Dục Vọng Chiếm Hữu Của Tiểu Chó Săn

Chương 42: Những người đánh chủ ý lên Ngôn Hi đều phải chết




Edit: DiTi

Beta: Đậu Xanh

" Chết tiệt! Trước nay còn chưa thấy qua cô gái mềm như vậy, đến tính tình cũng mềm, cắn người cũng không dám, nhìn đến khiến ông đây luyến tiếc không thể thô lỗ được!".

Tên đàn ông vóc dáng thấp đem Ngôn Hi kéo tới ngõ nhỏ, lộ ra bản chất, mắt anh ta hiện lên sự thèm khát, một tay đem cô ném vào góc.

Ngôn Hi sợ tới mức tay chân rụng rời, thân mình phát run, vừa định chạy đi, nhưng từ ngõ nhỏ đi ra một đám đàn ông quần áo bất chính, đem cô chặt chẽ vây kín lại.

Mỗi người đều có hình xăm trên người, đầu tóc nhiễm đủ mọi màu sắc, trong miệng ngậm một điếu thuốc lá, một bộ dáng lưu manh đường phố.

Tên đàn ông cầm đầu nhìn thấy mặt của Ngôn Hi, đôi mắt phát sáng, mấy tên đàn em cũng thiếu chút nữa chảy cả nước miếng.

" Triệu ca, cô gái này thật quyến rũ, so với cô gái họ Phương kia....Còn xinh đẹp hơn!".

" Đâu chỉ có vậy, cô gái họ Phương kia còn không có đẳng cấp để so sánh cùng cô ta".

" Không biết khi ở dưới thân chúng ta sẽ sướng đến mức nào a ~".

Bầu trời đã đen, đám đàn ông không ngừng đến gần cô, trước mắt một mảnh ảm đạm không ánh sáng, phía sau là vách tường lạnh băng.

" Cô gái đừng sợ, cho anh em chúng tôi làm một chút, thoải mái rồi liền để cô đi".

" A!".

Kí ức được cô chôn sâu vào trong lòng, kí ức đáng sợ nhất thời thơ ấu giống như tấm lưới đen khổng lồ, sự ngột ngạt không thể thở được bao phủ lấy cô, những mảnh vỡ kí ức chồng chéo vào trong tâm trí cô, Ngôn Hi sợ hãi đến cực điểm, ôm đầu cuộn tròn trong một góc hét lên.

Đại học A, tại địa điểm thi quản lí công thương, không đến một giờ Văn Sâm đã làm xong bài thi, nhưng nghe lời Ngôn Hi dốc lòng dạy dỗ, cậu không nộp bài trước, chán muốn chết mà ngồi xoay bút, nhịn không được trộm lấy ra điện thoại không nộp lên, mở ra ở dưới bàn.

Tính thời gian, hôm nay thi xong, chương thình dạy học của Ngôn Hi cũng kết thúc, xem cô còn lấy cớ gì mà không gặp cậu nữa.

Trong Wechat, mấy ngày nay cậu gửi tin nhắn cho cô mà cô còn chưa trả lời.

Văn Sâm lại gửi tin nhắn cho cô, vẫn như cũ không có ai trả lời.

Cậu nhìn thời gian, nhíu mày, không đúng, kinh tế học phương Tây chắc đã thi xong rồi, cô còn đang làm gì?.

Văn Sâm mở ICloud, xem định vị mà mấy ngày trước cậu lén cài vào cho cô.

Định vị cho một ví trí, cô đang chậm rãi đi đến cuối hẽm.

Đã sắp tối, nơi đó vừa vắng vừa hẹp, cô đi qua làm gì?.

Trên bục, lão sư giám thị chú ý tới Văn Sâm vẫn luôn cúi đầu, đi qua, quả nhiên phát hiện cậu dùng di động.

" Vị bạn học này, đem điện thoại giao lên!".

" Tránh ra".

Không nghĩ tới, Văn Sâm vẻ mặt ngưng trọng đứng dậy, đẩy giám thị ra rồi chạy như bay ra khỏi phòng thi.

" Cậu....". Giám thị tức giận không nhẹ, nhìn bóng dáng cậu hô to, " Gian lận khi thi, tôi sẽ cho cậu 0 điểm!".

Nhưng bước chân của nam sinh không hề dừng lại.

————————

" Đều cút ra một bên! Đừa dọa cô gái nhỏ người ta!".

Tên cầm đầu tên là Triệu Cường, nhận được điện thoại của Phương Ngữ Tư liền dẫn mấy anh em tới giáo huấn Ngôn Hi một chút, nhưng khi nhìn thấy diện mạo của Ngôn Hi liền thay đổi ý định.

Hắn quát lớn một tiếng, mấy tên đàn em cũng không dám lỗ mãng.



" Cô gái nhỏ, đừng sợ, không bằng như thế này đi, chỉ cần em ngủ cùng ông đây một đêm, ông đây liền tha cho em!".

" Còn suy xét gì nữa! Bị một người ngủ so với một đám sẽ thoải mái hơn chứ?".

" Ha ha ha ha.....".

Bên tai vang lên một trận tiếng cười đáng khinh, Ngôn Hi sợ hãi đến da đầu tê dại, từng giọt nước mắt rơi xuống mặt đất.

" Cút, cút ngay!".

" Đừng chạm vào tôi....".

Tay cô lén lút sờ đến di động trong túi quần, bị Triệu Cường phát hiện đoạt lấy, " Đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Như thế nào, còn muốn kêu cứu?".

Anh ta đoạt lấy di động, sau đó đập nát xuống đất.

" Trả tôi!".

Văn Sâm vừa mới chạy đến ngõ nhỏ đã nghe thấy tiếng Ngôn Hi khóc cùng tiếng di động bị đập nát.

Trong góc, năm sáu tên đàn ông vây lấy cô gái nhỏ, đáng khinh trêu đùa, Văn Sâm nhìn đến hô hấp nặng nề, huyết khí dâng lên, đôi mắt đỏ bừng.

Cậu lấy một cây gậy bóng chày bị vứt ở bên cạnh, hướng vào trong góc đi đến.

Ngôn Hi nhìn chiếc di động bị đập nát, mới vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Văn Sâm đằng sau đám người.

Trong tay thiếu niên cầm một cây gậy, thân ảnh gống như một con mãnh thú vọt ra từ trong rừng rậm.

Cậu đập một phát vào đầu Triệu Cường trước mặt cô.

" A!".

Một đập này, trực tiếp làm Triệu Cường hoa mắt chóng mặt.

Mấy tên đàn em phản ứng lại, sợ tới mức luống cuống tay chân, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, sôi nổi vén tay áo lên.

" Ranh con nơi nào!".

Nhưng Văn Sâm căn bản không cho họ cơ hội phản ứng, một chân đem tên đàn ông vóc dáng thấp đạp đến quỳ trên đất, cây gậy bóng chày đập vào tay hai tên đàn ông đang vén tay áo đến trật khớp tại chỗ.

" A!...".

" Mẹ kiếp!".

Mấy tên đó đau đến nhe răng trợn mắt, liền đánh trả.

" Văn Sâm".

" Văn Sâm.....".

Tiếng đánh nhau truyền đến, cảnh tượng bắt đầu hỗn loạn, Ngôn Hi lúc này thấy Văn Sâm tưởng đâu do cô quá sợ hãi mà gây ra ảo giác, nhưng khi nghe xung quanh truyền đến tiếng kêu thảm thiết mới hồi phục tinh thần lại, biết cậu thực sự đã đến.

Nhưng đám lưu manh này vừa nhìn đã biết thường hay đánh đấm ngoài xã hội, tuy rằng trong tay cậu có gậy, nhưng cô vẫn sợ cậu không đánh lại được đám đông như vậy, lo lắng mà từng tiếng kêu cậu.

Cảnh tượng đánh nhau quá loạn, nhưng một lát liền yên tĩnh xuống.

Văn Sâm giống như dã thú nổi cơn điên, mấy tên lưu manh có người bị cậu đánh đến gãy cánh tay, có tên bị cậu đánh đến rụng răng, chỉ chốc lát sau liền bại trận.

Đám người ý thức được đánh không lại thiếu niên trước mặt, điên cuồng muốn chạy trốn, nhưng gương mặt âm trầm của cậu nghiễm nhiên là không tính toán sẽ buông tha cho bọn họ.

Bộ dáng kia chính là muốn đem bọn họ đánh chết.



" Tha mạng, đừng đánh...".

Văn Sâm hướng đến Triệu Cường mà vung cây gậy lên, Triệu Cường sợ tới mức quỳ xuống dập đầu xin tha.

" Văn Sâm!".

Thời khắc mấu chốt, Ngôn Hi kêu cậu một tiếng, cậu mới bình tĩnh lại mà ném cây gậy đi.

Mấy tên lưu manh thấy thế thì liên tục chạy trốn.

" Hi Hi, Hi Hi, chị không sao chứ?".

Văn Sâm chạy đến trước mặt cô, con ngươi màu đen mãnh liệt rung động, một tay đem cô ôm vào trong ngực.

" Đều do em, đều do em tới chậm, ngoan, đừng sợ.....".

Ngôn Hi vẫn là lần đầu tiên thấy sự sợ hãi trong mắt cậu, vừa rồi nắm chặt cây gậy như vậy, hiện tại ôm cô tay cùng giọng nói đều run nhè nhẹ.

Ngửi được mùi hương quen thuộc trong ngực cậu, thần khinh căng chặt cũng thả lỏng, Ngôn Hi nhịn không được mà khóc ra tiếng.

Văn Sâm nghe được tiếng khóc của cô, nắm chặt nắm tay, mặt mày sắc bén đến cực điểm, hận không thể đem mấy người kia nghiền thành tro bụi.

" Tôi không có việc gì, may mắn cậu đã đến rồi....".

" Cậu...".

Cô giữ lấy lòng bàn tay nóng bỏng của cậu, sờ soạng bàn tay đầy máu của cậu, sợ tới mặt sắc mặt trắng bệch.

" Văn, Văn Sâm, cậu chảy máu!".

Cô không nói, Văn Sâm cũng không chú ý tới, vừa rồi đánh nhau có tên kia đột nhiên lấy dao rạch một đường trên tay cậu.

" Không có việc gì".

" Sao lại không có việc gì?. Mau đi đến bệnh viện!".

" Không cần....".

Văn Sâm không để ở trong lòng, nhưng thấy cô khóc thảm như vậy, gật đầu rồi ôm cô rời đi.

" Tôi có thể tự đi, tay cậu đều bị thương".

Ngôn Hi vừa đau lòng vừa tự trách mà nhìn cánh tay bị thương của cậu, từ trong ngực cậu mà giãy giụa thoát ra.

Văn Sâm nhìn bộ dáng lo lắng của cô, nhịn không được cười, " Chị đau lòng?".

" Cậu đi nhanh đi! Đừng nói chuyện".

Ngôn Hi lau nước mắt, cởi áo khoác ra quấn tay cậu kín mít.

" Những người đó là ai?".

" Tôi không quen biết, ban đầu có người hỏi đường đem tôi lừa gạt tới đây".

Lừa?.

Cô hàng năm làm việc ở trường học, tính tình lại ôn nhu như vậy, không có khả năng sẽ trêu chọc đến đám lưu manh đó.

Mà ở Giang Thành lại rất ít khi xuất hiện trường hợp bị bạo hành trên đường, trừ khi là có âm mưu.

Văn Sâm càng nghĩ sắc mặt càng khó coi, cuối cùng móc di động ra.

Người có chủ ý lên chị Ngôn Hi ....Đều phải chết!.