữ được bình tĩnh, anh đẩy tay Tư Mạn, quay trở lại chỗ hai người.

Mi t Nam Dạ Tước cau lại, lúc này, ám muội cắn lấy khóe miệng Dung Ân, “Chưa người khác hôn bao giờ sao, muốn quan sát để học tập?”.

Sắc mặt Dung Ân ửng hồng, trong khoang miệng, vẫn còn lưu lại mùi rượu vang đỏ của anh, mái tóc lộn xộn, môi cũng có phần sưng tấy, Diêm Việt nhìn chuyên chú, hồi lâu sau, mới buồn bã cất tiếng, “Anh quả nhiên đã nhìn lầm em”.

Nam Dạ Tước cười nhạt, đơn giản tựa lưng vào ghế xem màn náo nhiệt.

Dung Ân ngg đầu, đột nhiên đẩy ghế muốn bỏ, chưa kịp bước, cổ tay đã bị Nam Dạ Tước kéo lại, khuôn mặt anh tuấn của anh hướng về phía Diêm Việt, “Tôi hiếu kỳ, em sai gì vậy?”.

“Ân Ân, em quả xem chuyện giữa hai chúng ta, quên trọn vẹn?”

Nam Dạ Tước cầm lấy tay Dung Ân, ngón trỏ kiêng nể di chuyển thành vòng tròn lòng bàn tay, Dung Ân cố gắng lấy lại bình tĩnh, ánh lạnh nhạt đối diện Diêm Việt, rồi lại nhìn sang khuôn mặt trang ểm tinh tế của Tư Mạn, “Giữa chúng ta, nếu anh còn nhớ chút, chúng ta sẽ như người dưng giống ngày hôm nay”.

“Anh nhớ rất rõ”, thần sắc Diêm Việt lộ ra gấp gáp, hấp tấp giải thích, “Điều gì anh cũng đều nhớ”.

“Anh nhớ mọi thứ nhưng lại quên tình giữa hai chúng ta”, biểu cảm gương mặt Dung Ân hề gợn sóng, “Ngày hôn nay, bên cạnh anh cũng có người mới, nếu trước đây tôi quay đầu lại, tôi vẫn sẽ luôn tin tưởng, anh là người đàn ông mà tôi vẫn hằng mong chờ”.

Mà hôm nay, tất thảy, lại giống như hoa trong gương, trăng trong, kiên trì níu giữ những gì của trước đây đến tận ngày hôm nay, dường như chỉ là phí ng vô ích.

Nam Dạ Tước mất tiền chứng kiến màn kịch, nghe như vậy, cõi lòng anh đột nhiên nhảy múa vui mừng, anh hoàn toàn để ý đến sắc mặt xanh xám lẫn lộn của Diêm Việt, anh kéo Dung Ân lại bên cạnh mình, “Dẹp, thức ăn mới được nửa, dài dòng gì chứ”.

“Việt, chúng ta thôi”, Tư Mạn vội vàng kéo lấy tay anh ta, Nam Dạ Tước cắt miếng thịt bò đưa lên miệng Dung Ân, “Ăn chút gì ”.

Cô lúc này chỉ nhìn những món đồ béo ngậy liền cảm nôn nao, vội vàng đẩy tay Nam Dạ Tước, “Tôi no rồi”.

Người đàn ông buông đồ ăn trong tay, cơ thể tiến lại gần, khuôn mặt tuấn tú thân thiết vùi vào cổ, “Ân Ân, miệng lưỡi của em rất lợi hại”.

Cô nghiêng đầu, môi người đàn ông chu lại (đáng chết được….AAAAAAA….), nhìn ra được ý xấu trong nụ cười của anh, vội vàng chuyển trọng t câu chuyện, “Tôi no rồi, chúng ta về thôi”.

“Được”, Nam Dạ Tước vẫy tay, sau khi cho tiền típ, ôm lấy Dung Ân rời khỏi.

Bên trong dạ dày rốt cuộc vẫn như trống trơn, khi Dung Ân ngồi lên xe, cũng đã vô cùng buồn ngủ, tựa đầu cửa kính xe, chỉ chừng hai, ba phút, đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Về đến Ngự Cảnh Uyển, Nam Dạ Tước ngủ, rợm đánh thức dậy, anh nghiêng người, nghịch ngợm bịt miệng, hô hấp Dung Ân thoải mái, liền vươn tay đẩy ra.

“Đến nhà rồi”, Nam Dạ Tước xuống xe trước, Dung Ân theo sau anh, vừa vào phòng khách, toàn thân đã bị anh nhấc bổng lên.

Cô hoảng hốt ôm lấy cổ anh, Nam Dạ Tước ôm lấy quay vòng, khi dừng lại, đôi đen láy đã phủ tầng ái muội, anh mở lời, giọng khàn khàn mê hoặc, “Ân Ân, tôi muốn em”.

Cô đầu váng hoa, cảm giác buồn nôn lại dấy lên, vội vã lắc đầu, “Tôi khỏe”.

“Tới ngày?”

Dung Ân cũng hề chu bị, lúc này ra, chắc c sẽ bị bại lộ, “Không phải, tháng này muộn vài ngày, chỉ là tôi cảm khỏe”.

Nam Dạ Tước vẫn chưa nhớ được chu kỳ của, nghe xong lời, đôi hẹp dài nheo lại, tay anh dùng sức, đặt Dung Ân xuống ghế sô pha, toàn thân mình cũng đè ở, “Ngày hôm nay, tôi thể được”.

Dung Ân nhớ kỹ lời dặn dò của bác sỹ, ba tháng đầu cần phải tránh hoàn toàn chuyện này, bàn tay bé của đặt Nam Dạ Tước, “Tôi muốn”.

Người đàn ông xem lời bỏ ngoài tai, anh kéo tay xuống thắt lưng mình, “Nhưng nó muốn”.

Thanh của anh khàn khàn như có như, cơ hồ lời ra chỉ như thủ thỉ, Dung Ân hiểu rõ đó là khi anh đã bắt đầu bùng nổ, áo quần gần như đã bị cởi ra toàn bộ, tay Nam Dạ Tước siết lấy tấm lưng mảnh khảnh của, đặt nó lên bàn trà lạnh toát.

Tấm lưng trần, vẽ lên đường cong duyên dáng phơi bày trước người đàn ông, Nam Dạ Tước cởi bỏ đồ trong, hai tay di chuyển từ bả vai dần xuống dưới, bàn tay ve vuốt khuôn đẫy đà, giọng khêu gợi mà nóng bỏng phả ra bên tai, “Ân Ân, phía sau em rất hấp dẫn, tôi chưa kịp tiếp cận, đã thể dời ”.

Trong phòng khách tuy rằng có mở hệ thống sưởi ấm, nhưng toàn thân Dung Ân lại lạnh đến phát run, ngữ khí của anh, rõ ràng là tán tình, nhưng khiến bị mê muội cuốn vào, “Nam Dạ Tước, chúng ta lên lầu ….”

“Tôi đợi được”.

Trong phòng khách trống, Dung Ân ngg đầu, có thể nhìn bộ dáng hai người mặt bàn trơn bóng, hai bả vai được ánh đèn hắt phản chiếu càng làm tôn lên làn da trắng nõn, người đàn ông phía sau, động tác dịu dàng cầm chân đưa lên.

Tư thế như vậy, hẳn cần ít sức lực, hơn nữa, ngày hôm nay Nam Dạ Tước đặc biệt hưng phấn, Dung Ân nghĩ vậy, vội vàng bắt lấy cánh tay anh, “Hôm nay, chúng ta đổi kiểu được?”.

Người đàn ông quả nhiên dừng động tác, cơ thể anh quay về áp sát lấy Dung Ân, từ sau lưng, ánh tà mị, “Kiểu nào cũng như nhau cả, em còn nghĩ ra được gì?”.

“Lần này, để tôi”. Dung Ân bất đắc dĩ thỏa hiệp. Nam Dạ Tước nghe xong, mi t tức giãn ra để lộ hứng thú, ngày thường chuyện giường đều là mình anh làm chủ, Dung Ân chỉ im lặng chống đỡ, nghĩ tới chủ động, sẽ là chuyện thú vị đến chừng nào, “Được”.

“Chúng ta về phòng ngủ đã”.

Nam Dạ Tước đứng dậy, Dung Ân ngồi xổm xuống muốn nhặt quần áo, nhưng đầu ngón tay chưa kịp chạm đến, đã bị người đàn ông đá văng, ngay sau đó, cả người bị nhấc bổng vai anh. Đi đến phòng ngủ anh khăng khăng muốn cùng Dung Ân tắm rửa, tiết kiệm thời gian, dục vọng của người đàn ông, vẫn luôn tới vừa mau lại vừa mẽ.

Dung Ân của ngày hôm nay, khiến Nam Dạ Tước mừng vui ít, vì thế, ham muốn của anh mới bộc phát đến như vậy.

Nam dưới nữ, đối với mà, cũng hơn là bao, nhưng như vậy có thể đè nén được va chạm mẽ của người đàn ông, hai tay Dung Ân quấn lấy cổ Nam Dạ Tước, tư thế lên xuống, trước sau vội, cũng quá chậm.

“Ân Ân”, sau vài ba lần, cánh tay người đàn ông siết lấy thắt lưng mỗi lúc chặt chẽ, cơ thể rạo rực, “Động tác mau lên”, Bàn tay to lớn khóa trụ bên hông, gần như ều khiển tốc độ.

Dung Ân cảm nhận được anh mỗi lúc kh trương, vội vàng chế trụ tay anh, “Lần này được, để tôi”.

Nam Dạ Tước đã gấp đến độ mồ hôi túa ra ngừng, khuôn mặt anh tuấn đỏ lên, cánh tay rảnh rỗi của anh, phải chịu đựng vô cùng khổ sở, “Ân Ân, tốc độ này của em, muốn giết chết tôi sao?”.

Dung Ân dám dùng sức, lại càng có đủ dũng khí làm mau chuyện, đầu gối đè ga trải giường thậm chí đã bắt đầu cảm tê dại, nhưng Nam Dạ Tước trước sau vẫn chưa phóng thích, càng về sau sức lực càng yếu ớt, gần như chỉ như ngồi bất động, “Nam Dạ Tước, được chưa?”.

Mồ hôi lấm tấm khuôn trần của người đàn ông, tay anh khóa trụ cơ thể Dung Ân, tay lần đến nơi nhạy cảm nhất, “Em tôi được chưa?”.

Dung Ân vùng vẫy, bàn tay nóng bỏng thu hồi lại.

Hai tay Nam Dạ Tước đè nén mẽ tấm lưng Dung Ân, cho phép động đậy, bị động biến thành chủ động, anh so với thành thạo hơn gấp bội lần, may mắn thay, màn dạo trước đấy đã khiến anh tiêu hao ít sinh lực, thêm nữa Dung Ân hề kháng cự, chỉ đành lòng cam chịu.

Sau hồi mãnh liệt, Nam Dạ Tước gối đầu lên Dung Ân, “Tại sao hôm nay em lại ngoan ngoãn như vậy?”.

“Vì….” Cô nghĩ ra lý do thấu đáo, “Anh mua cho tôi nhiều đồ như vậy, tôi nên đáp lại gì đó mới phải”.

Nam Dạ Tước nghe xong, đáy đột nhiên trở nên ảm đạm, anh ngg đầu, “Em dường như, càng ngày càng nhập vai”.

Bàn tay Dung Ân rơi xuống bụng, lời Nam Dạ Tước sai, nếu anh biết đứa trẻ này, chắc c sẽ ép buộc phá bỏ, nhưng nếu anh muốn giữ lại, chắc c cả đời này cũng đừng nghĩ có thể phân rạch ranh giới cùng anh….

Cô an tĩnh ngủ giường, cánh tay Nam Dạ Tước vươn ra, kéo vào vòm của mình, ện thoại đặt ở đầu giường đột nhiên vang lên, phá vỡ yên tĩnh rất khó khăn mới có được.

Nam Dạ Tước nhấn nút nhận cuộc gọi, “A lô?”, Đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ, đôi hẹp dài của Nam Dạ Tước liếc nhìn Dung Ân, “Có chuyện gì?”.

Người phụ nữ trong lòng suy nghĩ khôn nguôi, hiểu rõ đứa trẻ này thể giữ lại, thể cho anh gia đình, cõi lòng ngập tràn nỗi đắng cay, từ mũi trào lên cảm giác cay cay, nhưng trước mặt Nam Dạ Tước, thể khóc, sau khi biết được chính mình mang thai, luôn cảm nhận được trái tim bé của đứa trẻ đập trong bụng, vờ kiên cường vững t, Dung Ân cho rằng, của ngày hôm nay vô cùng mềm yếu, người đàn ông bên cạnh vẫn nghe ện thoại, Dung Ân lại gần anh, hai cánh tay ôm lấy thắt lưng anh, cũng nằm sát lại gần hơn.

Cô muốn anh ở lại, cùng qua đêm nay, bụng kề sát người đàn ông, t tư của, Nam Dạ Tước lại hề hay biết, nhận hôm nay có phần khác thường, Nam Dạ Tước cũng chuyện ện thoại dông dài, “Đêm nay tôi có việc”.

Sau khi dặn dò vài câu, dứt khoát cúp ện thoại.

Bàn tay anh đè lên tấm lưng Dung Ân, khiến hai người càng lúc càng gần kề nhau, đây cũng là lần đầu tiên, cùng Nam Dạ Tước ngủ trong tư thế như vậy, đêm trôi qua kỳ thức quá nhanh, Dung Ân còn chưa kịp nhắm, trời đã rạng sáng.

“Hôm nay, tôi đưa em ra ngoài”, Trong phòng tắm, người đàn ông đứng dưới vòi sen, “Không được”, Dung Ân táp lạnh lên mặt, “Hôm nay, tôi muốn đến bệnh viện thăm mẹ”.

“Được, vậy tối nay cùng ăn cơm”.

“Ừ”, Dung Ân gật đầu, t tư trong lòng lại nặng trĩu nguôi.

Ra khỏi Ngự Cảnh Uyển, bên ngoài trời rõ ràng tràn ngập ánh nắng mai tươi sáng, nhưng ấm áp lại hề th nhiễm được cõi lòng, Dung Ân hiểu được, tận sâu đáy lòng, từng góc ngách đều chỉ có tối tăm cùng bế tắc.

Bắt xe đến bệnh viện, may mắn chưa có quá đông người, khi Dung Ân đến, thời gian hãy còn sớm.

“Cô kết hôn chưa?”

Bác sỹ đột nhiên đặt vấn đề, khiến Dung Ân kịp chu bị, “Chưa”.

Nữ bác sỹ đẩy gọng kính, “Cô muốn khi nào tiến hành?”.

Dung Ân nuốt bọt, kìm chế cảm giác hoang mang, “Ngay hôm nay”.

“Được”, bác sỹ thành thạo lấy ra tờ khai, động tác như vậy, dường như đã thành thói quen với, “Thanh toán trước, sau đó lên lầu hai xuất trình cái này”.

Dung Ân cầm lấy tờ khai, thẫn thờ nộp tiền, khi lên lầu hai, hai chân run rẩy tưởng như thể bước tiếp.

Cô tựa lưng lên cửa, bác sỹ ở bên trong đã chu bị xong xuôi, găng tay và khẩu trang cũng đã đeo vào chỉnh tề, “Vào, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng tôi”.

Không gian trong phòng cũng quá rộng, chỉ bày đủ hai chiếc giường đơn, ở giữa treo tấm rèm ngăn cách, bác sỹ cầm lấy tờ khai, ra hiệu cho nằm xuống giường, “Cởi giày, hai chân mở ra”, Đỉnh đầu, những dụng cụ giải phẫu bày ra chói, kích động lệ rơi tuôn trào.

Bác sỹ sau khi hỏi qua loa về những loại thuốc bị dị ứng, liền chu bị thuốc mê.

Bên trong phòng giải phẫu an tĩnh, chỉ còn lại mình Dung Ân, và chiếc giường bên tay phải, thi thoảng truyền đến tiếng máy móc hoạt động, từng tế bào trong cơ thể mỗi lúc kh trương, phía sau lưng cứng ngắc, hai tay mồ hôi túa ra ngừng.

“Cô này, là, còn tuổi mà biết tự giữ gìn….”

“Không phải sao, bao nhiêu người muốn hoài có con mà được, là tạo nghiệp chướng mà….”

Bên cạnh, hai vị bác sỹ tiến hành xong ca phẫu thuật, vừa bắt đầu nghị luận, Dung Ân nằm giường, chỉ cảm toàn thân vô lực mệt mỏi, hai mờ nhòa.

Vị bác sỹ trước đó đẩy thiết bị truyền vào, Dung Ân yên lặng nằm giường, ống tiêm đ vào tĩnh mạch. Cảm giác được đau đớn mỗi lúc rõ ràng, cũng cảm sợ hãi cùng mâu thuẫn vô cùng tận, bất kể giữa và Nam Dạ Tước ra sao, đứa trẻ này cũng là của, trải qua đêm dài sau khi biết rằng bản thân đã mang thai, ngày cảm nhận rõ hơn tồn tại của đứa bé. Dung Ân đặt tay lên bụng, đứa trẻ này nào đâu có tội.

“Không…”, giường bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng hô lên thất kinh, “Băng huyết….”

“Mau cầm máu cho ấy, chu bị tiêm….”

Dung Ân hoáng hốt cả kinh, vị bác sỹ bên cạnh chu bị tiêm thuốc gây mê, “Không, tôi muốn để lại đứa, tôi muốn để lại đứa!”, Dung Ân gấp gáp rút kim tiêm, cho đến khi chạy ra khỏi bệnh viện, mới ý thức được máu chảy ra từ mu bàn tay.

Cô đứng thất thần ở cổng, hành động vừa rồi hoàn toàn là phản ứng bản năng, căn bản hề suy nghĩ, để lại đứa trẻ này, sau này sẽ sống ra sao, rồi sẽ về đâu.

Hai tay bưng mặt, khuôn mặt đã phủ tầng lạnh lẽo, bước từng bước nặng nề chậm chạp, gắng gượng ngồi xuống băng ghế, sau khi gục đầu xuống, tiếng khóc nấc vang lên tức.

Không biết đã bao lâu trôi qua, cho đến khi cánh tay truyền đến cảm giác ấm áp.

Cô vừa ngg đầu, chỉ người đàn ông gần gũi ngồi xuống bên cạnh, “Dung Ân, cậu sao chứ?”.

“Trần Kiều?”

Hai đỏ bừng, tình huống này, khiến thể giữ được bình tĩnh thêm nữa.

Vội vàng lau, Dung Ân đứng dậy, “Tại sao cậu lại ở đây?”.

“À, ba tớ quen biết viện trưởng ở đây, mình qua đây thăm hỏi, cậu sao, trong người cảm có chỗ nào khỏe à?”.

“Mình…”, Dung Ân hướng tầm ra bên ngoài bệnh viện, “À, có việc gì”.

“Cậu gần đây gặp chuyện gì sao?”

Hai Dung Ân sưng đỏ, gió thổi lất phất làm tung bay mái tóc, để lộ bả vai gầy guộc, Trần Kiều bộ dáng như vậy, liền hiểu được tình trạng tại hề ổn.

“Mình vẫn sống tốt, cám ơn”.

Giọng ệu xa cách như vậy, khiến Trần Kiều khỏi chán nản.

“Ân Ân, cậu cần giấu mình, mình biết chuyện cậu và Việt đã thể hàn gắn lại, hơn nữa mẹ cậu còn phải nhập viện, cậu xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao đến tìm mình?”, Dung Ân đem hai bàn tay đặt lên nhau, giấu vết máu khô, Trần Kiều đã nhanh hơn, nhìn ra được liền túm lấy tay, “Cậu còn sao, rốt cuộc cậu đã bị làm sao vậy?”.

“Trần Kiều, cậu cần lo lắng”, Dung Ân vùng ra, người đàn ông vẫn như cũ nắm lấy tay buông, “Mình chỉ bị cảm, nên truyền hai bình, đây là mình c thận rút ống tiêm ra thôi”.

“Thật vậy sao?” Trần Kiều dường như tin.

“Không dối cậu”, Dung Ân rút tay lại đút vào túi quần.

“Cậu muốn đâu, mình đưa ”.

“Mình muốn dạo chút”

Trần Kiều gì thêm, lặng lẽ theo sát, băng qua nẻo đường đã đóng từng tảng băng trơn trượt, Dung Ân bước rất c trọng, tốc độ rất chậm, giống như sợ rằng sẽ vấp phải thứ gì đó để rồi bị ngã.

Hai người đến lối bộ, bên cạnh là cây đại thụ, mùa đông đến, những phiến lá to rơi xuống lác đác. Trần Kiều dần bỏ lại Dung Ân ở phía sau, anh ngg đầu ngước nhìn từng tầng cây rợp lá xào xạc, đột nhiên như được thu vào can đảm, cất tiếng, “Ân Ân, có lẽ mình ều này, sẽ là mạo muội, nhưng, mình rất muốn quan t cậu”.

Dung Ân đứng trước căn nhà gác cổ, đắm mình trước những bông hoa lê trắng phau đung đưa trước gió, khắp bầu trời bung tỏa màu trắng xóa của tuyết rơi đầy, mỗi lúc dày đặc hơn, yên lặng nhìn Trần Kiều, ánh trong trẻo tinh khôi, đứng ở góc đường, kiên cường giống như những bông hoa lê thách thức tiết trời khắc nghiệt.

“Vì sao cậu muốn quan t mình?”.

Đầu tiên là Diêm Việt, sau đó là Nam Dạ Tước, trải qua quá nhiều chuyện, đã sớm trở nên bình thản.

Trần Kiều bắt gặp ánh lạnh lùng xa cách, nhất thời biết gì hơn.

Dung Ân cúi lưng, nhặt lấy từ mặt đất vài cánh hoa bỏ vào túi xách, bước lại phía Trần Kiều, gió đông quạnh quẽ quất vào mặt, giống như muốn cắt xén từng thớ da thịt.

“Ân Ân, anh em, vì anh em….”

Dung Ân bước mỗi lúc gần, mười ngón tay siết chặt.

“Cậu mình….”, Một lời tự thú ngay thẳng, ngoại trừ Diêm Việt, chưa từng nghe được từ ai khác.

Dung Ân ngoảnh đầu, nhìn vào góc phố tiêu ều, Trần Kiều hề quanh co mà trực tiếp thẳng t, trống đập dồn dập vì căng thẳng, ánh anh rạng ngời, nét mặt tươi cười, căng tràn sức sống.

Dung Ân mỉm cười, Trần Kiều thả lỏng, trong lòng nhịn được nhảy múa.

Anh rợm lại gần, người phụ nữ đã nhanh hơn quay lưng, hướng về phía xa, nét cười hề biến mất, nhưng lại từng giọt rơi xuống mặn đắng.

Yêu?

Trải qua từng ấy chuyện, còn xứng đáng nhận được tình sao?

Tiếng bước chân vọng lại từ phía sau mỗi lúc gấp gáp, Dung Ân vội vàng bắt chiếc xe, nhanh chóng bỏ.

“Cô này, có người đàn ông vẫn mực đuổi theo”.

Dung Ân nhìn vào gương chiếu hậu, cánh tay Trần Kiều mở rộng, như vậy, giống như chú chim bồ câu muốn vươn mình sải cánh tự do, nở nụ cười cay đắng, “Làm ơn nhanh hơn”.

Vòng quanh khắp đường phố, mới có thể cắt đuôi được anh, đường về nhà, Dung Ân qua siêu thị mua vài món đồ, rồi ghé vào hiệu thuốc.

Sau khi ra, cũng ngay lập tức về nhà, mà tìm đến ng ty mới được thành lập trước đây từng xin vào, rằng khí thế tuổi trẻ bừng bừng quả thực sai, tuy rằng chỉ là văn phòng, nhưng giấy tờ cần xử lý đã chất lên cao ngất.

Thẩm Mặc nhìn Dung Ân liền vui đón tiếp, băn khoăn thời gian dài nhưng rồi cũng hạ quyết t, tìm đến nơi này, “Thẩm Mặc, có chuyện, mình muốn nhờ cậu giúp đỡ”.

“Chuyện gì, cậu cứ ”.

“Mình trở về đây làm được?”

“Thật sao?”, sắc mặt Thẩm Mặc giấu được vui mừng, “Vậy tốt quá”.

“Thế nhưng, tại mình thể làm ngay, từ ngày mai, chúng ta sẽ trao đổi qua mạng, bản vẽ cậu cứ email ình, mình sẽ ở nhà thiết kế, sau đó gửi lại, được?”, “Đương nhiên là được, cậu có thể đến, còn cũng vấn đề gì”. Thẩm Mặc vui kéo tay Dung Ân, “Lúc đó, tiền lương mình sẽ gửi cho cậu theo tháng”.

“Thẩm Mặc, cám ơn cậu”.

Dung Ân muốn bỏ, phải tìm trước ình đường rút tối ưu.

Thời gian mấy tháng này, nhất định phải nhanh chóng khiến Nam Dạ Tước chán ghét, đến khi bụng mỗi lúc rõ hơn, cho dù kịp, cũng có thời gian để suy tính đến giải pháp khác.

Vì thế, thể ở lại Nghiêm Tước thêm nữa.

Dung Ân về đến nhà, Nam Dạ Tước vẫn chưa về, lên tầng hai, chuyện quan trọng nhất lúc này là thuốc tránh thai, trong túi, đã mua lọ thuốc, loại thuốc nào, bên ngoài giống y hệt thuốc tránh thai và ng dụng cũng ảnh hưởng đến phụ nữ mang thai.

Dung Ân c thận đổi thuốc, sau khi sắp xếp lại mọi thứ, mới nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Không lâu sau, bên dưới lầu truyền đến tiếng phanh xe, khi Nam Dạ Tước lên lầu, vừa lúc Dung Ân ngủ dậy, chống hai tay ngồi dậy, ệu bộ lười nhác, tự nhiên lại phảng phất nét phong tình,, “Nam Dạ Tước, từ mai tôi làm nữa”.

Người đàn ông thoáng giật mình, nhưng cũng biểu lộ liễu, anh nới lỏng cà vạt, “Nghĩ thông suốt rồi?”.

“Ừ”, Dung Ân ngồi dậy, “Anh nuôi tôi, tôi việc gì phải làm việc khổ sở cho cam? Tôi cũng nên hưởng thụ cuộc sống”.

“Em muốn……”

———



Bỗng chốc, muốn cam t tình nguyện để anh nuôi.

Nam Dạ Tước cởi áo khoác, đứng dậy giúp anh cầm lấy áo, sau khi anh cởi xong tất, “Buổi tối cùng tôi mua đồ được?”

Người đàn ông gối tay nằm lên giường, hai khép hờ, “Muốn mua gì?”

“Mua máy tính”.

“Lãng phí thời gian buổi tối làm gì”, Nam Dạ Tước nheo cười, “Máy tính, trong thư phòng thiếu, tùy tiện dùng cái là được rồi”.

Dung Ân khẽ bước đến cạnh giường, “Nam Dạ Tước, tôi vừa mới động tay, cái anh cũng cho?”

Người đàn ông lúc này mới mở to, anh bắt lấy tay phải Dung Ân ve vuốt, trở mình ngồi dậy, cũng để ngồi lên đùi mình, “Cho, đương nhiên cho, em muốn gì tôi đều cho em”.

Quả, cưng chiều hết mực.

Chẳng cần hỏi, mặt Dung Ân, đã trả lời ngay xấu hổ cỡ nào.

“Đi thôi, phải bây giờ”, Nam Dạ Tước trước nay luôn là làm ngay, anh kéo tay Dung Ân ngồi dậy, “Mua xong cũng vừa lúc ăn tối”.

Ngồi vào xe Nam Dạ Tước, Dung Ân thoải mái thưởng thức tiếng nhạc du dương, khủy tay tựa cửa sổ, nghiêng đầu, quan sát khuôn mặt người đàn ông.

Mi t hề chau lại để lộ chán nản, dường như, anh hề quan t đến lời vừa rồi, trái lại, mặt còn ánh lên hài lòng.

Dung Ân khẽ thở dài, liếc nhìn ngoài cửa sổ, đã quá nóng ruột, người đàn ông này suy nghĩ gì, cũng biểu ra ngoài quá nhiều. Bàn tay để đầu gối bị người đàn ông kéo qua, anh lái xe vẫn bình ổn, “Chuyện gì xảy ra, đột nhiên khiến em thông suốt vậy?”

“Tôi nghĩ, thay vì khiến anh phát chán, bằng lúc này tôi nên hưởng thụ, bây giờ nhìn lại, chẳng phải trước đây tôi đã quá ngu ngốc rồi sao”.

Người đàn ông nghe xong, khóe miệng vung lên để lộ nụ cười vui hiếm hoi, tiếng cười đè nén vui mừng nhảy múa trong lòng, anh, “Ân Ân, tôi sẽ cho em những gì tốt nhất”.

Có được ngày chịu khuất phục, anh rất phấn khích.

Tới Thương Dương, đồ văn phòng phẩm nhiều vô kể, Dung Ân ghé vào cửa hàng chọn đồ, hai tay Nam Dạ Tước ôm lấy bả vai, ệu bộ thân mật vô cùng tận.

Lúc này có <span class=&qu