Dục Vọng Đen Tối

Chương 62: Sinh cho tôi đứa con, tôi sẽ để em




“Có thể hay là tôi định đoạt!”

———

Dung Ân nhìn về phía Hạ Phi Vũ, đã còn đủ bình tĩnh để kiểm soát được giọng, “Lúc đó chẳng cũng biết, cửa bị người khác khóa là gì?”.

“Làm sao tôi biết được là do người khác, chính là!”. Hạ Phi Vũ cao giọng, “Cô có ý tá tiêm thuốc cho anh ấy, vậy khi đó ở đâu?”.

“Cô ta mặc trang phục y tá, đeo khẩu trang, sau khi tiêm xong, cướp lấy ện thoại của hai chúng tôi rồi bỏ chạy, nghĩ tôi khóa được, tôi la gọi hồi lâu, sau đó, xuất ….”

Hạ Phi Vũ nghe xong, cũng tiếp tục hung hăng gây hấn, tình thế của Dung Ân khi đó đã quá rõ ràng, muốn bức ép, trái lại cũng chỉ uổng ng vô ích.

Không gian lấy lại yên tĩnh, sau hồi thanh minh, thanh Dung Ân mỗi lúc hơn, đến cuối cùng, kết thúc đơn giản, “Anh tin, phải?”.

Đôi người đàn ông khép hờ, anh trực tiếp trả lời ngay, “Lý Hàng, bảo bọn họ ra ngoài hết ”.

“Vâng”.

“Những người phận vui lòng ra ngoài, bệnh nhân muốn được nghỉ ngơi”, bác sỹ ngay lập tức chỉ đạo.

A Nguyên dẫn đầu ra khỏi phòng bệnh, sắp xếp vệ sỹ bảo vệ Nam Dạ Tước, trong lòng Dung Ân dấy lên cảm giác buồn bực, xoay người dợm bỏ, chợt nghe tiếngđộc đoán của người đàn ông từ sau lưng truyền đến, “Ân Ân, em ở lại”.

Thoạt tiên Hạ Phi Vũ cùng ra ngoài bị giật mình, ngay cả ánh Lý Hàng đằng sau cũng trở nên khác thường nhìn Dung Ân khuất lại sau cánh cửa, chỉ còn lại duy nhất hai người.

Một hồi lâu lên tiếng, nhưng có thể cảm nhận được có ánh dán lên tấm lưng của mình.

Dung Ân xoay người, tầm nhìn vào chén thu hồi lại, “Angle-beat, rốt cuộc là cái gì?”.

“Thứ tôi bị tiêm vào là angle-beat?”, khẩu khí Nam Dạ Tước rõ ràng trở nên trầm thấp hơn, sắc mặt cũng nhuốm tầng nguy hiểm, đôi đồng tử th sâu thăm thẳm cuộn trào mẽ, lúc này Dung Ân mới ý thức được, Lý Hàng chưa ra với anh, thứ thuốc này chắc c vô cùng nguy hiểm.

“Không, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi”.

Thần sắc Nam Dạ Tước thả lỏng hơn nhiều, nét mặt ánh lên ý cười, “Ân Ân, ngay cả dối em cũng học được sao?”.

Dung Ân đứng ở trước giường, mu bàn tay của Nam Dạ Tước, vì kim truyền mà đã bầm tím mảng lớn, đành lòng nhìn tiếp, ánh rời, “Anh sao nữa chứ?”.

“Em quan t tôi?”

Dung Ân nhìn chuyên chú khuôn mặt tiều tụy của Nam Dạ Tước, người đàn ông này, hẳn rất cường thế, Hạ Phi Vũ sai, hai lần tận chứng kiến anh rơi vào hiểm cảnh, nhìn vào thứ dung dịch được dẫn truyền vào cơ thể anh.

“Tôi muốn anh xảy ra chuyện”.

Nam Dạ Tước mỉm cười, gật đầu, Dung Ân hiểu rất rõ, tại anh ta bình tĩnh là vậy, cũng truy cứu chất vấn, thứ anh ta muốn là sau khi tình sáng tỏ sẽ tính sổ.

Trong lòng Dung Ân dấy lên tầng tầng nỗi lo sợ, Nam Dạ Tước nhận băn khoăn, liền hỏi bâng quơ, “Em nhìn khuôn mặt của người đó?”.

Trái tim Dung Ân bỗng chốc loạn nhịp, lắc đầu.

“Qua đây”.

Cô tiến lên, ngồi ở mép giường, đôi nhạy bén như chim ưng của người đàn ông nhìn sâu vào đáy, ánh, giống như vạch trần toàn bộ suy nghĩ của, “Em rõ ràng muốn đưa tôi vào chỗ chết, nếu đã vậy, sao còn ở lại đây?”.

Dung Ân có ý thanh minh, sợ rằng càng sẽ càng để lộ ra đầu mối có liên quan đến Diêm Việt, lời y tá đó, cũng thể vờ như chưa từng nghe, tay đặt đầu gối bị người đàn ông nắm lấy, Nam Dạ Tước gì thêm, mi t nhăn lại nặng nề thiếp.

Trong phòng bệnh, người đàn ông tuy rằng chỉ để lại Dung Ân ở bên cạnh, nhưng A Nguyên ở bên ngoài vẫn thi thoảng nhìn vào quan sát thông qua cửa kính, cảm giác bị theo dõi, khiến t thần bất định.

Nam Dạ Tước chỉ nghỉ ngơi được khoảng tiếng, sau đó được đưa về thành phố Bạch Sa dưới chỉ đạo của Lý Hàng, đây là lần đầu tiên Dung Ân được ngồi máy bay tư nhân, khi đã lơ lửng giữa trung, lúc này mới tỉnh ngộ, đối với Nam Dạ Tước, hiểu ít ỏi đến chừng nào.

Đến nơi ở, sau khi thu xếp ổn thỏa mọi thứ, Dung Ân xuống lầu, nhìn Lý Hàng ngồi trong phòng khách.

“Chào, nhờ ở lại chăm sóc Tước thiếu gia, tôi xin phép về trước”, xuống lầu, người đàn ông đứng dậy.

Dung Ân xuống đến bậc thang cuối cùng, khi Lý Hàng vừa đến cửa, ngờ vực cuối cùng cũng đè nén được, “Angle-beat, rất đáng sợ?”.

Người đàn ông suy nghĩ hồi, đằng sau biểu cảm gương mặt anh, Dung Ân có thể nhìn ra được áp lực đè nén kẻ khác, “Là loại ma túy”.

“Cái gì?”

“Angel-beat, là loại ma túy mới nhất, mức độ độc hại….khó có thể dự liệu được”.

Dung Ân thất kinh, tại sao Diêm Việt và ma túy lại có mối liên hệ với nhau, từ khi nào, anh trở nên thủ đoạn như vậy? Suốt đường từ Vân Nam cho đến đây, Dung Ân đều rời khỏi Nam Dạ Tước dù chỉ là bước, có lẽ, anh tin tưởng, bằng, chắc c sẽyên t để ở lại.

Nghĩ vậy, mặt lo lắng bấy lâu của Dung Ân lúc này mới rạng rỡ lên đôi chút.

Lý Hàng mở cửa, do dự bước, anh quay đầu nhìn Dung Ân, đối với, anh có loại cảm giác gần gũi sao khống chế, cuối cùng cũng giấu diếm, “Cô hãy chăm sóc Tước thiếu gia cho tốt…..”.

Dung Ân đáp lời, “Tôi biết”.

“Tước thiếu gia đã bí mật phân phó người theo dõi 24/24 bệnh viện phục hồi chức năng, cho nên….”, người đàn ông bỏ dở nửa vế tàn nhẫn còn lại, rời.

Kiểm tra toàn bộ cửa đã được khóa c thận, Dung Ân lúc này mới an t được chút đỉnh, vén tóc, nhàng ngồi xuống, Nam Dạ Tước luôn như vậy, sắp xếp mọi thứ trong bóng tối.

Ngay khi làm hại anh ta, bệnh viện bên kia, cũng sẽ lập tức hành động.

Dung Ân kiệt sức ngồi xuống ghế sô pha, cười tự giễu, toàn thân, đã còn lại mảy may sức lực.

Nam Dạ Tước nghỉ ngơi suốt ba ngày sau đó, sức khỏe cũng đã phục hồi, gần như nhìn ra dấu tích của angle-beat lưu lại người anh, Dung Ân tưởng rằng nghĩa là sao.

Anh ta, thái độ lại chơi đùa giống như trước đây, rõ ràng tín nhiệm, nhưng lại hề biểu ra.

Trong lòng Dung Ân biết rõ, chỉ là dao kề sát cổ nhưng chưa hạ thủ, hai người cùng giả bộ như có chuyện gì xảy ra, quả thực rất mệt mỏi.

Kì nghỉ của nhân viên cũng đã kết thúc, Dung Ân muốn làm, nhưng Nam Dạ Tước đã phê duyệt cho nghỉ phép tuần, mấy ngày nay, đều chỉ ở trong Ngự Cảnh Uyển, cũng ra ngoài lấy bước.

Trong thư phòng tầng hai, A Nguyên đã đến được hồi lâu, Dung Ân đứng ở đầu cầu thang, sau hồi lưỡng lự, cuối cùng cũng rón rén bước lại gần.

Cửa phòng đóng chặt, nhưng từ bên ngoài có thể nghe loáng thoáng cuộc đối thoại.

“Điều tra ra chưa?”

“Vâng, sau đêm tức tốc ều tra, cuối cùng cũng tìm được đầu mối”.

“Là ai?”

“Diêm gia”

“Diêm Việt?” Giọng khinh thị của Nam Dạ Tước truyền vào tai Dung Ân, ngữ khí mang theo ch biếm, “Diêm gia, tại sao lại có liên hệ với chợ đen, lão gia nhà họ Diêm chẳng phải rất coi thường những thứ đó sao?”.

“Tập đoàn Viễn Thiệp của Diêm gia tại đều do tay Diêm Việt đứng sau ều khiển, theo như khai báo, ta rằng đây phải chỉ định của Diêm Việt, ta chỉ nhận tiền và muốn dùng phương thức này để giết người”, giọng ệu của A Nguyên trước sau vẫn rất đúng mực, đem tình hình thực tế ều tra được báo cáo tỉ mỉ.

“Tôi được đưa vào viện, Lý Hàng đã bảo mật thông tin tuyệt đối, trong thời gian ngắn như vậy, ta làm sao có thể sắp xếp ổn thỏa mọi thứ bài bản và nhanh đến như vậy?”.

“Là vì, có tay trong!”, A Nguyên nghiến răng, khẩu khí căm hận.

Trong phòng hồi lâu có động tĩnh, Nam Dạ Tước bình tĩnh cân nhắc, tháo gỡ từng nút thắt của vấn đề, trong đầu nhớ lại từng diễn biến, khi bọn họ nằm giường, Dung Ân đã từ chối cuộc gọi.

Nếu cho rằng là trùng hợp, dường như có phần khiên cưỡng và thiếu thuyết phục.

Hơn nữa chén, nếu theo lời Hạ Phi Vũ …..Bên trong mỗi lúc tĩnh lặng, bên ngoài, t trí Dung Ân lại càng bất ổn yên.

“Đại ca, anh đã sao nữa chứ?”

“Yên t ”, Nam Dạ Tước lười nhác trả lời, giọng ệu để lộ mệt mỏi, mang theo bao phần bất đắc dĩ, “Dược tính của angle-beat, ngay lập tức thể lấy mạng được tôi, khi phát tác, cũng chỉ trong chu kỳ ngắn”.

“Đại ca, theo tôi, người phụ nữ ngoài kia, chỉ cần anh ra lệnh, tôi sẽ lập tức trừ khử!”.

Dung Ân cả kinh, nhưng bỏ, theo bản năng, muốn nghe câu trả lời của Nam Dạ Tước.

“Cô ta còn gì nữa?”

“Cô ta người phụ nữ đó biết rõ ta do Diêm Việt phái đến, tuy nhiên chỉ biết ều đó sau khi ta đã tiêm xong, thế nhưng, chuyện này rõ ràng là do tay ta thông đồng cùng Diêm Việt, theo tôi, với ta, việc lần này tránh khỏi liên can”.

Phân tích dường như rất hợp lý, suy nghĩ này cũng thoáng chốc thoảng qua trong đầu bất cứ ai ngay khi nhìn vào vấn đề.

“Ở bên ngoài, nghe đủ chưa?”

Dung Ân nghe được giọng của Nam Dạ Tước, theo phản ứng muốn rời, nhưng động tác của A Nguyên đã nhanh như chớp mở cửa, khí sắc hung hăng, giọng khắc nghiệt, “Cô ở đây nghe lén?”

“Tôi…..”

“A Nguyên, cậu về trước ”, Nam Dạ Tước ngồi ghế sô pha trong thư phòng, mái tóc màu đỏ rượu tùy ý xòa xuống vầng trán kiên nghị, A Nguyên nhượng bộ, trừng nhìn Dung Ân, sau đó ra ngoài.

“Nghe được hết rồi?”, Nam Dạ Tước ch ếu thuốc, rồi đặt gạt tàn bằng gỗ bạch đàn, nhìn ếu thuốc từ từ tàn.

“Ừ”.

“Ân Ân, tôi sẽ bỏ qua cho anh ta”, giọng người đàn ông vẫn bình ổn như, anh ta cầm lấy ếu thuốc, sau khi kẹp giữa hai đầu ngón tay, hung hăng cầm nó dí vào trong gạt tàn.

Không khí nhuốm tầng khói thuốc mờ huyễn.

Hai tay thả lỏng của Dung Ân, vô thức nắm chặt lại nhau, hiểu lời của Nam Dạ Tước, rốt cuộc có ý muốn thăm dò ều gì.

Người đàn ông đứng dậy, về phía Dung Ân, sau lưng đã cứng ngắc cảm nhận được gần gũi của lồng anh, Nam Dạ Tước đặt tay nhè lên bả vai, “Em tại là người của tôi, đừng mơ tưởng có thể cùng Diêm Việt dây dưa rõ”.

“Lời của A Nguyên, cũng là ý của anh?”

Bàn tay đặt bả vai, vòng xuống bụng, quai hàm kiên nghị của Nam Dạ Tước đặt vai, “Hai người chúng tôi, em chỉ có thể chọn, tôi muốn anh ta phải chết!”.

Ngữ ệu lãnh, khiến người khác run rẩy, Dung Ân chỉ cảm hai chân mềm nhũn, vô lực, nhờ người đàn ông khóa trụ tấm lưng bằng cánh tay cường thế, mới có thể đứng vững.

“Anh đã ều tra kĩ chưa? Có lẽ, phải Diêm Việt”. Lời ra, Dung Ân rõ ràng thể kiểm soát được nỗi lo sợ choáng ngợp.

“Muốn nghe chính anh ta thừa nhận?”, Nam Dạ Tước khom lưng, khẽ cắn vào vành tai, tư thế thân mật, nhưng giọng ệu lại vô cảm, “Diêm Việt nhúng tay vào chợ đen, đã phải ngày ngày hai, tôi muốn nhìn xem, anh ta có bao nhiêu nhẫn nại, khi ở cùng hạng người như tôi”.

Tin tức này, Dung Ân hoàn toàn tin nổi.

Ánh lạc, lắc đầu nguầy nguậy, “Không thể”.

Diêm gia trước này luôn làm ăn chân chính, hơn nữa hiểu rõ Diêm Việt, anh ấy thể có liên quan đến những thương vụ ở chợ đen.

“Ân Ân?”, Nam Dạ Tước buông tay, quay trở về ngồi ghế sô pha, “Em vẫn muốn khăng khăng như vậy, năm trước hai người đã từng nhau sâu đậm, khiến người khác khó lòng tin được, anh ta, em hiểu rất rõ? Tốt xấu cũng thể phân biệt, còn gì chuyện đương?”.

Sắc Dung Ân khó coi, “Anh muốn làm gì?”

“Đây là chuyện giữa những người đàn ông”, Nam Dạ Tước cầm viên thuốc đã chu bị sẵn bàn nuốt xuống, lạnh lùng.

“Anh ấy thể chết!”, cơ hồ như suy nghĩ, Dung Ân chỉ hét lên những gì khắc khoải trong t can.

Đóa hoa cúc văng xuống sàn nhà, cầm lấy ly thủy tinh quẳng xuống, sau phút lặng im, hàng loạt những thanh đổ vỡ vang lên, nửa số chén đặt bàn trà loạt bị hất xuống sàn, tiếng vỡ của thủy tinh kêu lên chói tai, những mảnh vỡ bắn lên đùi Dung Ân.

“Có thể hay là tôi định đoạt!”, Nam Dạ Tước hung hăng lại gần, chân giẫm nát những mảnh thủy tinh bung bét sàn nhà, anh ta đột nhiên lại gần, khiến Dung Ân lùi lại, “Khi anh ta thiếu nữa hại chết tôi, đã làm gì? Cô tìm đủ mọi cách giấu diếm cho anh ta, Dung Ân, trong, mạng của tôi, ngay cả chút cũng đáng?”.

Mắt người đàn ông vằn lên tia máu, gân xanh trán nổi lên hung tợn, bộ dạng hết sức dữ dằn.

“Nam Dạ Tước”, Dung Ân cúi đầu, “Coi như tôi cầu xin anh lần”.

“Ha ha ha….”, người đàn ông gật đầu, chỉ thẳng tay vào Dung Ân, nụ cười mang theo khinh thường cùng lãnh, “Cô cầu xin tôi?”.

Cô khẽ ngg đầu, mặc dù giữa và Diêm Việt đã còn gì, thế nhưng muốn giương nhìn anh phải chết, làm sao có thể làm được?.

Nam Dạ Tước đứng ở bên cạnh span class="cô">, hai nhìn xuyên thấu vào đôi đồng tử dậy sóng của, “Nếu như tôi chết, có thể trở lại bên cạnh anh ta, chuyện mẹ, tất anh ta sẽ thay có biện pháp sắp xếp ổn thỏa, khi chúng ta bị khóa trong phòng bệnh, Dung Ân,, hề dao động?”.

Trong ánh lên mờ mịt, lúc đó, có mâu thuẫn, thế nhưng, giống như suy nghĩ của Nam Dạ Tước, mâu thuẫn, vì sợ sẽ phải đối diện với tình huống như ngày hôm nay, sợ Nam Dạ Tước sẽ biết rõ chân tướng đằng sau, sẽ khiến Diêm Việt càng bất lợi.

Không phải vì, muốn cùng Diêm Việt tái hợp.

Đáy lộ ra lưỡng lự, lọt vào trong Nam Dạ Tước, nghiễm nhiên biến thành ngầm thừa nhận.

Cô dao động, cách khác, đã từng, khi l vào tình thế khó khăn nhất, nghĩ muốn trốn chạy khỏi anh, thậm chí từng muốn anh chết.

Nam Dạ Tước còn nổi xung, Dung Ân bị anh nhìn chăm chú đến nỗi toàn thân như đã đóng băng, đáy người đàn ông mỗi lúc lạnh băng, tới cuối cùng, ngay cả chútnhu hòa cũng đã còn tồn tại.

Nhận dị hoặc của anh, Dung Ân thầm nghĩ chắc c anh đã hiểu nhầm, “Tôi chưa từng nghĩ muốn hại anh, chén đó, tôi biết vì sao trong đó có độc dược, Nam Dạ Tước, anh phải tin tôi”.

Người đàn ông chỉ cười cười, đá văng ghế tựa đặt ở bên cạnh, giọng ảo não, “Vì sao tôi phải tin? Người phụ nữ như, dựa vào cái gì khiến phải tin?”.

Trong phòng bệnh ở Vân Nam, anh chỉ để lại mình, chưa từng nghĩ, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống của chính mình cũng thể giữ được.

Nam Dạ Tước bỏ khỏi thư phòng, đèn tường tỏa ra ánh sáng màu vàng cam ảm đạm, Dung Ân chống tay lên bàn trấn tĩnh, từ chân đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhức, vừa xắn ống quần nhìn xuống, mới phát rất nhiều mảnh thủy tinh đã đ vào thịt.

Cô ngồi xuống ghế sô pha, lấy ra từ mỗi vết thương mảnh thủy tinh, để lại da rất nhiều những vết sứt, nhìn vào khỏi khiến người khác giật mình.

Ngoài ban ng, Nam Dạ Tước ch lửa đốt ếu thuốc, trong lòng là bộn bề t.

Hoa viên dưới lầu, bóng cây tỏa ra, bên dưới là những hòn sỏi được bài trí tạo thành lối mòn hẹp, người đàn ông ném ếu thuốc trong tay, xoay người vào phòng ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi anh tỉnh dậy, mới phát Dung Ân ngủ bên cạnh.

Nam Dạ Tước cau mày, tối hôm qua anh sẽ đối phó với Diêm Việt, chừng đã thừa dip đến Diêm gia, bỏ như vậy, rồi quay lại nữa?

Người đàn ông cười nhạt, mặc áo choàng ra khỏi phòng ngủ.

Thư phòng, cánh cửa từ tối qua vẫn duy trì trạng thái cũ, anh mở cửa, đã nhìn ghế sô pha, Dung Ân ôm vai cuộn tròn nằm ngủ, vì trời lạnh, ngủ cũng an ổn.

Nam Dạ Tước nhớ rằng, trước nay luôn có thói quen bật lò sưởi.

Sàn nhà bừa bộn đã được thu dọn sạch sẽ, ghế tựa bị đá văng cũng đã được dựng lên, Nam Dạ Tước trở ra, đứng ở cạnh ghế sô pha.

“Ngày hôm nay, tôi muốn đến bệnh viện”.

Hai tay Nam Dạ Tước đút trong túi áo, vốn dĩ chỉ cần câu trả lời đơn giản, Dung Ân lại phải đợi hồi lâu.

“Ừ”. Người đàn ông thầm lo lắng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Dung Ân thay quần áo, sau khi chu bị đơn giản, bắt đầu lên đường đến bệnh viện.

Trên xe buýt, Dung Ân chọn ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Ngoài cửa sổ, cây cối um tùm, rậm rạp, chạy theo tầm, vừa chốc đến rồi lại biến mất. Trên đường, người qua người lại tấp nập, mỗi người đều có cuộc sống khác nhau, cay đắng ngọt bùi, ai nấy chỉ có thể tự biết.

Dung Ân tựa đầu vào cửa kính, và Nam Dạ Tước, khi ở Vân Nam, dường như đã có tiến triển hơn bước, thế nhưng, chưa kịp lại gần nhau, đã phải vội vàng trả về nguyên trạng.

Cô và Diêm Việt đã bỏ lỡ năm, nhưng rồi đến giờ, vẫn luôn là muộn màng.

Dung Ân đẩy cửa sổ, gió lạnh thấu xương táp vào mặt, bất cứ lúc nào, trái tim cứng cỏi của cũng bị th nhiễm quạnh quẽ như vậy, dường như chỉ tác động, cũng khiếnmuốn khóc ngay tắp lự.

Càng gần gũi, càng sợ hãi.

Người như Nam Dạ Tước, vốn dĩ thể lại gần.

Cuộc sống vốn dĩ an ổn của mẹ, ngày hôm nay biến thành như vậy, cũng đều tự tay tạo nên.

Khi đến bệnh viện, y tá xoa bóp cho mẹ, chỉ vài ngày gặp, tình hình của mẹ đã tốt lên rất nhiều.

“Biện pháp trị liệu tiếp theo chủ yếu là xoa bóp, chỉ cần tư tưởng bệnh nhân được bình ổn, chắc c sẽ có khả năng bình phục lại”.

“Thật vậy sao?”, trong phòng làm việc của viện trưởng, cõi lòng Dung Ân tràn đầyvui mừng.

“Đúng vậy, có thể ngừng ều trị bằng thuốc tuần, tình hình của mẹ về cơ bản đã ổn định, sau này, chỉ còn là vấn đề thời gian”.

Dung Ân khó nén được cảm giác hạnh phúc trong lòng, xúc động hỏi, “Vậy, nếu tôi muốn cho mẹ xuất viện có được?”.

“Muốn bình phục lúc này chỉ cần được xoa bóp thuần thục, nếu như muốn, cũngthành vấn đề”.

Dung Ân vội vàng cám ơn, ra khỏi phòng, thầm nghĩ, thời gian này, có thể học trước lớp về xoa bóp, đến lúc đó, đưa mẹ trở về nhà, hai người lại có thể sống cuộc sống bình thường như trước đây.

Trong phòng làm việc, lâu sau đó vang lên tiếng chuông ện thoại.

Viên trưởng nhận ện thoại, “A lô, tổng giám đốc Nam, chào ngài, tiểu thư Dung vừa tới…..Ý tứ của ấy, muốn cho mẹ xuất viện, đúng vậy, càng nhanh càng tốt…..”.

Nam Dạ Tước tắt ện thoại, ngón tay thon dài siết lấy gắt gao chiếc ện thoại, quả nhiên, muốn bỏ.

Anh mím chặt khóe môi mỏng, ánh lạnh lùng, sắc mặt biến đổi toát lên bạo tàn vô cùng tận, cho tới lúc này chỉ có anh mới có quyền kết thúc cuộc chơi, Dung Ân, ai cho phép to gan như vậy?.

Ở cùng mẹ trọn vẹn ngày, lần này tuy rằng Vân Nam chưa thụ hưởng được nhiều, nhưng vì muốn mẹ vui, đã tìm kiếm thông tin mạng, rồi vẽ ra trước bà viễn cảnh tươi đẹp lộng lẫy, mẹ Dung hào hứng, tự nhiên cũng yên t hơn.

Đến muộn, Dung Ân mới về, từ xa nhìn lại, ánh dương đã bị chân trời nuốt trọn, dọc theo đường cái, hướng về phía trạm dừng xe buýt, vừa được vài bước, từ đằng sau truyền đến tiếng phanh xe.

“Ân Ân”, Diêm Việt xuống xe.

Dung Ân dừng bước.

“Anh ta làm gì em chứ?”, ánh người đàn ông quét lên người, sau khi xác nhận có việc gì, lúc này mới thở phào nhõm.

Nghi vấn trong lòng chưa được hỏi ra, Diêm Việt đã cho đáp án.

Cõi lòng Dung Ân như bị cắt ra từng khúc, muốn viện cớ thuyết phục chính mình, trong nháy mọi đã đổ vỡ, “Sự việc xảy ra trong bệnh viện Vân Nam, do anh làm?”.

“Chúng ta lên xe đã”.

Diêm Việt kéo tay Dung Ân, đẩy vào trong xe, hệ thống sưởi ấm ngay lập tức tỏa lên cơ thể rét cóng của, anh khởi động xe, hai tay Dung Ân ôm lấy bả vai, cất giọngtrầm trầm, “Việt, vì sao anh lại làm vậy?”.

“Ân Ân, người muốn mạng của Nam Dạ Tước, nhiều vô kể”.

“Nhưng hai người thù oán!”.

Diêm Việt quay đầu, “Anh ta đoạt lấy em, làm sao có thể thù oán?”.

“Việt!”, Dung Ân khỏi lớn tiếng, “Anh vẫn còn hiểu sao? Giữa chúng ta, vấn đề phải là Nam Dạ Tước, cho dù có anh ta, chúng ta…..”.

“Két…..”, tiếng phanh xe chói tai vang lên như muốn làm hỏng màng nhĩ, Dung Ân theo quán tính gập người về phía trước, may mắn có dây an toàn kéo lại kịp lúc.

“Ân Ân”, Diêm Việt nghiêng người, khuôn mặt tuấn tú chìm trong u, “Em lại đỡ anh ta?”.

“Em hề”, khẩu khí Dung Ân phủ nhận dứt khoát, “Việt, anh làm sao lại có thể trở nên đáng sợ như vậy? Đó là mạng người, anh trước đây chưa bao giờ…..”

“Đừng nhắc đến trước đây!”, người đàn ông đột nhiên cắt ngang lời, “Anh đã còn giống như trước, Ân Ân, lẽ nào anh như vậy, em thể tiếp nhận? Nam Dạ Tước, t địa độc ác của anh ta so với anh còn hơn gấp trăm ngàn lần, thủ đoạn cay độc hơn gấp bội lần, nhưng em còn che chở anh ta, em anh ta rồi?”.

Dung Ân nghe rõ được từng câu từng chữ, nhưng rất lâu sau vẫn đáp lời, biết vì tức giận, hay lý do nào khác, sau hồi áp chế nỗi lòng quẫy lên bức bách, mới nghẹn giọng, “Việt, anh và anh ta giống nhau”.

Nam Dạ Tước, có lẽ từ khi còn đã sa chân vào giới xã hội đen, anh ta đến nay ngồi lên vị trí cao nhất như thế nào, thông qua chuyến du lịch đến Vân Nam, Dung Ân có thể đoán được chút ít, thế nhưng, Diêm Việt, bên anh từ khi còn cho đến giờ, mọiqua lại đều vô cùng quang minh, bọn họ vốn dĩ là người của hai thế giới.

“Không giống nhau, miễn là đã hạ quyết t, bất kỳ ai cũng đều có thể”.

Dung Ân lắc đầu, tin, lời này được ra từ miệng Diêm Việt, “Anh lúc đó làm như vậy, có nghĩ đến hậu quả?”.

Người đàn ông nghe được, tay phải đập lên vô lăng, tiếng động phát ra khiến Dung Ân bị dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh, “Ân Ân, anh biết em có mặt lúc đó, vốn dĩ muốn mang em trở về, nhưng nếu làm vậy, Nam Dạ Tước sẽ nảy sinh ngờ vực, nên mới để em ở lại, anh hiểu, anh ta lúc đó đã hoàn toàn vô ý thức, sao còn có thể được cứu?”.

“Là em”, Dung Ân chút mảy may giấu diếm, “Là em đã cầu cứu bên ngoài”.

Trong gian chật hẹp, có thể nghe rõ được tiếng thở dốc của Diêm Việt, “Vì sao? Lúc đó em nên hiểu rõ, anh ta chết, mọi nghi ngờ sẽ đổ lên người chúng ta”.

“Việt”, Dung Ân khẽ thở dài, “Anh ta nằm trước mặt em, lẽ nào anh muốn em nhìnanh ta chết?”.

“Ân Ân”, khẩu khí Diêm Việt nặng trĩu, “Anh chưa hề muốn em phải động thủ, chỉ cần em dửng dưng, như vậy cũng được sao?”.

“Đúng, em làm được!”, Đổi lại, có mấy người làm được?.

“Em nhân từ với anh ta, cũng chính là tàn nhẫn với anh”.

Dung Ân khẽ cắn môi dưới, trong lòng nổi lên tầng rồi lại tầng nỗi bi thương, “Đổi lại là anh, em cũng sẽ làm như vậy”.

Khóe miệng Diêm Việt cười chua xót, khi nhìn thẳng, trong anh còn tràn ngập biết bao bi thương, “Lẽ nào, trong lòng em, anh ta và anh có vị trí như nhau?”.

Dung Ân buồn bực, cảm giác lúc này đã biết miêu tả thành lời ra sao, Nam Dạ Tước rất đúng, đây là chuyện giữa những người đàn ông, thế như vì cớ gì, hết lần này đến lần khác luôn bị kìm kẹp ở giữa?.

Trong Nam Dạ Tước, giúp đỡ Diêm Việt, trong Diêm Việt, lại che chở Nam Dạ Tước, “Đây là cách anh em sao?”.

Diêm Việt ngơ ng, nhìn từng giọt lệ trong suốt từ viền của Dung Ân rơi xuống.

“Nếu anh em, tại sao khiến em phải l vào tình thế khó xử? Nếu anh em, tại sao nhẫn t cuốn em vào đó, Nam Dạ Tước là người như thế nào, anh phải biết, nếu anh em, sao còn cho em biết phũ phàng đến vậy…..”.

Thân thể được kéo vào lồng tráng kiện, Diêm Việt gắt gao ôm lấy, “Ân Ân, là anh có lỗi”.

“Việt, anh là Việt mà em đã từng biết sao? Em muốn anh trở nên như vậy, cũngmuốn anh l vào nguy hiểm, dừng tay, có được ….dừng tay ….”.

“Ân Ân, đã kịp nữa rồi”.

Vừa nghĩ đến biểu cảm lãnh khốc của Nam Dạ Tước khi muốn lấy mạng Diêm Việt, Dung Ân kìm nén được cảm giác run rẩy, “Vậy phải làm sao, Việt, anh ta sẽ đối phó với anh, phải làm sao….?”.

“Ân Ân”, bàn tay Diêm Việt đặt lên gáy vuốt nhè, ánh như chim ưng lộ ra hung ác, “Hiện tại, chỉ có biện pháp”.

“Biện pháp gì?”, Dung Ân nhoài người ra, đôi lộ ra tia hy vọng.

“Loại trừ anh ta, chỉ như vậy sau này mới có thể yên ổn”.

“Không được!”

“Vì sao được?”, giọng ệu Diêm Việt lần nữa lại lên cao.

“Em….”, Dung Ân ngập ngừng, “Chúng ta thể phạm pháp”.

“Ân Ân, ngày nào đó, em sẽ phải hối hận”, sắc mặt Diêm Việt xám xanh, sau hồi trầm mặc, mới mở lời, “Anh ta chết, chúng ta mới có thể trở về bên nhau”.

Hệ thống sưởi vẫn hoạt động, nhưng cũng thể làm lòng người ấm áp,”Việt, anh có quan hệ với chợ đen?”

Bên trong xe, lần nữa khôi phục lại yên tĩnh đến nghẹt thở, đôi Dung Ân đã hoe đỏ, mũi hít vào hơi, nhìn xung quanh, ánh, cuối cùng dừng lại gương mặt bình tĩnh đã trả lời cho tất cả của Diêm Việt.

Cô dùng sức mở cửa xuống xe.

Người đàn ông sững sốt, cũng xuống theo.

Khắp gian phủ đầy tuyết rơi, Dung Ân ngg đầu, mới chốc đỉnh đầu đã phủ đầy tuyết trắng