Dục Vọng Chiếm Hữu

Chương 51




Trong mắt người ngoài, nhà họ Uông đang đón “tam hỉ” về. Cả vợ và con dâu của Uông Dương đều có thai, mà bà vợ lại mang thai đôi, chẳng phải là tam hỉ thì còn là gì?

Ngày sinh dự kiến của Địch Diễm Thu trước Hứa Triển gần ba tháng. Khi Hứa Triển còn đang vác bụng khệ nệ thì bà mẹ chồng đã sinh ra một đôi trai gái.

Ngày đầy tháng của hai cô cậu, ông chủ nhà họ Uông bao cả một nhà hàng xa hoa để tổ chức tiệc thiết đãi bạn bè.

Sau khi sinh, Địch Diễm Thu hồi phục tương đối, nhờ có sự giúp đỡ của chuyên gia dinh dưỡng nên lấy lại phom rất nhanh. Hôm nay, cô ta mặc một bộ sườn xám thanh nhã màu xanh thẫm, đường cong cơ thể khá rõ ràng. Phía sau, hai cô bảo mẫu bế hai đứa bé, thoạt nhìn chúng cực kỳ giống mẹ.

Uông Dương rất phấn khởi, đắc ý nhận lời chúc mừng của bạn bè.

Hứa Triển khoác cánh tay Uông Nhất Sơn đi vào nhà hàng.

Thấy hai người họ, mắt Địch Diễm Thu bỗng sáng lên, mặt mày hớn hở kéo tay Hứa Triển, “Nhìn còn xem, bụng to quá rồi này, lại đây, dì tìm chỗ ngồi cho con.”

Vừa nói, cô ta vừa dẫn Uông Nhất Sơn và Hứa Triển vào một bàn tròn. Chỉ một lúc sau, Uông Nhất Sơn đã bị đám thân quen trên thương giới kéo ra nói chuyện, để lại một mình Hứa Triển ngồi uống nước hoa quả.

Đúng lúc này, có một người đàn ông trạc hơn bốn mươi ngồi xuống cạnh cô. Hứa Triển liếc nhìn ông ta một cái. Người đó có khuôn mặt ngăm đen, bàn tay thô ráp, quần áo hàng chợ, trông cực kỳ lạc lõng với những người có mặt ở đây, không hiểu ông ta chui ở đâu ra nữa.

Tuy nhiên, người này lại có vẻ như biết Hứa Triển, cứ ngồi bên cạnh nhìn cô chằm chằm. Hứa Triển vô cùng bực mình, không nhịn được mà quắc mắt nhìn lại ông ta.

Bất chợt, khóe miệng ông ta run run, rồi ông ta nhích lại gần Hứa Triển, “Tiểu Triển, mày là Tiểu Triển đây mà!”

Hứa Triển càng hoảng sợ hơn, ôm bụng vội vàng đứng dậy. Cách đó không xa, Uông Nhất Sơn dù đang nói chuyện với người khác nhưng vẫn chú ý đến Hứa Triển, chỉ vài bước đã đứng chắn trước mặt cô, đưa tay tóm lấy người đàn ông kia, “Ông muốn làm gì?”

Người đàn ông cảm thấy như mình bị hổ vồ, nhưng ngoài miệng thì vẫn ngoan cố: “Mày là ai? Tao đang nói chuyện với cháu gái tao, liên quan gì đến mày! Bỏ tay ra!”

Hứa Triển cau mày nói: “Ông là ai? Tôi không biết ông!”

Người đàn ông vội vàng rướn cổ lên: “Tiểu Triển, bác là bác mày mà! Bác là anh trai mẹ mày, mày không nhớ bác à?” Nghe người đàn ông nói thế, Hứa Triển mới cảm thấy nhìn ông ta có chút quen thuộc, chỉ tiếc là cô theo mẹ rời quê từ lúc còn quá nhỏ, không thể nhớ kỹ được.

Đúng lúc này, Địch Diễm Thu và Uông Dương cũng đến. Uông Dương còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng khi vừa thấy người đàn ông kia thì lập tức biến sắc, căng thẳng nhìn quanh bốn phía tìm bảo vệ, thật sự hận không thể lập tức tống kẻ ồn ào này ra ngoài.

Thế nhưng, người tự xưng là Hứa Đức Huy đã lên tiếng trước: “Uông Dương, thằng ôn này, tao tìm được mày rồi! Sao? Muốn gọi người tống tao ra ngoài? Có tin tao cầm loa la ầm lên trước cửa nhà hàng, hoặc phát tờ rơi phanh phui chuyện cũ của mày không?”

Trong lúc này, quý bà Địch lại là người đứng ra xử lý, nói dăm ba câu để người đàn ông kia yên lặng, sau đó liếc một ánh mắt trấn an Uông Dương, cuối cùng mới khéo léo chào khách khứa và đưa ông bác kia vào phòng riêng.

Hứa Đức Huy ngồi xuống ghế trong phòng bao, mặt mày hớn hở nhìn căn phòng xa hoa, sau đó nói: “Uông Dương, xem ra mày làm ăn cũng khấm khá lắm! Thế mới đãi khách trong nhà hàng sang trọng được chứ nhỉ! Còn con em gái của tao bị mày hại cho thê thảm, mấy năm nay sống không bằng chết.”

Vẻ mặt Uông Dương tối sầm, “Anh chạy đến đây là có ý gì? Ngày đấy, nhà họ Uông chúng tôi đã cho các người không ít tiền đâu.”

Hứa Đức Huy liếc nhìn Hứa Triển, bày ra bộ dạng căm phẫn, “Mày đưa mấy đồng tiền thối đấy mà đòi xong? Năm đấy mày biến em tao thành bộ dạng gì, sao giờ còn muốn hại cháu gái tao? Không ức hiếp được người nhà họ Hứa là mày không vừa lòng hả?”

Địch Diễm Thu chen vào đúng lúc, “Hại Hứa Triển? Ông bác này, ông nói sai rồi, nhà họ Uông chúng tôi đối đãi vô cùng tử tế với Hứa Triển đấy nhé!”

Hứa Đức Huy nhổ nước bọt xuống thảm trải sàn, “Mẹ nó chứ! Cả nhà súc sinh! Hứa Triển là con gái Uông Dương, cứ cho là muốn để con bé về nhận tổ tông thì cũng không thể bằng cách cho nó làm con dâu được!”

Lời này vừa được nói ra, mỗi người trong phòng đều mang một sắc mặt khác nhau. Uông Dương tức tối, Địch Diễm Thu mở to hai mắt vẻ kinh ngạc, Hứa Triển tái nhợt.

Chỉ có một người duy nhất bình tĩnh, đó là Uông Nhất Sơn. Anh ta im lặng ôm lấy cơ thể run rẩy của Hứa Triển, liếc nhìn từng người một.

“Lời ông nói là có ý gì? Hứa Triển là con gái chồng tôi cái gì chứ?” Địch Diễm Thu phản ứng giống những người phụ nữ khác, khi nghe được chuyện cũ của chồng, đầu tiên là chao đảo như sắp ngã, rồi lại lạnh lùng chất vấn.

“Năm đó Uông Dương cưỡng bức em gái tôi, bằng chứng rành rành, còn hại em tôi đẻ con của nó. Nếu không tin, cô xem đi!” Vừa nói, ông ta vừa rút ra một tập ảnh và giấy tờ trong cái túi xách theo.

“Đây là ảnh chụp những vết thương trên người em gái tôi do bị nó chà đạp. Còn có kết quả xét nghiệm ADN từ mẫu tinh dịch Uông Dương để lại trên quần lót em tôi với nước bọt của Hứa Triển, khớp nhau 99%! Nhà cô còn gì để chối cãi?”

Địch Diễm Thu kinh hãi ôm ngực nhìn chồng và cô con dâu Hứa Triển. Uông Dương tái mặt nhìn tờ kết quả trên bàn, đột nhiên nhớ ra con trai mình cũng từng làm xét nghiệm tương tự, trong lòng thả lỏng hơn nên lớn tiếng nói: “Hứa Đức Huy, mày đúng là giỏi bòn rút, tao nghĩ là mày làm giả giấy tờ thôi, đừng hòng lừa tao!”

Hứa Đức Huy cười khẩy, như thể đã tính được trước, “Không tin? Thế mày có dám xét nghiệm ADN với Hứa Triển không? Nếu mày không dám, có tin tao sẽ tung chỗ giấy tờ này lên mạng, làm cho họ Uông nhà mày loạn lên không?”

Uông Dương đâu chịu lằng nhằng với vở kịch trào phúng này, muốn cãi rồi lại thôi, chỉ muốn đuổi người kia đi.

Nhưng Địch Diễm Thu lại không chịu, chòng chọc nhìn Uông Dương, “Không được! Tôi muốn rõ ràng, nếu ông ta nói dối, anh đi xét nghiệm với Hứa Triển đi. Trong mắt Địch Diễm Thu tôi không thể dính một hạt cát!”

“Ông nói, đây là kết quả ADN của năm đó? Tại sao mẹ vợ tôi không biết?” Đột nhiên, Uông Nhất Sơn hỏi.

Hứa Đức Huy đảo mắt, “Hồi đấy…Tao sợ em gái tao tìm thằng ranh này tính sổ, thế nên sau khi có kết quả, tao mới không nói ra…Mày đừng đánh trống lảng, hôm nay, thế nào đi nữa, tao cũng phải đòi lại công bằng cho em gái tao!”

Uông Nhất Sơn im lặng một lúc rồi đột ngột nói: “Nợ cũ của thế hệ trước, chúng tôi là bề dưới nên không tham gia. Nhưng dù sao bác cũng là người nhà, chuyện làm tổn hại đến danh dự của Triển Triển thế này, không thể nói bừa được.”

Hứa Đức Huy nói lại luôn, như thể nhất quyết không tha cho nhà họ Uông, “Thằng ôn con, đừng gọi tao là bác, tao đây cũng là muốn tốt cho bọn mày thôi, nếu không thì đứa bé được sinh ra do cận huyết thống sẽ là một con quỷ quái ác!”

Câu nói đó như xuyên qua phổi Hứa Triển, trên mặt cô hiện đầy vẻ nhục nhã, bàn tay che bụng hơi run rẩy.

“Đủ rồi!” Đột nhiên, Uông Nhất Sơn quát một tiếng, sau đó lôi điện thoại ra, chỉ nói vài câu đơn giản là đám vệ sĩ đã ùa vào trong nháy mắt.

Uông Nhất Sơn hất cằm về phía ông bác, “Tóm ông ta lại, trói cho chặt, bịt cả mồm vào, quẳng sang phòng bên cạnh cho tôi.”

Ông bác này hẳn nhiên không thể ngờ thằng con còn giống xã hội đen hơn cả bố, còn chưa chửi được câu nào đã bị đám vệ sĩ trói chặt lại rồi khiêng ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại người nhà.

Uông Nhất Sơn không quanh co mà nhìn bà dì ghẻ và cười, “Dì Địch, chúng ta không phải là người ngoài, có gì không thể nói thẳng mà lại phải thuê một cái bị rách như thế?”

Địch Diễm Thu chớp đôi mắt dài, cơn giận vẫn chưa tan, “Nhất Sơn, cậu nói gì thế?”

Uông Nhất Sơn nhướng người về phía trước, gằn từng chữ một: “Hứa Đức Huy là trò dì bày ra, e là bản kết quả ông ta đem đến, cũng là tác phẩm của dì?”

Nghe anh ta nói vậy, Uông Dương cũng sững sờ nhìn vợ, cau mày nói: “Diễm Thu, cô làm cái quái gì thế?”

Địch Diễm Thu móc một hộp thuốc lá trong sắc tay, rút một điếu rồi khoan thai châm lửa.

“Tôi chỉ muốn đưa vở kịch trào phúng này vào đời thực thôi, cứ nghĩ là các người không biết gì rồi suy diễn ra bi kịch tình yêu, không ngờ…Bây giờ, xem ra, hai vợ chồng cậu đều biết chân tướng rồi! Tôi phải nói gì đây? Anh em cậu, đúng là khẩu vị nặng!”

Uông Dương đã hóa hồ đồ, chỉ có thể ngồi đơ ở đó, còn Địch Diễm Thu vẫn nhàn nhã phả khói thuốc, “Không sai, kết quả ADN Hứa Đức Huy mang đến là giả, nhưng sự thật vẫn cứ là sự thật, Hứa Triển là con gái Uông Dương!”

Nói xong, cô ta rút một tờ giấy trong túi ra, nhẹ nhàng phe phẩy.

Uông Nhất Sơn chưa bao giờ xem thường người đàn bà này, anh ta biết, một khi cô ta đã có gan khơi ra thì chắc chắn đã có sự chuẩn bị kĩ càng.

Anh ta vẫn luôn cảm thấy Địch Diễm Thu như một loài động vật, giống một con nhện hung ác, im lặng trốn trong một vòng tơ, đến khi người ta sa chân vào đó, cô ta mới nhe cái răng sắc nhọn ra và cắn chết người đó.

“Bà muốn gì?” Anh ta hỏi ngắn gọn.

“Tất cả cổ phần trong tay cậu!” Cô ta đáp rành mạch.

“Đúng là ngu xuẩn!” Ông chủ lớn cuối cùng cũng gào lên. Uông Dương cầm một cái ly, đập vỡ tan.

Địch Diễm Thu còn chả buồn liếc nhìn ông chồng đang nổi cơn tức tối.

“Cậu và Hứa Triển phải vạch ranh giới rõ ràng với tập đoàn, không thể để chuyện vớ vẩn của hai người ảnh hưởng đến công ty được.”

Uông Nhất Sơn cười, “Nếu tôi không thể?”

“Nếu cậu không thể?” Địch Diễm Thu cười, đích thân bật tivi trong phòng lên. Trên màn hình hiện ra cảnh của bữa tiệc, khách khứa đang tập trung xem đoạn phim quay hai đứa nhỏ, ai cũng cười ha hả.

“Nếu cậu không làm, trên màn hình sẽ có một màn vui. Chị gái của con tôi, đã phải hao tâm tổn sức che giấu thân phận, lấy thân phận làm một cô gái bình thường để lấy người anh trai cùng cha khác mẹ, sau đó muốn trả thù cũ.”